Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 47: Ta bị phi lễ




Xe taxi dừng lại dưới nhà ta. Ta mở cửa xe, loạng chà loạng choạng xuống xe. Thiện tai, giả say cả một đoạn đường, lão nương cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.

Vương Khải đã bắt kịp, hắn một tay đỡ lấy bờ vai của ta, một tay kéo lấy cánh tay của ta, kéo ta vào trong lồng ngực của hắn, nói: “Ta đưa ngươi lên.”

Ta thử né tránh hắn, nhưng mà vô luận có trốn tránh thế nào, hắn luôn túm được ta, lực đạo cũng không mạnh, ta thật sự trốn không thoát. Vì vậy, ta nản chí, mặc kệ hắn dìu —- kỳ thật là giống xách hơn —- lên lầu.

Chúng ta đứng trước cửa nhà ta, Vương Khải một tay dìu ta, một tay nhấn chuông cửa. Ta định nói ta có chìa khóa, nhưng là ta đang là một con ma men, đương nhiên không thể làm chuyện tỉnh táo như vậy được, vậy nên ta đành híp mắt không nói cái gì. Đợi cho Vương Khải bấm chuông cả nửa ngày, vẫn không thấy có ai đáp lại, ta bèn gào to, dùng sức đập đập lên cánh cửa, hô lớn: “Giang Ly, mở cửa cho lão nương!” Cho dù là giả say, thì vẫn cứ là say, Giang Ly chắc không dám làm gì với một con ma men đâu. Bất quá còn phải làm thế này nữa, ta không khỏi có chút bực tức trong lòng, lão nương ta phải giả say đến khi nào nữa đây !

Trong nhà không có ai trả lời, xem ra Giang Ly thực sự không có ở nhà. Vương Khải cúi đầu nhìn về phía ta, hỏi: “Tiểu Yến Yến, ngươi có chìa khóa chứ ?”

Ta cười cười ngu ngốc nhìn hắn như thường, sau đó lấy chìa khóa ra.

Vẻ tươi cười trên mặt Vương Khải rất kỳ quái, không biết là đang tức giận hay là đang nén cười. Hắn nhận lấy chìa khòa, mở cửa, sau đó dìu ta vào phòng khách.

Vương Khải đặt ta lên trên ghế, tự mình ngồi xuống bên cạnh ta.

Nội tâm của ta trầm xuống, mặt không đổi sắc đá đá chân của hắn, nhìn hắn cười khà khà, nói: “Ngươi tốt nhất mau biến nhanh đi, lão công ta có thể nhớ thương ngươi đấy.”

Vương Khải lại mỉm cười: “Ta cũng nhớ thương ngươi đấy.”

Ta không nói gì, tựa ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Chắc là nếu ta không để ý đến hắn, tự hắn thấy chán rồi sẽ bỏ đi thôi.

“Tiểu Yến Yến, lão công ngươi không ở nhà.”

“Tiểu Yến Yến, ngươi không biết là chúng ta có thể làm chuyện gì đó sao ?”

Ta không nói chuyện. Ta không tin người này có lá gan lớn như vậy, dám ở địa bàn của ta đụng đến ta.

“Tiểu Yến Yến, ngươi không nói gì tức là đồng ý sao?”

Ta nhịn không được nói: “Ngươi không sợ Giang Ly bạo cúc hoa nhà ngươi sao ?”

Vương Khải không nói chuyện. Ta có chút kỳ quái, mở to mắt, càng thêm hoảng sợ —– khuôn mặt của Vương Khải đã gần trong gang tấc, môi của hắn cơ hồ dính vào gương mặt ta. Ta cả kinh, vươn tay đẩy hắn ra, hắn lại dùng hai tay vòng quanh ta, ghìm ta vào trong ngực, mặc cho ta có dùng sức như thế nào, vẫn không có tác dụng gì.

Vương Khải một mực ôm lấy ta, cằm đặt tại hõm cổ của ta cọ xát, sau đó hắn kề sát vào bên tai ta, thấp giọng nói: “Vì ngươi, ta chẳng có gì phải sợ.” Hắn nói xong, nhẹ nhàng căn vành tai của ta một cái.

Ta giật mình một cái, giãy dụa trong lồng ngực của hắn nói: “Ngươi thả ta ra, thả ta ra!”

Vương Khải lại nâng một chân lên, đè lấy hai chân đang giãy dụa của ta, sau đó một tay hắn bắt lấy hai cổ tay của ta, ngẩng đầu nhìn vào mắt ta, ánh mắt kia sáng rực lấp lánh, lóe lên một ngọn lửa nguy hiểm. Thanh âm của hắn có chút gấp gáp, lại có chút khàn khàn. Hắn nói với ta: “Tiểu Yến Yến, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ngươi có biết hay không !”

“Thả ta ra !”

“Thực xin lỗi, ta không thể khống chế được chính mình.”

“Vương Khải, ngươi thả ta ra, chúng ta là bạn bè.”

“Chúng ta không phải bạn bè, Tiểu Yến Yến, ta yêu ngươi, ta thật sự yêu ngươi.” Hắn nói, cúi đầu hôn lên cổ ta, nhanh chóng hạ xuống, không nặng không nhẹ. Ta nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn, càng ngày càng sợ hãi.

“Vương Khải, ngươi thả ta ra, ta xin ngươi đấy.”

Vương Khải giống như không nghe thấy gì, từ cổ của ta một đường trượt xuống phía dưới, hắn kéo cúc áo của ta, ở trên xương quai xanh của ta cắn rồi cắn. Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng mà tay bị siết chặt; ta muốn đá văng hắn, nhưng chân lại bị đè nặng. Vì vậy, sự giãy dụa của ta biến thành vặn vẹo chả ra cái gì.

Ta cảm thấy Vương Khải càng thêm kích động hơn so với lúc nà, tay kia của hắn từ eo của ta, một đường hướng lên, tiến vào trong y phục của ta, vuốt ve da thịt của ta, sau đó cởi nút thắt áo ngực của ta.

Ta nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Được lắm, Vương Khải, tùy ngươi làm cái gì. Qua ngày hôm nay, chúng ta là người xa lạ.” Cùng cái loại vĩnh viễn chỉ dùng nửa người dưới này để suy nghĩ, ta thật sự không thể làm bạn bè nổi.

Vương Khải dừng lại. Hẳn thẳng người dậy, cúi mắt nhìn ta. Ánh mắt kia, dường như có chút bi thương. Ảo giác, nhất định là ảo giác…. Chính thức bi thương phải là ta mới đúng có được không !

Vương Khải buông lỏng sự kìm hãm đối với ta, còn giúp ta sửa sang lại quần áo một chút. Hắn cười khổ nói: “Tiểu Yến Yến, ngươi thật là có biện pháp để đối phó với ta.”

Ta cả người đều căng thẳng, cảnh giác nhìn hắn, không nói lời nào. Tuy hắn tựa hồ có ý định buông tha cho ta, nhưng mà trong lòng ta vẫn còn mùi vị tồi tệ lúc nãy,dù sao vừa nãy hắn, thiếu chút nữa sẽ khiến ta…

“Ngươi không cần nhìn ta như vậy, yên tâm đi, ta sẽ không ép buộc ngươi.” hắn nói, nặn ra một nụ cười có chút cô đơn với ta, đứng dậy.

Vương Khải xoay người muốn rời đi, nhưng là hắn vừa xoay người sang chỗ khác lại không có động đậy.

Ta nghĩ là hắn đổi ý, lập tức cầm lấy gối ôm ôm trước ngực, toàn thân đề phòng, cảnh giác nhìn hắn.

Hắn nhìn qua cửa phòng khác, ánh mắt nặng nề.

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức cảm thấy một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh cho ta ngoài khét trong sống, không thể động đậy.

Giang Ly…

Hắn hắn hắn hắn hắn… hắn làm sao lại xuất hiện, hơn nửa một chút tiếng động cũng không có ?

Lúc này Giang Ly đang tựa ở cửa phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng buồn chán nhìn về phía bên này, vẻ mặt này gọi là lười biếng. Hắn cười như không cười nhìn ta, lại đảo mắt nhìn về phía Vương Khải, nhướn mày nói: “Làm sao không tiếp tục ?”

Thiện tai, thì ra ngài đây đang chờ xem trò vui ? Trong lòng ta dấy lên một cỗ lửa giận, lập tức cười lạnh nói: “Mắc mớ gì đến ngươi !”

Vương Khải cúi đầu nhìn ta, dịu dàng cười cười, ôn nhu nói: “Ta đi trước.” Hắn nói xong, cầm lấy áo khoác, bước ra ngoài.

Vương Khải đi đến cửa phòng khách, cùng Giang Ly liếc nhau một cái, mỉm cười nói một câu: “Trông nom Tiết Vân Phong nhà ngươi cho tốt a.”

Một câu, làm cho sắc mặt Giang Ly trở nên cực kỳ khó coi.

Ta cảm thấy sở dĩ Giang Ly kiêng kị những lời này, là vì câu này của Vương Khải đã thể hiện lập trường của hắn, là không thể nào có ý gì với Giang Ly! ( OTL, chia buồn với Giang ka )

Trời ạ, Giang Ly ngươi sẽ không thật sự yêu mến Vương Khải chứ…

Chân tướng tới quá đột ngột, ta cảm thấy đầu óc mình có chút quay cuồng.

Giang Ly sa sầm mặt mày, từng bước một đến gần ta. Mỗi một bước, đối với Giang Ly mà nói chỉ là một bước nhỏ, nhưng đối với ta mà nói, lại là một bước dài tàn phá thần kinh của ta.

Để dời đi sự chú ý của Giang Ly, ta quyết định ra tay trước để giành quyền chủ động. Vì vậy ta nhìn Giang Ly cười hắc hắc hai tiếng, ra vẻ thoải mái mà nói: “Giang Ly, ngươi về lúc nào vậy?”

Giang Ly nhìn chằm chằm vào ta, đáp: “Ta vẫn luôn ở nhà.”

Ta nghẹn họng, lập tức cả giận nói: “Vậy ngươi làm sao lại không ra mở cửa cho ta !”

Giang Ly tỏ ra rất vô tội: “Ngươi không phải có chìa khóa sao ?”

Ta…Ta không còn lời nào để nói.

“Huống chi, ” Giang Ly đem ta nhìn từ trên xuống dưới, bổ sung nói “Ta định xem diễn. “ (~ xem cái đầu anh á >.