Editor : BlackObs
------------------
Mạc Tham Hoan thưởng thức biểu cảm của Giang Tê Ngô, không mang theo bất luận sắc thái tình cảm gì, "Được rồi, đây là chuyện duy nhất chị có thể nói cho em biết, phần còn lại thì em tự nghĩ đi".
Giây kế tiếp, Mạc Tham Hoan hạ lệnh đuổi khách. Không phải chỉ vì Giang Tê Ngô ở đây gây cản trở mà còn vì Phương Nhan vẫn đang nấp sau tấm rèm, nếu sự thật bị vạch trần ngay lúc này thì cũng chẳng ai vui vẻ.
"Vâng, cảm ơn chị, bác sĩ Mạc". Giang Tê Ngô nói tiếng cảm ơn, mau chóng rời khỏi phòng làm việc của Mạc Tham Hoan.
Phương Nhan đi ra, nét mặt giống như dở khóc dở cười, lại giống như bó tay đành chịu, bản thân nàng cảm thấy trạng thái lạ lùng này còn kỳ quặc khó hiểu hơn cả loại tâm tình tiêu cực.
"Em ấy đã đi rồi, cô còn không mau đi?". Mạc Tham Hoan lại nhìn Phương Nhan.
"Đi, bất quá cô gấp gáp đuổi tôi như vậy, có phải là...." Phương Nhan tiếp tục cười cười, Mạc Tham Hoan biểu hiện ra nôn nóng, như đang ẩn giấu chuyện gì không muốn người khác nhìn thấy.
"Ừ, đối tượng của tôi sẽ tới đây ngay bây giờ".
"Thì ra là thế, vậy tôi phải nhanh chân thôi". Phương Nhan rốt cuộc hiểu ra, biết là Mạc Tham Hoan xấu hổ, nếu mọi người đụng độ quả thật khó tránh khỏi lúng túng. Huống hồ cả hai cũng không phải quá mức quen thuộc.
"Lần nữa cảm ơn sự trợ giúp của bác sĩ Mạc".
"Không cần khách sáo, tôi cũng rất tò mò tiến triển giữa ba người". Mạc Tham Hoan kéo ra nụ cười, Phương Nhan khoát khoát tay, đi ra cửa. Nhưng nàng không đi hẳn, nàng tò mò không biết đối tượng của Mạc Tham Hoan sẽ trông thế nào.
Khi người học tâm lý đạt tới cảnh giới nhất định, việc quan sát con người cũng trở nên giống với phân tích một tấm bản đồ, mặc kệ bí mật gì được cất giấu, chỉ cần nhìn kỹ vài lần liền có thể phát hiện toàn bộ. Vì vậy, lợi thế của tâm lý học cũng chính là điểm bất lợi khiến họ khó tìm được đối tượng phù hợp, hiểu quá rõ về con người sẽ làm mất đi rất nhiều hứng thú.
Phương Nhan thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc là kiểu người gì mà có thể làm cho bác sĩ Mạc Tham Hoan yêu thích đây.
Không cần đợi lâu, cửa thang máy truyền đến tiếng bước chân, Phương Nhan cầm một chiếc gương trong tay, nhìn lén qua phản xạ. Cho dù chỉ lướt mắt qua một lần, Phương Nhan cũng có thể xác định người này là nữ.
Hơn nữa, Phương Nhan còn có chút quen thuộc.
Đó chính là phó khoa hình sự Hàn Hương, tại sao cổ ở chỗ này?
Phương Nhan ngơ ngác, nhưng rất nhanh, khi Hàn Hương hưng phấn hôn lên môi Mạc Tham Hoan, nàng gần như thông suốt.
"Hàn Hương, không phải đã nói đừng có ở cửa...Chị gọi em tới giúp thu dọn đồ đạc, chứ không phải...". Lời còn chưa dứt, hết thảy ngôn ngữ bị chìm ngập, Hàn Hương đẩy Mạc Tham Hoan vào trong phòng, đóng cửa lại. Phòng làm việc cách âm rất tốt, mà cho dù không nghe được, Phương Nhan cũng biết hai cô nàng trong phòng đến cùng đang làm cái gì. Chỉ có điều nàng không rõ, vì sao bác sĩ ưu tú như Mạc Tham Hoan lại lựa chọn một cô gái?!
[* Đọc tới đây chưa rõ tuổi hai người này nên xưng hô theo phỏng đoán, sau có biết sẽ đổi]
Hay chẳng lẽ bởi vì quá ưu tú, nên chỉ có một cô gái ưu tú ngang ngửa mới xứng đáng với Mạc Tham Hoan?
Tâm trạng Phương Nhan có chút trống vắng, tuy lúc ở nước ngoài nàng cũng thường nhìn thấy đồng tính luyến ái, nhưng ở quốc nội, theo quy định chung thì sự tồn tại của đồng tính luyến ái vẫn rất tế nhị. Có thể nói đây là cặp đôi đầu tiên Phương Nhan gặp kể từ khi về nước, nàng vốn không có ý kiến gì về đồng tính, chẳng qua điều làm nàng canh cánh trong lòng chính là nàng vậy mà không nhìn ra xu hướng giới tính của Mạc Tham Hoan.
Nếu mà nói đồng tính hay dị tính đều có thể thông qua thái độ ứng xử hằng ngày để mà phán đoán, thì Mạc Tham Hoan đối với mọi người xung quanh đều như nhau, điều này ngược lại làm Phương Nhan sinh ra ảo giác là Mạc Tham Hoan chưa gặp được người nào khiến cô ta yêu thích. Phương Nhan lại nghĩ một chút, có lẽ đối với Mạc Tham Hoan, Hàn Hương là đặc biệt.
Nàng tự giễu cười cười, cảm giác bản thân lại đi nghĩ những chuyện vô vị rồi. Thấy đã sắp sáu giờ, nàng quyết định đi ăn tối, sau đó sẽ nhàn nhã trở về sở cảnh sát tiếp tục làm việc. Nghĩ xong kế hoạch, Phương Nhan theo lối đi nhân viên xuống lầu, ra bãi đậu xe.
Phố vừa lên đèn lờ mờ, bảo an còn chưa tan ca nhìn Phương Nhan mấy lần, như đang thắc mắc tại sao người này lại ở phòng khám lâu đến vậy. Phương Nhan cũng không thèm để ý, nàng thậm chí còn hỏi bảo an gần khu này có tiệm ăn nào ngon hay không, kết quả thu được lại rất thất vọng.
Cuối cùng nàng đành thuận theo đường đi, vừa chạy vừa nhìn bên đường tìm kiếm tiệm ăn thích hợp, nhưng chuông điện thoại vang lên còn nhanh hơn tốc độ tìm kiếm của nàng, Phương Nhan nhìn thông báo trên màn hình, không ngoài suy đoán đó là cuộc gọi từ thẻ sim phụ của nàng, người gọi - Giang Tê Ngô.
Trước đó nàng đã chuyển cái thẻ này sang làm thẻ chính, bây giờ đã có tác dụng, Phương Nhan kết nối bluetooth, muốn nghe xem Giang Tê Ngô tìm mình nói chuyện gì.
"Có chuyện gì vậy Tê Ngô?".
"Viên Viên tỷ, có rảnh không?".
"Cũng rảnh, ngày hôm nay không có làm ăn gì".
Phương Nhan còn nhớ rõ vai trò làm gái ở phố thiên sứ, nhưng mà dường như câu nói này làm Giang Tê Ngô im lặng càng lâu, nàng kiên nhẫn đợi một hồi mới nghe bên kia nói: "Hiện giờ em đang một mình ở KTV".
"Một mình? Bạn trai của em đâu?".
Giang Tê Ngô lại im lặng, Phương Nhan biết mình đã đạp lên bãi mìn rồi. Là nàng cố ý đạp lên, tuy nhiên khi nói ra miệng, nàng bắt đầu hối hận. Nàng thật sự không muốn hại đến Giang Tê Ngô, nhưng có lẽ cái gọi là kế hoạch ly hôn hoàn mỹ trong lý tưởng của nàng lại vẫn làm tổn thương cô bé này.
Phương Nhan âm thầm thở dài, mị lực của Giang Tê Ngô đã tạo nên một sự thay đổi quá lớn. Phương Nhan cân nhắc nghĩ tam đội trưởng tối nay đi hẹn hò, sẽ không lưu ý đến sự lười biếng của mình, vì vậy nàng mở lời: "Em đang ở đâu, chị đi qua".
Giang Tê Ngô nói ra địa điểm, nơi đó rất gần nhà cô, Phương Nhan cảm giác dựa theo kịch bản KTV này, sau khi ca hát nàng sẽ lại bị Giang Tê Ngô dụ dỗ về nhà. Suy tính khoảng cách giữa phố thiên sứ và chỗ hiện tại đến KTV, nếu nàng tới quá nhanh thì sẽ bị hoài nghi, cho nên ở ngã tư kế tiếp, Phương Nhan đổi hướng chạy về nhà mình, dự định mang thêm một bộ quần áo phòng hờ.
Trong nhà vắng ngắt, Phương Nhan luôn có loại cảm tưởng kỳ cục, nàng thấy so với căn hộ mà nàng ở cùng Chung Vĩ Triết, gian phòng thuê bên bãi tha ma kia còn giống nhà nàng hơn. Ít ra ở bên kia rất tự tại, không cần ngày ngày đối mặt với một người chồng không thương nàng mà nàng cũng không yêu thương gì hắn.
Đèn thư phòng được bật sáng, Chung Vĩ Triết nhanh chóng mở cửa khi nghe động tĩnh, vừa nhìn thấy Phương Nhan, hắn liền mỉm cười, muốn dùng lời ngon tiếng ngọt dối gạt Phương Nhan như thường lệ.
"Xin lỗi, em cần đi gấp".
"Cô là gấp công tác hay là gấp tìm đàn ông?".
Ánh mắt Phương Nhan trở nên băng lãnh, nàng còn chưa kể ra chuyện hắn làm, thế mà hắn dám chủ động gây sự. Nàng duy trì bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn, "Anh nói vậy là có ý gì?". Gương mặt đẹp trai của Chung Vĩ Triết hiện tại trông thật xa lạ, thậm chí làm Phương Nhan cảm thấy chán ghét.
"Có ý gì? Tôi gọi điện nhiều lần, có lần nào cô ở chỗ làm đâu...Người khác nói cô đang sống cùng một người đàn ông tại phố Thiên Sứ, Phương Nhan, cô thật không biết xấu hổ". Chung Vĩ Triết làm mặt lạnh, cố dò ra ý nghĩ thật sự của Phương Nhan. Hắn cho là biểu hiện như vậy có thể làm nàng bối rối, nhưng Phương Nhan vẫn chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn lại hắn.
Chung Vĩ Triết dao động.
"Oh? Em thì lại nghe nói ở học viện, anh cùng một cô gái xinh đẹp duy trì quan hệ thân mật, ah em nhớ ra rồi, chính là thời điểm thi đấu hùng biện, cái cô trên khán đài tên Giang...". Phương Nhan còn chưa nói xong, bàn tay Chung Vĩ Triết liền tát lên mặt nàng. Phương Nhan không có tránh né, nhận nguyên cái tát choáng cả đầu.
"Ha, anh đánh tôi?".
"Tôi đánh chết cô đồ **!" Chung Vĩ Triết giận điên lên, nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Phương Nhan không có bất kỳ phản kháng gì. Hắn bắt đầu lo sợ, bắt đầu chột dạ, bởi vì đối phương chỉ đáp lại hắn bằng nụ cười nhẹ nhàng.
Cười rất đẹp, chỉ là cái loại cười này khiến người ta không rét mà run. Nỗi sợ không tên ập đến doạ Chung Vĩ Triết phải lùi về sau một bước.
Phương Nhan biết bất cứ hành vi gì mà nàng làm ra đều có thể bị Chung Vĩ Triết lợi dụng, sau này lấy nó làm chứng cớ ly dị, cho nên nàng chỉ giúp Chung Vĩ Triết chỉnh lại cổ áo, ôn nhu nói: "Tôi chẳng hề làm gì và cũng không có giấu cái gì, ngược lại là anh...".
Nàng nhìn thấy toàn thân Chung Vĩ Triết cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là chuyên gia tâm lý tình yêu, vậy mà không dùng vào chuyện gì tốt lại đi làm ba cái trò hèn hạ. Hiện giờ Phương Nhan cảm thấy, đánh gã đàn ông trước mắt chỉ tổ làm ô uế tay nàng. Tuy nhiên Chung Vĩ Triết sẽ phải trả giá đắt cho cái tát này.
Phương Nhan che giấu sát khí trong mắt, lướt qua hắn, đi vào phòng lấy một bộ đồ. Lúc trở ra, Chung Vĩ Triết vẫn đần độn tại chỗ, Phương Nhan mỉm cười chào hắn, "Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu như xuất hiện vấn đề gì thì anh cứ chờ mà xem".
Bị uy hiếp, Chung Vĩ Triết hoàn toàn nói không ra lời. Giờ phút này hắn thấy nhớ bạn gái xinh đẹp đơn thuần của mình, Chung Vĩ Triết nhịn không được nhấn gọi Giang Tê Ngô, muốn bày tỏ sự nhung nhớ, có điều đáp lại Chung Vĩ Triết chỉ là một giọng nữ máy móc.
[ xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy ]
Chung Vĩ Triết điên tiết ném điện thoại vào tường, đi tới đi lui trong phòng, hắn làm sao biết được chỉ một chút nữa thôi bà xã thân ái Phương Nhan sẽ gặp mặt bạn gái Giang Tê Ngô yêu dấu của hắn.
Ở nhà đi ra, tâm tình Phương Nhan có chút tốt lên. Nàng phỏng đoán lúc này Chung Vĩ Triết sẽ tức giận gọi điện cho Giang Tê Ngô để bình phục phẫn nộ trong lòng. Nhưng vì muốn an tịnh, sau khi kết thúc cuộc gọi với nàng, Giang Tê Ngô đã tắt máy mất rồi, người đó thật sự muốn yên tĩnh, lại vẫn cần một nhân tố đột phá để phát tiết tâm trạng.
Nhân tố đó đại khái chính là nàng.
Về điểm này, lạ lùng ở chỗ Phương Nhan lại thấy có chút tự hào. Mà nàng cũng chẳng để ý nhiều, trước mắt lái xe tới KTV, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, nàng đã đến căn phòng Giang Tê Ngô đang thuê.
Nàng đẩy cửa bước vào, Giang Tê Ngô đang hát một bản nhạc vui tươi, nét mặt cô thả lỏng, không hề có biểu hiện bi thương. Phương Nhan cảm thấy rất ngoài ý muốn, nàng còn tưởng Giang Tê Ngô sẽ ở KTV khóc chết đi sống lại, có lẽ nàng đã đánh giá thấp tính kiên cường của cô gái này. Phương Nhan cũng không có quấy rầy, nàng yên lặng ngồi xuống ghế salon, hưởng thụ giọng ca của Giang Tê Ngô.
Âm điệu tinh tế rất thích hợp với những bài tình ca. Khi Giang Tê Ngô hát, cô mang một khí chất khác biệt ngày thường. Trông cô rất chuyên chú, như đem tất cả tình cảm gửi gắm vào lời ca tiếng hát, Phương Nhan bị cuốn hút cũng ngâm nga theo. Loại cảm giác này thật kỳ diệu và khó tin, ngũ âm của nàng vốn không đầy đủ, thậm chí có thể nói nàng là người bài xích ca hát, vậy mà giờ lại không nhịn được muốn hoà giọng cùng Giang Tê Ngô.
Giai điệu kết thúc, Giang Tê Ngô quay đầu đổi bài hát, rốt cuộc thấy được Phương Nhan.
Không gian nhỏ hẹp, ánh sáng mập mờ, hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt Giang Tê Ngô ươn ướt, cô đi nhanh về phía Phương Nhan, muốn nói ra hết những khó chịu trong lòng mình. Cô khắc chế cử động, tự nhủ với bản thân rằng ngay lúc này tuyệt đối không nên ôm Phương Nhan.
Nhưng khi khoảng cách thu hẹp, sự khắc chế kia chẳng có nghĩa lý gì. Cô vẫn nhào tới Phương Nhan, áp nàng dựa vào lưng ghế.
Chưa một từ ngữ nào được thốt ra, nước mắt đã rơi xuống. Phương Nhan tuy có bất ngờ, nhưng nghĩ tới thường ngày Giang Tê Ngô vẫn hay thích đụng chạm thân mật, nên nàng cũng tuỳ ý để Giang Tê Ngô ôm mình. Nàng không mở miệng hỏi Giang Tê Ngô đến cùng là đang đau lòng vì điều gì, mà chỉ an tĩnh chờ đợi.
Bất kỳ ai cũng vậy, so với ngàn vạn lời nói thừa thải thì sự yên lặng đồng hành có lẽ khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Có điều Giang Tê Ngô luôn nhanh chóng khôi phục cảm xúc, qua ít phút, cô cầm một cái micro khác đưa cho Phương Nhan, "Viên Viên tỷ, chúng ta cùng hát nhé!".
Phương Nhan bối rối, nàng thật sự không biết hát, cực kỳ dở tệ.
"Tê Ngô, xin lỗi, chị không có biết hát".
"Viên Viên tỷ, chị lại định dùng chiêu cũ lừa gạt em hả!" Giang Tê Ngô nghĩ tới lần trượt băng trước, làm hại cô lo lắng gần chết, ai dè Phương Nhan lại giải quyết đám thanh niên kia hết sức dễ dàng. Từ vụ đó, Giang Tê Ngô bắt đầu tin tưởng Phương Nhan là một con người toàn năng.
Phương Nhan cũng thôi không đôi co, đồng ý cho xong, "Chị...Haizz, quên đi, em nghe xong thì biết, hát bài gì đây?".
Giang Tê Ngô cúi đầu nhìn danh sách, xem một hồi, cô ngẩng lên nói: "Rõ ràng rất yêu em".
[*Mình không thể Rõ Ràng Rất Yêu Chị được 😅, mỗi người tự hiểu là về đối phương đi]
Phương Nhan bị lời này làm cho tim đập lộp bộp, biểu cảm của Giang Tê Ngô lại rất chăm chú, khiến nàng có ảo giác mình đang được tỏ tình, "Hát... Rõ ràng rất yêu em?". Nàng hỏi lại một cách không chắc chắn, chỉ thấy Giang Tê Ngô gật đầu.
Khoảng cách cả hai đã gần đến mức bả vai dán sát nhau, cơ thể Giang Tê Ngô rất thơm, mùi hương đó luôn cám dỗ khứu giác Phương Nhan, cứ như thể chỉ cần hai người ở chung một chỗ, bầu không khí liền trở nên ám muội.
"Vâng, bài song ca Rõ Ràng Rất Yêu Em của Phẩm Quán và Lương Tịnh Như". Giang Tê Ngô giải thích, nhấn mã số bài hát.
Nhạc nhanh chóng nổi lên, nghe được giai điệu quen thuộc kia, Phương Nhan mới nhớ ra nàng đã nghe qua ca khúc này. Tuy là không nhớ hết toàn bộ, nhưng nàng đại khái có thể hát theo nhịp.
Giang Tê Ngô hát:
Rõ ràng có biết bao người bên cạnh
Chúng ta lại làm như không thấy
Cả hai không nhịn được cứ nhìn nhau vài lần
Cảm giác thật mãnh liệt
Đã muốn mỉm cười phóng điện
Đã muốn ám chỉ đến cực hạn
🎶
Phương Nhan hát:
Tôi thật bình thường không nổi bật
Mà em lại tựa như ánh sao lấp lánh khiến tôi thật lo lắng
Hợp xướng:
Rõ ràng rất yêu em
Rõ ràng muốn gần em
Phương Nhan hát:
Nhưng bên cạnh em biết bao người cầm hoa vây quanh
Tôi dựa vào đâu để có thể đánh bại từng người một
Can đảm thốt lên rằng muốn làm người duy nhất của em
🎶
Giang Tê Ngô hát:
Thật tầm thường khi nói đến xứng hay không xứng
Yêu hay không yêu phải hỏi lòng mình
Tình yêu là do chúng ta quyết định
Không cần bận tâm ánh nhìn của người khác
🎶
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
♡ Mình làm video bách hợp cho bài hát này. Có nhiều moments dễ thương lắm ^ - ^ Chúc mấy bạn cuối tuần ngọt ngào giống vậy ♡
Giang Tê Ngô hát lưu loát êm tai. Phương Nhan thì không mấy trôi chảy, lại còn có vẻ ngượng ngùng, nàng tự biết ngũ âm không đầy đủ vì vậy khi hát rất gò bó, nhất là trước mặt Giang Tê Ngô, nàng cảm thấy thanh âm của mình càng thêm khó nghe.
Nhưng Giang Tê Ngô không hề cười cợt trêu chọc, vẫn nghiêm túc hát cho đến khi tiếng nhạc ngừng. Phương Nhan thở dài một hơi, lại thấy hiện lên bài tiếp theo.
Vẫn là bài cũ.
"Còn nữa sao?".
"Vâng, em rất thích bài hát này". Giang Tê Ngô đáp, mắt nhìn Phương Nhan, tựa hồ muốn thông qua ca khúc biểu đạt điều gì đó.
Phương Nhan hồn nhiên không biết, bất quá cũng không có cách nào, thế nên lại kiên trì hát tiếp. Qua mấy lần, giọng nàng không còn cứng nhắc, hát cũng mượt hơn. Có điều cổ họng nàng đã không chịu nổi, đành bỏ cuộc.
Giang Tê Ngô cũng ngừng lại, nhấc điện thoại nội bộ gọi nước uống cho Phương Nhan.
"Trời ạ, Tê Ngô, mấy người trẻ như em đều thích ca hát đến vậy sao?".
"Chắc vậy! Nhưng mà em thì rất thích đi KTV một mình".
"Thích hát một mình ha?".
"Không, em có tham gia câu lạc bộ, nên tới đây để tập khiêu vũ".
Phương Nhan nghẹn lời nhìn trân