Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 54: Tạp chí




Giang Ly va vào thành máng, lại bị lộn hai vòng, trượt đến đáy của máng trượt, ngừng lại. Sau đó, hắn liền nằm trên mặt đất, bất động…

Ta sợ hãi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh hắn. Ta không chắc “linh kiện” nào trên người Giang Ly bị hư tổn, nên cũng không dám coi nhẹ mà chạm vào hắn, đành phải cẩn thận hỏi: “Ngươi ngươi ngươi…Ngươi không sao chứ ?”

Giang Ly mở mắt, trong lòng mắt có những quầng sáng tươi đẹp đang chuyển động. Hắn khẽ cong khóe miệng lên một chút, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ không tồi. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến, cho dù ta thật sự rất đẹp trai, ngươi cũng đâu cần hô lớn tiếng như vậy a ?”

Bộ mặt siêu dày của ta chợt đỏ lên, không biết nói gì cho phải. Nói ta vừa rồi không đủ rụt rè sao, chắc là Giang Ly bị ta dọa cho phát hoảng rồi. Cứ tưởng tượng mà xem, một người đang chuyên tâm làm một việc, đột nhiên có người hét lớn với hắn một tiếng…

Giang Ly thấy ta không nói câu nào, lại cợt nhả nói: “Kỳ thật ngươi vụng trộm nói cho ta biết là được rồi.”

Ta: “…”

Giang Ly, ngươi thật là lạnh = =

Ta hỏi Giang Ly: “Ngươi ngã ra làm sao ? Có nghiêm trọng không hả ?”

Giang Ly lười biếng giơ cánh tay lên: “Trước tiên đỡ ta dậy đã.”

Thế nên ta ngoan ngoãn nghe theo. Tuy rằng ở sâu trong đáy lòng của ta có một thanh âm một mực thét lên, Quan Tiểu Yến, kỳ thật ngươi mới là chủ nhân a chủ nhân….

Ta đỡ Giang Ly, có chút lo lắng hỏi: “Giang Ly, ngươi có muốn đi bệnh viện không ? Có đau không hả ?”

Giang Ly không khách khí chút nào, nửa người đều ngả lên người ta, hắn cau mày lẩm bẩm hai tiếng, rồi nói: “Ngươi thực ra rất quan tâm tâm đến ta.” ( vâng, phởn quá đi, ai dưa bở đê….)

Ta trừng hắn: “Nói nhảm! Ngươi là nô lệ của ta, ngươi mà tàn phế, ai đi hầu hạ ta ?”

Giang Ly lại nói: “Ta mà tàn phế, thì đổi lại ngươi hầu hạ ta.”

Ta tức giận: “Nghĩ hay nhở, ngươi mà tàn phế, ta sẽ đem nhân đạo của ngươi hủy diệt.”

Giang Ly chẳng bị ta dọa chút nào, hắn ung dung nói: “Ta bây giờ cũng chẳng khác tàn phế là mấy, có lẽ ngươi phải hầu hạ ta vài ngày.” ( a ha…lộ cái đuôi cáo ra rồi nhớ )

Lúc này, có hai người da trắng đi qua bên cạnh chúng ta. Trong đó, một người liếc qua nhìn Giang Ly xong, liền xoay người bô bô nói chuyện với người kia.

Ta hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói điểu ngữ gì vậy ?”

Giang Ly vẫn chưa trả lời, lúc này, một người da trắng lấy một cái giọng không được lưu loát cho lắm như trong phim kinh dị nói với ta: “Tiểu cô nương, ta đây nói không phải điểu ngữ* nha.”

* điểu ngữ:tiếng của loài chim, nhưng mờ đây cũng có nghĩa là một câu chửi …khụ..khá là bậy

Ta lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh. Người này học cái gì hay không học, lại học người Trung Quốc nói tục, nói tục còn chưa tính, lại còn chính mình chửi mình….

Giang Ly không đợi ta nói chuyện, nhìn hai người kia áy này cười cười, sau đó lôi ta rời đi.

Ta buồn bực vô cùng, hỏi Giang Ly: “Bọn họ nói tiếng Pháp sao ?”

Giang Ly đã đi xa như vậy rồi mà vẫn còn cười, hắn gật đầu nói: “Ừ.”

Ta: “Vậy bọn họ nói gì vậy ?”

Giang Ly: “Bọn họ nói ngươi rất đáng yêu.” ( có mà anh nói thì có = =)

Ta lập tức hiểu ra, Giang Ly hắn không biết tiếng Pháp. Nhưng mà tiểu tử này coi như cũng thông minh, khen bổn cô nương đây mặt mày nở hoa, tuy ta cũng biết mình rất đáng yêu ( này !)…

Đương nhiên, thật lâu sau này, khi ta biết được Giang Ly hắn kỳ thật có thể nghe hiểu tiếng Pháo, dưới sự cưỡng bức của ta,, hắn mới nói ra nội dung thật sự của cuộc trò chuyện giữa hai người da trắng kia. Tình huống như sau:

Người da trắng A nói với người da trắng B: “Ta vừa rồi thấy người này lúc ngã xuống làm động tác phòng hộ rất tốt, chắc là sẽ không bị thương chứ ?”

Người da trắng B trả lời: “Ta cũng nhìn thấy, hắn khẳng định không có bị thương, cô bé này bị lừa rồi.”

Người da trắng A còn nói: “Nhưng mà chàng trai này kỹ xảo trên không cũng không tồi…Tiểu cô nương, ta đây nói không phải điểu ngữ nha.” Câu cuối cùng là tiếng Trung.