Tiết Vân Phong nói với ta : “Ngươi nhìn có vẻ rất vui vẻ nhỉ…Nếu ta nói cho ngươi Giang Ly với ta chia tay, ngươi có phải càng vui vẻ hơn hay không ?”
Ta khiếp sợ thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình: “Khụ khụ, ngươi nói gì cơ, chia tay ?”
Tiết Vân Phong gật đầu, thanh âm có chút vô lực : “Hắn không thích ta.”
Ta không tin cho lắm, theo sự quan sát của ta, Giang Ly rõ ràng cũng rất để ý đến hắn ( để ý cái P ). Vì thế ta hỏi: “Hắn chính miệng nói với ngươi ?”
Tiết Vân Phong: “Còn phải nói hay sao, ta có thể nhận ra được.” (đến bạn Tiết còn nhận ra mà chị…chẹp chẹp…)
Ta khoát tay, an ủi hắn nói: “Cho dù chính miệng hắn nói ra, cũng chưa chắc đã là thật, huống chi căn bản là hắn chưa nói gì với ngươi, ngươi nhạy cảm quá rồi.”
Tiết Vân Phong hai mắt chợt sáng lên, rồi nháy mắt lại trở nên ảm đạm. Hắn lắc đầu nói: “Ta cũng không muốn tự mình dối mình, ta vẫn cảm thấy Giang Ly hắn….trong lòng hắn có người khác.”
“A ha ?” Thì ra Giang Ly lại là người thiếu chung thủy như vậy, một chân đứng hai thuyền…khinh bỉ hắn ! ( khổ thân ca quá ~ )
Tiết Vân Phong đột nhiên hung tợn nhìn ta, hùng hùng hổ hổ nói: “Nói mau, có phải hắn thích ngươi đúng hay không ?”
Ta vội vàng hoảng sợ lắc đầu: “Hắn mỗi ngày chỉ muốn làm duy nhất một việc chính là khinh bỉ ta, hắn không bắt nạt ta ta liền thấy may mắn cực kỳ, nói hắn thích ta, quỷ cũng không tin!”
Tiết Vân Phong gật đầu, thực đồng ý với ý kiến của ta: “Ngươi nói cũng đúng, ta cũng biết bằng tư sắc của ngươi, khó mà câu dẫn hắn được.”
Ta: “…”
Cố nén nỗi xúc động chém chết tiểu chính thái trước mặt, ta làm ra vẻ không sao cười ha ha, nói: “Đúng vậy đúng vậy, huống chi Giang Ly hắn là gay a, hắn thích đàn ông mà.”
Tiết Vân Phong lại nói: “Nói thật, nếu hắn thích một nữ nhân, ta còn không còn lời nào để nói, nhưng mà nếu trong lòng hắn có người đàn ông khác…” Hắn nói xong, ánh mắt lại trở nên ảm đạm, ta nhìn mà thấy đau cả lòng.
Bất quá một câu “trong lòng hắn có người đàn ông khác” của tiểu chính thái này đã thức tỉnh ta, trong nháy mắt ta nghĩ đến một người, chính là kẻ làm cho Giang Ly vừa yêu vừa hận, Vương Khải đồng chí ( =)) vừa yêu vừa hận…=)) ). Khụ khụ, Giang Ly sẽ không thật sự, thật sự di tình biệt luyến* đến Vương Khải chứ ?
* yêu một người khác
Trời ạ, Giang Ly có di tình biệt luyến thì cũng phải tìm đồng loại chứ, tên Vương Khải kia thuần túy rõ ràng là một cây đại cải củ hoa tâm trong đầu chỉ toàn gái đẹp, trông mong hắn sẽ khuất phục bởi một người đàn ông, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ làm gì !
Ta càng nghĩ càng thấy chuyện này khả nghi,vì thế bắt đầu có chút nhấp nhổm, Tiết Vân Phong nhạy bén đã nhận thấy sự khác thường của ta, hắn túm lấy góc áo của ta, khẩn trương hỏi: “Hắn…hắn thật sự có người đàn ông khác sao ?”
“Khụ khụ…cái kia….” Ta có chút khó xử, không biết nên nói sao với hắn. Dù sao chuyện Giang Ly thích Vương Khải cũng chỉ là do ta đoán mò mà thôi, huống chi đây lại là chuyện của người khác, ta cũng ngại mình quá bát quái.
Tiết Vân Phong mở đôi mắt to tròn nhìn ta, nước mắt sắp rớt xuống đến nơi. Hắn nói: “Ngươi có thể nỏi cho ta biết, rốt cuộc là ai ? Ta chỉ muốn biết. là người như thế nào có thể mê đảo được hắn.”
Ta nhìn đôi mắt xinh xắn tội nghiệp kia của Tiết Vân Phong, cắn chặt răng, nói: “Đây… Ta cũng là đoán vậy thôi, không chắc đã là thật.”
Tiết Vân Phong coi như bình tĩnh: “Ngươi nói đi, ta sẽ đúng mực.”
Ta: “Ngươi chắc là biết Vương Khải chứ ? Phó tổng giám đốc của công ty ta.”
Tiết Vân Phong: “Làm sao mà không biết, lúc hắn mười sáu tuổi còn nhìn lén chị ta tắm rửa cơ.”
Ta: “…” Thì ra lịch sử phong lưu của Vương Khải lâu đời như vậy.
Tiết Vân Phong cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn thất thanh hô: “Nha, ngươi không định nói Giang Ly …hắn thích Vương Khải chứ ?”
Ta đau đớn gật đầu: “Ta cũng đoán vật thôi, cụ thể tin hay không, tùy ngươi. Nói thật ta cũng không tin được, người như kiểu Vương Khải đến ta còn thấy chướng mắt, huống chi ánh mắt Giang Ly cao như vậy…Bất quá nói không chừng, người biến thái lại có thẩm mỹ của biến thái, huống chi nói đi nói lại Vương Khải vẫn được cái vỏ ngoài dễ nhìn … Nha, ngươi làm sao vậy ? “Ta đột nhiên phát hiện sắc mặt Tiết Vân Phong trở nên cực kém, là cái loại hờn giận đến mất đi lý trí.
Tiết Vân Phong nắm chặt tay, trong ánh mắt toát ra một ngọn lửa nguy hiểm. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Vương Khải này, câu dẫn xong chị ta, lại đến câu dẫn bạn trai ta, ta không cho hắn biết tay, hắn sẽ không biết bản thiếu gia đây tức giận là thế nào!” Hắn nói xong, ba một tiếng vỗ xuống chiếc bàn bên cạnh giường, cốc nước trên bàn bị khiếp sợ, đổ ngay tại trận, sau đó lăn lông lốc hai vòng, rơi xuống dưởi, loảng xoảng một tiếng bỏ mình dập nát.
Lá gan nhỏ bé của ta theo một tiếng loảng xoảng thịt nát xương tan kia cũng run rẩy một chút. Xem ra tiểu thiếu gia này tuy rằng bề ngoài nhu nhược, trên thực tế cũng không phải người lương thiện a. Vì thế răng ta lập cập đánh vào nhau run run nói: “Kia cái đó…Kỳ thật hai người bọn họ cũng không có gì, là Giang Ly tương tư đơn phương…” ( ORZ, Giang ca ơi là Giang ca…ta buồn thay cho huynh)
Tiểu thiếu gia lại càng thêm oán giận: “Cái gì mà tương tư đơn phương, Vương Khải đây chính là lạt mềm buộc chặt, giở trò lừa bịp!”
Ta vuốt trán, tiếp tục giải thíc: “Kỳ thật Vương Khải thích nữ nhân mà, ngươi chắc là biết chứ.”
Tiết Vân Phong: “Hắn là nữ nhân ăn chán muốn nếm thử nam nhân, người như thế ta thấy nhiều rồi !”
“Vậy kia, ta đi trước a…” Ta cầm túi lên, nhìn tiểu thiếu gia đang phát hỏa nhe nanh mua vuốt, chạy trối chết. Lúc bước ra khỏi cửa còn không quên bổ sung một câu: “Tiết Vân Phong, đừng để Vương Khải biết Giang Ly là đồng tính luyến ái, làm ơn.”
Ta bước xuống lầu, đã thấy chiếc BMWs của Giang Ly đỗ ở trước cửa, vì thế cuống cuồng chạy tới, mở cửa xe tiến vào.
Trong xe tối om, Giang Ly cũng không bật đèn. Ta nghiêng người nói với bóng dáng mơ hồ kia: “Ngươi thực sự không tính lên xem ?”
Trong bóng đêm, thanh âm có chút phiền chán của Giang Ly truyền tới: “Ngươi lắm chuyện vừa thôi.”
….Mẹ nó chứ !
Về nha, Giang Ly giống như đại gia tựa vào trên ghế, mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút nói với ta: “Quan Tiểu Yến, đi làm bữa ăn khuya cho ta, ta muốn ăn mỳ trường thọ cực dài cực dài…Nếu mì không ăn được, ta liền ăn ngươi.”
Dạ.
Vì thế Quan nha hoàn xám xịt nhào vào phòng bếp, vào lúc một giờ sáng ở nhà bếp vừa ngáp vừa làm mỳ trường thọ cho mỗ đại gia …TMD, sinh nhật đã qua mấy giờ rồi, ngươi nha, ăn mỳ trường thọ cái quái gì!
Khi ta đem hai bát mỳ đặt lên trên bàn, Giang Ly còn khuyến khích vỗ đầu ta một cái, nói: “Ngươi thực chăm sóc, biết ta chưa ăn cơm chiều, làm nhiều như vậy.”
“Cái kia…Giang Ly à…một bát mỳ là của ta…”
Giang Ly không nhanh không chậm đem mì ở mỗi bát cắn một miếng, lập tức liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Trong tủ lạnh có bánh ngọt, socola, toàn thứ ngươi thích.”
Ta trợn mắt há mồm nhìn hành vi vô lại này của Giang Ly, lại còn quên ngăn cản. Đợi cho hắn nói cái gì mà bánh ngọt với không bánh ngọt, ta mới phục hồi lại tinh thần, tức giận nói: “Ngươi có lương tâm không hả ?”
Giang Ly còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Không có.”
Ta: “…”
Gặp qua vô sỉ, chưa thấy ai vô sỉ đến như vậy! Ta hận nghiến răng nghiến lợi, lại chẳng có cách nào đối phó với hắn. Bây giờ ta chỉ biết giả bộ đáng thương với hắn: “Giang Ly, ăn bánh ngọt sẽ béo, ngươi nhẫn tâm nhìn ta phát phì sao ?” Hắn nếu dám nói nhẫn tâm, ta thực sự sợ mình sẽ kích động mà đem hai bát mỳ kia úp lên mặt hắn..
Giang Ly cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ta, hắn nhìn ta từ cao đến thấp đánh giá một chút: “Như ngươi trên người được mấy lượng thịt, một người đàn ông nếu ngủ cùng với ngươi, có khi còn không bằng ôm hai cân sườn đi ngủ còn có xúc cảm hơn.” ( =)) =)) )
Ta: “…”
Giang Ly: “Không phải ai cũng có tư cách giảm béo, ngươi tốt nhất vẫn là nhiều thịt một chút, ta chán ghét cái gì gầy trơ cả xương, ngươi như vậy rất dễ làm cho ta sinh ra ham muốn ngược đãi ngươi.”
Ta: “a#&*#%¥!”
Ngươi đã cực kỳ ngược đãi ta rồi !
…
Lúc ta bước vào phòng ngủ, Giang Ly đang nằm nghiêng người ở bên giường, tay chống đầu, giống như công chủa ngủ trong rừng vậy. Hắn vừa thấy ta đi vào phòng, lập tức nhìn qua, ánh mắt dõi theo mỗi chuyển động của ta, nhìn đến khi trong lòng ta phát bực, nghĩ thầm không biết ta lại đắc tội hắn hay sao.
“Quan Tiểu Yến.” Trong mắt hắn chứa đựng ý cười mạc danh kỳ diệu, gọi ta.
“Ân ?” Ta cảnh giác nhìn hắn, không biết tên này lại nghĩ ra trò quái quỷ gì nữa đây.
“Lại đây.”
Đây không phải vô nghĩa sao, lão nương buồn ngủ, đương nhiên là phải chạy qua rồi. Ta nghênh ngang bước đến bên giường, xốc chăn chui vào.
Giang Ly lại đột nhiên tiến lại gần. Hai tay của hắn khóa ở hai bên sườn ta, cúi đầu cười tủm tỉm nhìn ta, sau đó trong sự kinh hoàng quá độ của ta chậm rãi nói: “Quan Tiểu Yến, nghe nói ngươi đang muốn sinh đứa nhỏ hả ?”
Ta kinh hãi, dùng sức đẩy hắn, vừa đẩy vừa nói: ” Ai bảo? Ngươi không biết lão nương sợ nhất là sinh con sao !”
Giang Ly lại bắt lấy hai tay của ta, không cho ta động đậy. Hắn cúi đầu, chóp mũi cơ hồ đùng đến mũi của ta, trong ánh mắt kia có một tia sáng biến thái lưu chuyển, sợ tới mức cơn buồn ngủ của ta đều chạy mất. Hắn cười tủm tỉm nói: “Quan Tiểu Yến, chúng ta sinh đứa nhỏ đi, sẽ không đau đâu.” Hơi thở phả vào trên mặt ta, tuy rằng nóng, nhưng lại khiến ta toàn thân run rẩy một trận.
Ta hoảng sợ nhìn đôi mắt đen láy của hắn, trong ánh mắt kia có thể nhìn thấy bóng dáng của ta, bất quá bởi vì ánh sáng quá mờ nhạt, ta nhìn không được rõ ràng cho lắm. Loại không khí quỷ dị này làm cho ta cảm thấy hít thở không thông, ta bèn run run nói: “Giang Ly, ngươi điên rồi sao ?”
Giang Ly: “Trượng phu có nghĩa vụ và quyền lợi làm cho thê tử sinh đứa nhỏ.”
Ta: “Thế thì chúng ta ly hôn đi, chuyện sinh con này, không thương lượng gì nữa.”
Giang Ly nhíu mày: “Ngươi không muốn sinh con với ta ?”
Ta nhướn mắt, thật gọn gàng dứt khoát: “Không muốn.” Sinh con là chuyện khủng bố như thế nào a, đứa ngốc mới muốn!
“Kỳ thật ta cũng không muốn,” Giang Ly nghiêng người nằm trở lại, buông lỏng sự kiềm chế với ta, “Nếu sinh ra một đứa ngốc giống ngươi, chẳng tốt chút nào.”
Kháo, còn hơn sinh ra một tên biến thái!
Giang Ly: “Đương nhiên ta lại càng không muốn sinh đứa nhỏ với một cây sườn.”
Kỳ thật là ngươi muốn cùng một người đàn ông sinh đứa nhỏ chứ gì!
Giang Ly: “Ngươi đang oán thầm ta cái gì đấy ?” ( =)) )
Ta: “Đâu có…”