Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 8






Đan Ny cùng Từ Vị hai mắt nhìn nhau, quản lý thúc giục "Mau đi."
Đan Ny tằng hắng một tiếng, đem kẹo trong miệng nuốt xuống "Đi đi, thăng tiến rất nhanh a."
Từ Vị "..."
Quản lý nói "Cố gắng liền có ba trăm tệ tiền thưởng."
Từ Vị nhấc đàn guitar đứng dậy "Phòng nào vậy?"
Quản lý đem số phòng nói cho cậu, nhất thời trong phòng những người khác đều nhìn lại.

Từ Vị mặc sơmi đen cùng quần bò, vóc người thon dài, tràn đầy phấn chấn cùng sức sống.

Từ Vị quay lại nhìn, mấy ánh mắt đó liền thu liễm, mỗi người làm việc của mình, không ai nhìn cậu nữa.

Từ Vị tạm thời ẩn xuống cảm giác không dễ chịu, cậu lên lầu bảy, cũng đâu có phải động yêu quái gì.

Thời điểm Trần Khai tổ chức sinh nhật, bọn họ cũng ở lầu bảy.

Từ Vị thẳng đến thang máy, cửa thang máy theo tiếng tinh mở ra, Từ Vị vội vã đi vào liền thấy nữ tử mặc quần trắng ban nãy, nữ tử kia nhìn Từ Vị hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Từ Vị lui về phía sau một bước dài, ai nguyện ý cùng cô ta đứng một chỗ, mùi nước hoa trên người cô ta có thể làm ngạt chết người a.

Đến gian phòng được chỉ thị, trên sân khấu lầu một và phòng vip là hai cảm giác khác nhau hoàn toàn, hiện tại cậu cảm thấy áp lực thực lớn.

Từ Vị tại cửa hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa vào.

Gian phòng to lớn trống trải, ánh đèn lờ mờ.

Nam nhân đang ngồi trên ghế salon nghe tiếng liền ngước mắt, trên khớp xương ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, Từ Vị thấy rõ mặt Chu Tư Dich.

Hắn mặc sơmi màu lam đậm, hai nút áo mở lộ ra da thịt, lười biếng lại hào hoa phú quý.

Từ Vị kinh hồn táng đảm.

"Chu tổng?"
Chu Tư Dịch chăm chú nhìn cậu, thanh âm trầm thấp "Vào đi."
Từ Vị đi vào, cửa phía sau đóng lại, gian phòng đột nhiên trầm lặng.

Cậu không nghĩ tới sẽ là Chu Tư Dịch, hắn định làm gì? Từ Vị quả thực không dám tưởng tượng.

Chu Tư Dịch tay chỉ quầy bar nhỏ cách đó không xa "Các bài hát đều là cậu viết?"

"Hả?"
"Hả cái gì?"
Từ Vị hoàn hồn, bài hát vào hôm sinh nhật Trần Khai tại Bạch Nhật Mộng cũng là cậu viết "Đúng vậy."
Chu Tư Dịch nhìn nhìn Từ Vị, một đôi mắt thâm thuý sâu thẳm, khiến người ta không thể hiểu hàm ý trong nó.

Từ Vị vờ không thấy ánh mắt của Chu Tư Dịch, ngồi xuống, gian phòng phi thường yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng leng keng của đá lạnh va chạm trong ly rượu.

Chu Tư Dịch nhắm mắt uống một ngụm rượu, chất lỏng đỏ tươi tuỳ ý lay động, Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, lại uống thêm một ngụm.

Hầu kết Từ Vị lên xuống, thanh âm phát ra từ cổ họng, bắt đầu vang vọng trong gian phòng.

Từ Vị không dám nhìn Chu Tư Dịch, cũng không dám nhìn xung quanh, cậu cúi thấp đầu liều mạng đem lực chú ý vào cây đàn guitar.

Hát xong, trong lòng bàn tay cầu nhiễm một tầng mồ hôi, ánh mắt Chu Tư Dịch có tính áp bức, khiến cả người Từ Vị trở nên cứng đờ.

Tiếng đàn dần dừng lại, chờ nửa ngày Từ Vị mới ngẩng đầu "Chu tổng?"
"Biết lái xe không?" Chu Tư Dịch đột nhiên hỏi.

Từ Vị đứng lên, một mặt mờ mịt "Ngài là đang chỉ xe nào?"
Chu Tư Dịch đứng dậy lấy chìa khoá xe ném qua, Từ Vị luống cuống tay chân tiếp được, Chu Tư Dịch đã nhanh chân đi ra cửa, Từ Vị vội vàng đuổi theo "Chu tổng!"
"Tôi uống rượu không thể đi xe, cậu lái xe đưa tôi về nhà." Chu Tư Dịch lời ít mà ý nhiều.

Từ Vị thập phần muốn từ chối "Tôi có bằng lái chưa được bao lâu, chi bằng tôi gọi taxi giúp ngài?"
Chu Tư Dịch đi vào trong thang máy, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Vị "Đi vào."
Từ Vị bước nhanh vào, trên lưng là đàn guitar, ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, Từ Vị không rõ ý tứ, chốc lát mới chú ý tới thang máy còn đang ở lầu bảy, vội vã ấn nút xuống lầu một.

Bãi đỗ xe dưới lầu một, Chu Tư Dịch muốn tới đó.

Từ Vị cũng không muốn đắc tội Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch một tay đút túi, dánh đi bễ nghễ, hắn trên người còn nhàn nhạt mùi rượu, hoà lẫn hương thơm của hoa lan.

"Kêu cậu lái thì cậu phải lái."
Thang máy đến bãi đậu xe dừng lại, Chu Tư Dịch bước chân thon dài ra ngoài, Từ Vị theo sau lưng.

"Cậu còn nợ tôi tiền sửa xe."
Từ Vị định mở miệng nói cái gì liền nuốt trở vào, xe Chu Tư Dịch chỉ cần cọ xước một chút cậu liền đền không nổi, đừng nói đụng hư kính xe.


Xe nhập khẩu, tuỳ tiện một món linh kiện cũng có thể làm cho Từ Vị táng gia bại sản.

Từ Vị ấn điều khiển từ xa, Chu Tư Dịch ngồi vào ghế sau.

Từ Vị trước tiên đặt đàn guitar xuống mới ngồi lên ghế lái, kéo qua dây an toàn, cậu lần thứ nhất lái xe sang như vậy.

Bất cứ đàn ông nào đối với xe cũng là một niềm đam mê, Từ Vị sờ sờ vô lăng, bên trong xe còn có mùi hương thanh nhã.

Cùng mùi hương trên người Chu Tư Dịch giống nhau.

Từ Vị từ gương chiếu hậu nhìn Chu Tư Dịch, bàn tay hắn đặt trên trán, tựa hồ đang ngủ.

Từ Vị khởi động ô tô lái đi ra ngoài "Chu tổng, nhà ngài ở nơi nào?"
"Lan Loan." Chu Tư Dịch uống rượu xong giọng nói thêm ba phần khàn khàn.

Từ Vị đem xe đánh lên đường chính, mở ra bản đồ điện tử.

Dọc đường đi phi thường yên tĩnh, cậu mới lấy bằng lái thật sự chưa được bao lâu, lái xe còn chưa quen, cẩn thận từng li từng tí một.

Trong khoảng thời gian ngắn thôi học, Từ Vị còn chưa có biết mọi đường đi lối lại trong thành phố.

Mười giờ rưỡi tối, xe đến Lan Loan.

Từ Vị không biết địa chỉ cụ thể, vào đến khu biệt thự liền dừng xe "Chu tổng?"
Chu Tư Dịch ngẩng đầu, từ từ mở mắt ra, từ gương chiếu hậu có thể rõ ràng đối diện với cặp mắt kia, cậu quay đầu nhìn bên ngoài.

"Căn số 33."
Lan Loan là một khu biệt thự tách biết với bên ngoài.

Từ Vị lái xe đi vào trong, dựa vào ánh đèn xe để tìm.

Tìm được căn biệt thự của Chu Tư Dịch, Từ Vị cho xe dừng lại, thở ra một hơi, đẩy cửa xe muốn xuống, lại phát hiện dây an toàn chưa tháo, vội vã mở ra vòng tới đằng sau lấy đàn guitar "Kia...vậy tôi đi trước?"
Chu Tư Dịch một tay đút túi đi tới trước cửa "Lại đây."
Từ Vị ngẩng đầu nhìn thân ảnh thon dài của hắn, trong lòng sấm vang chớp giật, lại nhớ đến lần thứ hai gặp mặt, hắn tại phòng rửa tay cùng một nam nhân khác...!
"Hay là tôi _____ "

"Bảo cậu vào thì cậu cứ vào."
Từ Vị tay hết nắm chặt lại buông, bước nhanh đi theo Chu Tư Dịch "Chu tổng, đến đêm tôi còn phải biểu diễn _____"
"Không cần đi."
Chu Tư Dịch ấn mật mã vào nhà, bật đèn, quay đầu lại nhìn Từ Vị một lượt từ trên xuống dưới "Có biết nấu mì không?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt Chu Tư Dịch trở nên u ám, nhìn không rõ ý vị bên trong, tim Từ Vị đập nhanh một nhịp.

"Không biết."
Gần nhau trong gang tấc, Chu Tư Dịch có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên người cậu, hormone nam tính mạnh mẽ.

Chu Tư Dịch đi vào bên trong bếp, lục tìm một hồi "Ở đâu rồi?"
"Sẽ không có đi?" Từ Vị nói "Vậy tôi đi ra ngoài mua?"
Chu Tư Dịch lấy ra ví tiền ném cho Từ Vị "Được."
Từ Vị "..."
Cậu chỉ là khách khí một câu! Này! Thật à! Nói lên lầu bảy hát a hát, sao lại biến thành đến mua đồ ăn khuya cho Chu Tư Dịch? Đây là cái sự tình quỷ dị gì?
"Lái xe của tôi đi."
"Được."
Chu Tư Dịch đi lên lầu, vừa đi vừa cởi từng nút áo sơmi, ngón tay đẹp đẽ cùng nút áo ma sát.

Từ Vị thấy cả người đều khô nóng, quay người nhanh chân rời đi.

Từ Vị khởi động xe Chu Tư Dịch xuất môn, mới nhận ra nên hỏi Chu Tư Dịch ăn cái gì.

Từ Vị cắn răng trực tiếp tự mình chọn một cửa hàng lớn, có thể mua đều mua.

Trong ví Chu Tư Dịch một xấp tiền mặt dày, không sợ thiếu tiền.

Từ Vị xách túi lớn túi bé trở về.

Chu Tư Dịch tắm xong xuống lầu đã ngửi thấy mùi cay, hắn nhíu mày, Từ Vị đem hộp đồ ăn để xuống nói "Chu tổng, nếu không có việc gì thì _____"
Chu Tư Dịch mặc áo tắm màu đen, lộ ra khoảng ngực lớn.

Đặc biệt dụ người, khiến người ta nghẹt thở, Từ Vị nóng lòng muốn chạy trốn khỏi đây.

"Mua cái gì vậy?"
"Tôm hùm cùng một chút cháo."
Chu Tư Dịch giơ tay lên bấm bấm mi tâm, đến phòng ăn kéo ra ghế tựa ngồi xuống "Cùng ăn đi, tôi cũng không ăn được nhiều."
Từ Vị không có phản ứng, Chu Tư Dịch ngước mắt, con ngươi đảo đảo rơi trên người Từ Vị.

Cầm qua ví lấy ra toàn bộ tiền mặt bên trong đặt lên bàn "Tiền lương của cậu theo tháng lãnh, đây là thù lao đên nay."
"Tôi không phải có ý này."
Từ Vị ngồi xuống, nhìn Chu Tư Dịch không động vào tôm hùm, hỏi "Ngài không thể ăn cay à?"
"Ừm."
Từ Vị lấy ra cháo hải sản "Còn có cháo."
Chu Tư Dịch cả đời cũng chưa từng ăn đồ ăn rẻ mạt thế này, lại còn cái thìa plastic kia, thật là...!
"Còn có tôm hùm ngũ vị hương."

"Tôi không ăn tôm hùm."
Từ Vị có chút lúng túng.

"Ăn cơm không nói chuyện." Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói.

Từ Vị cũng đói bụng, buổi tối vì tiết kiệm tiền nên cậu chỉ ăn một cái bánh nướng.

"Vậy tiền mua tôm hùm ngài cứ trừ vào tiền lương của tôi." Từ Vị nói "Lần sau ngài muốn ăn cái gì trực tiếp nói với tôi, tôi không biết ngài ăn hay không ăn thứ gì."
Cháo hương vị không tệ, Chu Tư Dịch tạm thời đè xuống chán ghét, ăn khuya cùng Từ Vị.

Từ Vị mang găng tay vào, lột tôm hùm ăn, vốn đang giữ lễ tiết, chung quy vẫn là một nam hài, ăn ăn một hồi liền thoải mái tuốt ống tay áo lên cao, ăn liền ba phần tôm hùm.

Chu Tư Dịch ngẩng đầu nhìn Từ Vị, trên chóp mũi Từ Vị một tầng mồ hôi mỏng, lộ ra cánh tay cơ thịt xốc vác.

Cậu bị cay, hít hít, đôi môi ửng đỏ, vô cùng dụ người.

"Chu tổng, ngài không ăn tôm hùm thật đáng tiếc, nhà hàng này rất có tiếng a."
Chu Tư Dịch buông xuống cái thìa, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Từ Vị giật mình nhìn theo, cửa phòng vệ sinh đóng lại, cậu nhìn trước mặt toàn là vỏ tôm, tự sỉ vả mình một hồi, vội vã cởi bỏ găng tay thu dọn bàn ăn.

Chu Tư Dịch đi ra, mặt âm trầm nói "Đưa tôi đến bệnh viện."
"Hả?"
"Dị ứng hải sản rồi." Trên khuôn mặt trắng bệch của Chu Tư Dịch bắt đầu nổi lên những điểm đỏ, hắn đỡ tay sau gáy, đi lên lầu "Lái xe đi, tôi thay quần áo."
Từ Vị hoàn hồn, bắt được chìa khoá xe chạy thẳng ra ngoài, đánh xe ra.

Cùng Chu Tư Dịch xuất môn, Từ Vị thấy hắn mang cái khẩu trang thật dày.

"Chu tổng, buổi tối bên ngoài không có ai, không cần che kín như vậy, dị ứng mà mang khẩu trang sẽ rất khó chịu."
"Nói nhảm nhiều như vậy, mau lái xe." Chu Tư Dịch ngữ khí lạnh đi mấy phần, biểu tình nghiêm nghị.

Chu Tư Dịch không biết bên trong cháo có hải sản tươi, Từ Vị không nói hắn cũng chẳng biết, tức giận tăng vọt, muốn đánh chết Từ Vị "Quẹo phải, trên đường Trường Giang có bệnh viện."
Từ Vị theo hướng dẫn của Chu Tư Dịch, một đường đi thuần thục.

Từ Vị tăng tốc độ, không quên để ý Chu Tư Dịch qua gương chiếu hậu, dị ứng hải sản tươi không phải chuyện nhỏ, nghiêm trọng liền có thể mất mạng.

Xe đến bệnh viện thì dừng lại, Từ Vị nhanh chóng chạy đi làm thủ tục, cầm biên lai thở hồng hộc nhấn nút thang máy, nói "Phòng trị liệu ở tầng ba."
Chu Tư Dịch không có ý nhận tờ biên lai, thang máy chưa xuống tới, Từ Vị liền cứ thế đứng ngốc bên cạnh hắn.

Trên cổ Chu Tư Dịch một mảng phiến hồng, Từ Vị áy náy "Xin lỗi."
Cửa thang máy mở ra, Từ Vị định đi vào bên trong liền cùng một thiếu niên tuấn tú đối mặt.

Cậu sững sờ, liền nghe thiếu niê kia nói thân mật gọi hai tiếng "Anh Dịch.".