Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 37: Vương Khải thật nhàm chán




Được vài ngày, Tiết Vân Phong đột nhiên lại tới tìm ta, nhìn qua có vẻ rất mất hứng. Hắn vừa nhìn thấy ta lại càng thêm mất hứng, hỏi ta: “Là ngươi nói với Giang Ly phải không ?”

Ta có chút mơ hồ: “Nói cái gì ?”

Tiết Vân Phong: “Ngươi nói với hắn ta cố ý chia rẽ quan hệ của hai người các ngươi, khuyên ngươi ly hôn với hắn đúng hay không ?”

Ta lắc đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta thực sự thà chết chứ không chịu khuất phục nha, không có bản đứng ngươi.” Mặc dù ta và Tiết Vân Phong không thể nói là bằng hữu, nhưng chuyện thêm dầu vào lửa, chia rẽ quan hệ tình nhân của người ta, ta làm không được.

Tiết Vân Phong hoài nghi mà nhìn ta: “Thật sự?”

Ta gật đầu: “Thật, tin hay không tùy ngươi.” Lão tử đây cây ngay không sợ chết héo.

Tiết Vân Phong có chút ảo não: “Được rồi, ta tin ngươi. Nhưng mà, ta bị hắn lừa rồi.”

Ta tò mò: “Hắn lừa ngươi cái gì ?”

Tiết Vân Phong: “Hắn nói là ngươi nói với hắn, ta lại tin luôn, lại còn xin lỗi hắn.”

Ta một chút kinh ngạc cũng không có, lấy đức hạnh của Giang Ly, hắn đích xác có thể làm những chuyện như vậy. Vì vậy ta lại nói tiếp: “Nhưng mà ngươi hẳn là phải rõ hắn chứ, làm sao lại còn để mắc lừa.”

Tiết Vân Phong nắm chặt tay nghiến răng: “Hắn nói cứ như thật, ta lại tin luôn…Ta thật khờ.”

Ta lại gật đầu, Giang Ly quả thực có năng lực này, hắn lúc nào cũng giỏi diễn kịch.

Cuối cùng, ta chốt một câu kết luận: “Giang Ly thật xấu xa!”

Tiết Vân Phong hùa theo ta: “Đúng vậy, hắn thật xấu xa !”

Tiết Vân Phong trước khi đi, còn nói với ta: “Kỳ thật ngươi…ngươi cũng rất tốt.”

Ta cười đến run rẩy cả người: “Ta có chỗ nào tốt?”

Tiết Vân Phong: “Thoạt nhìn ngu ngu. ” ( =)) )

Ta: “…”

Tiểu chính này thật là khiến ta hộc máu mà.



Lại được vài ngày, Vương Khải đột nhiên gọi ta vào văn phòng, cười tủm tỉm mà nói: “Quan thư ký, ngươi thật đúng là lợi hại.”

Ta: “???”

Vương Khải nói rõ: “Ngay cả chướng ngại về giới tính ngươi cũng có thể vượt qua. Lĩnh vực này ngay đến cả tình thánh như ta đây còn chưa có đặt chân đến đâu.”

Trong lòng ta cả kinh, hắn…hắn biết chuyện của Giang Ly rồi sao ?

Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ còn cách giả ngu cười cười.

Vương Khải cong cong khóe mắt, cười hì hì nói: “Ngươi không cần giả bộ với ta, ta cái gì cũng biết hết rồi. Ta vẫn không hiểu lắm. ngươi là dùng thủ đoạn gì mà lại đối phó được với tiểu tử Tiết Vân Phong kia ?”

Ta thở phào một hơi, thì ra đây mới là chuyện hắn muốn nói a. Thế nên ta chỉ ngẩng mặt lên mỉm cười nói: “Vương tổng a, đây là chuyện riêng tư cá nhân, ngài cũng đừng nên tò mò quá làm gì.”

Vương Khải tựa hồ như có chút bất mãn: “Tiểu Yến Yến, ngươi không cảm thấy ta đây so với hắn càng thích hợp để hồng hạnh ra tường sao?”

Hay cho một câu “Hồng hạnh ra tường”, ta có chút bất đắc dĩ, giật giật khóe miệng, nói: “Hồng hạnh của ngài quá nhiều rồi, rất loạn.”

Vương Khải vẫn còn cười nói: “Bây giờ thì chỉ có một mình ngươi, cân nhắc một chút đi.”

Ta chẳng muốn lằng nhằng với hắn làm gì, vì vậy nghiêm trang mà nói: “Vương tổng, ta cùng với Tiết Vân Phong thật sự không có gì, ngài suy nghĩ nhiều quá…Đương nhiên, ta và ngài cũng không có khả năng có cái gì.”

Vương Khải mặt không đổi sắc: “Tiểu Yến Yến, đừng nói chia tay tuyệt tình như vậy mà…Bây giờ chúng ta liền có cơ hội rồi.”

Ta mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn, khó hiểu.

Vương Khải vẻ mặt sung sướng mà lấy ra một tập tài liệu đưa cho ta: “Nhìn xem kế hoạch quảng cáo này như thế nào.”

Ta cầm lấy tài liệu lật xem, đây là kế hoạch quảng cáo của một nhãn hiệu thời trang. Nhãn hàng thời trang này là một xí nghiệp nhỏ, nếu như là bình thường thì công ty chúng ta sẽ không hợp tác cùng với xí nghiệp như vậy, vì chê ” công việc” quá nhỏ. Lần này ý tưởng chủ đạo của quảng cáo chính là trang phục Thu Đông “Trẻ trung và thời thượng.”, không có gì mới mẻ. Ta mặc dù làm ở một công ty quảng cáo nhưng đối với kế hoạch quảng cáo gì đó thì chẳng hiểu cái gì, vì thế chỉ xem qua trong chốc lát, đàng hoàng mà đáp: “Vương tổng, ngươi cũng biết về kế hoạch quảng cáo gì đó, ta không hiểu. Nếu như là đem mấy bộ quần áo kia để trước mặt ta, may ra ta còn có thể giúp bọn họ nhìn xem đẹp hay không.”

Vương Khải ung dung nhàn nhã mà dựa vào ghế, nói: “Không biết cũng không sao, ngươi chỉ cần biết mình phải làm gì là được rồi.”

Ta càng thêm khó hiểu: “Làm gì là làm gì, ta nói ngươi có thể một lần nói cho hết được không, cứ như là mấy cụ già đem chim đi dạo không bằng, ngươi không thấy mệt sao!”

“Tiểu Yến Yến a, tính nóng nảy của ngươi càng ngày càng lớn rồi, thật đúng là có chút khí chất của ngôi sao rồi đấy.”Vương Khải vừa cười, vừa nói luyên thuyên. Hắn thưởng thức bộ dạng thiếu kiên nhẫn muốn chuồn đi của ta trong chốc lát, rốt cục cũng mở miệng: “Đây là kế hoạch quảng cáo cho một series trang phục , ngươi đến làm người mẫu, thế nào ?”

Ta lấy làm kinh hãi, không thể tin vào lỗ tai của chính mình: “Ngươi….ngươi nói cái gì?”

Vì vậy Vương Khải lại lặp lại một lần nữa những gì hắn vừa nói, nói xong còn không quên bỏ thêm một câu: “Ngươi có phải vui đến phát khóc rồi không ?”

Ta thật muốn trực tiếp cầm đống tài liệu trên tay đập cho hắn một trận, hoang đường, quá hoang đường! Lão nương đường đường là thư ký, vì sao muốn chạy đi làm người mẫu làm gì? Hơn nữa ngươi coi thân thể nhỏ bé này của ta, mặc dù ta thường xuyên phủ nhận chuyện dáng người ta không được đẹp cho lắm, nhưng bản thân mình thực lực thể nào, ta vẫn rất rõ ràng. Phải biết rằng cái tên Giang Ly kia, ngày nào mà hắn không cười nhạo dáng người của ta một chút, ngày đó hắn ăn cơm không thấy ngon….Với dáng người như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ mà bảo ta đi làm người mẫu? Cho dù ngươi không biết xấu hổ, cũng không có nghĩ là ta cũng không biết a….

Vì vậy ta hít một hơi, làm cho tâm tình của mình trấn định một chút. Sau đó trừng mắt nhìn Vương Khải, âm u mà nói: “Vương tổng, ngươi nói thật cho ta, ngươi có phải muốn cho công ty kia sụp luôn không hả? Bọn họ đắc tội ngươi chọc giận ngươi rồi phải không?”

Vương Khải cười nói: “Tiểu Yến Yến, ngươi không cần đối với bản thân mình thiếu tin tưởng như vậy mà. Kỳ thật dáng người của ngươi tỉ lệ rất ổn, trừ bỏ có chỗ còn chưa phát triển cho lắm thôi….Mặt khác khuôn mặt của ngươi tròn tròn thoạt nhìn rất thanh thuần nha, quảng cáo này của chúng ta, chính là muốn cho người ta thấy cảm giác thật trẻ trung, thật tươi sáng, thật sống động, cảm giác rất phấn chấn, rất bùng nổ,.”

Ta vô lực đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Ta van ngươi, ta cũng sắp ba mươi đến nơi rồi, bây giờ từ thích hợp để hình dung về ta phải là thành thục gợi cảm nghe còn có lý một chút, ngươi nói ta thanh thuần, là đang khen ta hay đang rủa ta hả ?”

Vương Khải nhìn ta từ trên xuống dưới, đánh giá một chút, hết sức tiếc nuối mà nói: “Nói thật, ta mặc dù thường xuyên khen ngợi phụ nữ thành thục gợi cảm, nhưng mà ngươi…ta thực sự khen không nổi.”

Ta cũng bất chấp hình tượng luôn, hung hăng mà vỗ một cái lên bàn, mắt lộ ra hung quang: “Ngươi rốt cuộc có ý gì !”

Vương Khải ngẩng đầu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kia, rõ ràng không có bị ta làm cho kinh sợ chút nào. Hắn cười hì hì nói: “Ý của ta chính là, quảng cáo này thực thích hợp với ngươi, hơn nữa, thù lao cũng không tồi nha.”

Ta nghe thấy hai chữ “thù lao”, sắc mặt có hòa hoãn một chút. Bất quá vừa nghĩ đến đối phương tự nhiên mạc danh kỳ diệu lại muốn để ta làm người mẫu , ta lại cảm thấy không ổn chút nào, vì vậy hỏi Vương Khải: “Ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chúng ta cũng đâu thiếu người mẫu chuyên nghiệp, quảng cáo này làm sao lại đến lượt kẻ gà mờ như ta ? À không, thường dân mới đúng ?”

Vương Khải cười đến chói lóa: “Ha ha, kỳ thật ta thấy quảng cáo này rất thú vị, liền nhận làm, may mắn khí chất của ta đặc biệt, mị lực khôn cùng, chinh phục tất cả mọi người….”

Ta khoát tay ngắt lời hắn: “Dừng dừng dừng, đây thì có liên quan gì tới ta?”

Vương Khải vô tội mà nháy nháy mắt: “Ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Ta là nam diễn viên, nhưng mà cái quảng cáo này còn cần 1 nữ diễn viên nữa a”

Ta nắm chặt tay, đã hiểu rồi. Nguyên lai là Vương thiếu gia ngài muốn chơi trò làm diễn viên, thuận tiện kéo ta đến làm nền sao ?



Bản thân ta có rất nhiều khyết điểm, nhưng mà ưu điểm lớn nhất, có thể chính là da mặt rất dày. Chụp quảng cáo thì chụp quảng cáo, nếu xí nghiệp người ta không sợ bị ế hàng, công ty không sợ tác phẩm bị bỏ đi, thì ta còn sợ cái gì… Đương nhiên, nếu như không có thù lao dồi dào của bạn Vương Khải, nếu như hắn không đáp ứng tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi, ta có chết cũng không đứng ở chỗ này để cho người ta xoay qua xoay lại.

Cho đến khi đầu tóc ta được chỉnh trang cho phù hợp với khuôn mặt hơi có chút trẻ con, hai bím tóc đuôi sam buông xuống trước ngực, trên đầu là chiếc mũ len màu đỏ, chân đi giày vải màu hồng nhạt, mặc chiếc áo khoác hoa hoét linh tinh đáng yêu xuất hiện trước mặt Vương Khải, hắn không nhịn nổi, phì cười. Ta nhìn dáng vẻ khiếm nhã của hắn, không thèm để ý. Nói thật lúc nãy chính bản thân ta đứng ở trước gương, nhìn thấy một thân tạo hình như thế này, cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tốt xấu gì ta cũng một đống tuổi rồi, bây giờ nhìn hình dáng như thế này, nếu như không nhìn đến mặt, thật đúng là chẳng khác nào tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi….

Vương Khải cười đủ rồi mới giựt giựt quả bóng bông ở trên chóp mũ ta, nói: “Tạo hình kiểu này không tệ nha.”

Ta mặt không đổi sắc nói: “Ngươi thì sao, ngươi sẽ không định cứ vô lại như vậy chứ ?” Đùa hay sao, cứ như thế đến lúc ấy chủ đề của quảng cáo sẽ đối thành thiếu nữ mạnh mẽ dũng cảm đối đầu với đại hôi lang rồi.

Vương Khái đã dự tính trước nói: “Ta đã tự mình thiết kế tạo hình ổn thỏa rồi, ngươi cứ chờ mà xem.” Nói xong, liền bước vào phòng hóa trang,

Lúc Vương khải từ phòng hóa trang bước ra, ta nặng nề thở dài, nghĩ thầm đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, hắn ăn mặc như vậy trông cũng giống người bình thường ra phết. (thế là bình thường VK rất không bình thường sao ?)

Lúc này một đầu tóc hỗn tạp của Vương Khải toàn bộ đều được chải ra phía sau, để lộ ra đường nét khuôn mặt hoàn mỮ Trên khuôn mặt tuấn tú kia nhất thời bớt đi vài phần lỗ mãng, lại có thêm vài phần ngỗ nghịch. Đồng thời đôi mắt vẫn luôn mỉm cười như trước, làm cho người ta cảm thấy một loại ấm áp khác thường. Hắn khoác trên người một cái áo len màu xám nhạt, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ vô cùng chói mắt, song mặc trên người hắn bỗng nhiên lại … Bên dưới mặc một chiếc quần bình thường cùng với giầy.

Quần áo rất bình thường, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng là mấy thứ bình thường linh tinh mặc ở trên người hắn, lại khiến cho ngươi ta không thể chớp mắt…..Ta nghĩ lúc nãy ta nói sai rồi, không phải “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” mà là “Lụa đẹp vì người, phân tốt do lúa”, người ta trời sinh ra đã có khuôn mặt yêu nghiệt dáng người của người mẫu, cho dù chỉ mặc một cái quần đùi, thì cũng vẫn đẹp ( thật háo sắc = . = )

Vương Khải đi đến trước mặt ta, nghiêng đầu nhìn ta mà cười cười, làm cho ta nhất thời từ trên người hắn cảm thấy một cỗ khí chất tựa như cậu bé bên nhà hàng xóm….Không đúng a, hắn kỳ thật rất thô tục được không!

Vương Khải chọc rồi lại chọc cánh tay, cười nói: “Thế nào, không tồi phải không ? Ngươi có phải đã bị ta mê hoặc rồi đúng không ?”

Ta nâng cằm gật đầu, tốt lắm, ngay câu đầu tiên đã lộ nguyên hình rồi.

Quá trình chụp tiến hành rất thuận lời, mặc dù ta không được chuyên nghiệp lắm, bất quá chỉ cần phối hợp tốt với stylist và nhiếp ảnh gia, hơn nữa vẻ mặt cùng động tác không cần cứng ngắc quá, như vậy coi như là miễn cường đạt yêu cầu.

Khi chúng ta chụp xong, nhiếp ảnh gia hài lòng mà gật đầu, nói: “Không tồi.”

Song tên Vương Khải kia lại tỏ ra hết sức chuyên nghiệp: “Ta cảm thấy có mấy kiểu vẻ mặt ta chưa được tự nhiên cho lắm, nếu không chúng ta ngày mai chụp lại một ít đi ?”

Nhiếp ảnh gia vì vậy cũng chuyên nghiệp mà gật đầu đồng ý.

Vì vậy kẻ nghiệp dư ta đây đứng ở một bên than khóc: ta đây ngày mai chẳng phải lại phải đội mũ đỏ đi giày hồng đến cho ngươi chà đạp ?

Sau đó ta liền phát hiện, ta đã sai lầm rồi, lầm to đặc biệt lầm to. Ta phải chịu hành hạ, không phải là ngày mai, mà là ngày mai + ngày kia + ngày kìa….

Tên Vương Khải kia chơi trò Tiểu Hồng mạo và Đại ca ca mãi thành nghiện, lăn qua lăn lại đủ một tuần lễ, cho đến sau đó, nhiếp ảnh gia vừa nhìn thấy chúng ta đã muốn bỏ chạy trối chết, hắn mới bỏ qua o[╯□╰]o