Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 49




Cô nhìn anh không chớp mắt, nuốt nước bọt xuống . Theo phản xạ gật đầu liên tục, nhìn cô không khác gì một con mèo ngoan ngoãn ngồi cạnh chủ nhân.
Ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ như cô thôi. Một anh chàng hết sức đẹp trai lại còn là chồng của mình, gương mặt thì lạnh lùng cái giọng điệu ra lệnh cho người khác vô cùng bá đạo. Khiến người xung quanh răm rắp nghe theo. 
Quân Trầm hơi nhếch mép như không cười, tỏ ý vừa lòng trước biểu hiện của cô. Anh cầm lấy lọ thuốc, lấy một ít thoa nhè nhẹ lên chỗ sưng đỏ của cô. Thấy cô rụt người về ,hai hàng chân mày của cô nhíu lại, mắt môi co rúm lại . Anh dừng động tác rồi dịu dàng hỏi .
" Xin lỗi, anh hơi mạnh tay . Em đau lắm không?"
Mộc Y ngỡ ngàng nhìn Quân Trầm, rõ ràng anh đã vô cùng nhẹ nhàng thoa thuốc cho cô nhưng tại thuốc bôi lên rất rát ,thật sự như kim đâm sâu vào vậy. Thấy biểu hiện lo lắng của anh cô được nước làm tới ,giả vờ né tránh chai thuốc tỏ ý không muốn bôi nữa ,nhìn cô ngay lúc này không khác một đứa trẻ bị bắt uống thuốc đắng. Mộc Y rơm rớm nước mắt nhìn anh mếu máo.
" Hic đau lắm, tôi không bôi nữa đâu. Anh mau cất chai thuốc đi " môi cô bĩu lại trông vô cùng dễ thương.
Quân Trầm thở dài, đứng dậy để chai thuốc lại chỗ cũ. Mấy phút sau anh quay lại trên tay cầm một trái trứng luộc .
Anh tiến lại gần cô ,cầm bả vai cô xoay người lại. Vẻ mặt điển trai hơi cau có ,vì anh sợ làm cô đau. Giọng nói trầm ấm vang lên.
" Dùng trứng gà lăn lên là không còn rát đâu, em chịu khó ngồi im một lát nhé"  
Mọi hành động của anh đã nói lên tất cả, từ một tổng tài lạnh lùng tàn khốc, thậm chí là không cười lấy một lần bây giờ lại hết mực cưng chiều cô vợ nhỏ bé này còn . Đặc biệt hơn là anh chưa bao giờ phải nghe lời của người nào cả ngoại trừ người ông nội yêu dấu kia và không bao giờ nhìn sắc mặt của ai mà sống qua ngày.
Mọi người trên dưới thành phố này mỗi ngày gặp anh ,phải quan sát thật kỹ biểu hiện và trạng thái của anh mới dám bắt chuyện. Còn bây giờ thì sao ? Quân Trầm lại biến thành người khác , mọi động tác của anh phải nhìn vào sắc mặt của Mộc Y. Nếu cô đau anh phải thật nhẹ nhàng ,nếu cô không thích anh phải dừng lại, nếu cô muốn thứ gì anh phải kiếm cho bằng được.
Mộc Y cảm động nhìn anh, lúc này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh. Nói ra hết mọi suy nghĩ từ tận đáy lòng mình. Nhưng cô không đủ can đảm.
Cứ như bây giờ là được rồi. Được bên cạnh anh, được anh nuông chiều,.... Mọi thứ đã quá đủ đối với cô.
Sau mấy phút lăn trái trứng gà luộc trên hai bên má của cô xong, anh để trái trứng qua một bên rồi nhìn cô không nói gì cả.
Mộc Y cũng nhìn anh, bốn mắt đối nhau mà chẳng ai nói lời nào. Cuối cùng cô vẫn chịu thua ngượng ngùng đứng nhanh dậy ấp úng nói.
" Này, xong rồi thì anh mau về phòng nghỉ ngơi đi " sao nghe giọng của cô như chẳng nỡ đuổi anh thế này.
Quân Trầm không nói gì , bước thẳng vào nhà tắm. Sau một hồi ở trong đó anh bước ra, trên thân hình mê người kia mặc một bộ đồ ngủ màu trắng . Anh lại gần chiếc giường rồi nằm xuống. Chống tay lên nệm hướng mắt đến phía cô đùa giỡn nói.
" Không còn sớm, mau ngủ thôi Vợ yêu...." anh nhấn mạnh từ cuối cùng.
Mộc Y đứng như trời trồng , mở to hai con mắt ngây thơ nhìn anh. Cô hậm hực lại gần anh rồi quát.
" Ai cho anh ngủ ở đây "
" Hử phòng của vợ anh ,anh muốn ngủ thì ngủ. Em có ý kiến ?"
Cô không còn lời gì để cãi với tên mặt dày như anh. Dù gì anh và cô cũng ấy ấy nên cô cũng không thèm bận tâm nữa, leo thẳng lên giường , cuốn chặt mền về phía mình rồi cảnh cáo anh.
" Anh mà dám dở thú tính thì coi chừng bổn cô nương "
Quân Trầm không nói gì chỉ nhìn cô mà cười rồi lại nháy mắt.
Mộc Y quay lưng lại ,mãi đến 23 giờ mà cô vẫn không ngủ được. Cô len lén nhìn trộm anh, nhìn anh cũng hơi tội, trời lại bắt đầu trở gió mà anh lại ngủ không cần mền, thấy cô giành lấy cái mền mà còn không biết đường đi lấy cái khác.
Nhưng anh bây giờ đã ngủ say như chết . Đột nhiên anh hơi co người lại, toàn thân run lẩy bẩy.
Mộc Y lo lắng gỡ tấm mền ra ,nằm lại gần anh. Tay cô đưa lên sờ trán của anh. Cô rụt tay lại thở dài rồi nói.
" Hừm, sao lại sốt nữa rồi. Lần trước không phải hết rồi sao "
Quân Trầm hơi co người ,miệng nói nhỏ.
" Lạnh...lạnh "
Mộc Y không cần suy nghĩ ,đắp mền cho anh rồi cô cũng chui vào. Cô xoay người của anh rồi ôm lấy anh dịu dàng nói.
" Như vậy sẽ không lạnh nữa đúng không "
Anh hơi mờ mờ mở mắt nhìn lên cô, thấy được hình bóng của cô anh yên tâm nhắm mắt, hai tay của anh luồn qua eo cô rồi ôm chặt lấy cô thủ thỉ nói nhỏ.
" Mộc Y ....em đừng rời xa anh ,được không " giọng nói của anh càng ngày càng trầm nhưng nó lại sưởi ấm cả trái tim nhỏ bé của cô.
Cô vuốt mái tóc mềm mại của anh, rồi dựa đầu mình vào anh vui vẻ nói.
" Được, được.Em sẽ không rời xa anh ,ngoan....ngủ đi "