Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 44




Mộc Y ngước lên nhìn rồi đưa tay đón lấy cái bịch từ tay Cố Lục, ánh mắt u buồn lẳng lặng nhìn từng đồ ăn trong bọc rồi lại ngước lên nhìn về phía xa. Thân hình vốn tràn đầy sức sống nhưng bây giờ không khác gì một cái xác không hồn.
Cố Lục nhận ra được cảm giác lúc này của cô nên anh không muốn làm phiền cứ thế ngồi vào ghế lái của mình.
Trong xe cả hai không nói một câu, gió cứ thế thoảng nhẹ qua và cả tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố. Một lúc lâu sau Mộc Y mới lên tiếng.
" Cố Lục, anh có thể đưa em đến chỗ nào không có tiếng ồn ào này không"
Anh nhìn cô, đáy mắt hiện rõ sự vui mừng. Anh nhanh chóng gật đầu rồi phóng xe đi.
Chiếc xe của anh dừng ở một bãi biển. Mộc Y vừa nhìn ra thì nhanh chóng bước xuống xe chạy về phía trước. Chân cô vừa chạm tới mặt nước lạnh lẽo đó thì dừng lại.
Cô đưa tay đặt vào nguồn nước lạnh giá đó rồi nghĩ.
" Sao nó lại giống anh ta như vậy, có thể cho người khác cảm thấy ấm áp nhưng lúc nào đó lại đem lại sự lạnh nhạt,vô tình "
Cố Lục từ phía sau lưng cô đi lên, anh cởi chiếc áo vest bên ngoài mặc lên cho cô. Ánh mắt dịu dàng, hành động lại rất chiều chuộng cô làm cho Mộc Y lại liên tưởng đến anh và cô lúc còn yêu nhau. Nhưng rồi tất cả cũng chẳng còn, mọi thứ đã mất rồi sẽ chẳng còn như xưa.
Mộc Y lùi mấy bước tránh xa bờ biển đang dâng trào sóng, cô ngồi xuống bãi cát ngay ở đó rồi nhìn lên Cố Lục nói.
" Anh mau lại đây ngồi, anh xem trời hôm nay nhiều sao quá" đôi mắt long lanh tựa giọt nước ngước lên ngắm nhìn từng vì sao đang tỏa sáng.
Cố Lục ngồi xuống bên cạnh cô rồi lại ngước lên nhìn bầu trời cùng cô.
Bỗng dưng khóe mắt cô hơi cay , cô cố ngẩng cao đầu để nước mắt không trào ra. Nhưng lại không kiềm lại được, một giọt,hai giọt ,..lăn dài trên má cô.
Cố Lục vội vàng rút trong túi ra một chiếc khăn tay lau nước mắt cho cô, anh ân cần đến nỗi khiến cô muốn tránh xa anh, muốn anh ghét bỏ cô ,đừng đối tốt với cô nữa.
Anh nhìn cô rồi nói.
" Em...em yêu Quân Trầm rồi sao? " chỉ là một câu nói nhưng cô đâu biết anh phải lấy hết can đảm để hỏi.
Mộc Y nhìn chiếc khăn tay của anh ,miệng thốt lên.
" Yêu sao ? Cố Lục , anh có biết yêu có cảm giác như thế nào không?"
Anh nhìn sang cô mỉm cười ,nụ cười này có lẽ chỉ dành cho cô sau này và mãi mãi sẽ chỉ dành cho cô. Sau đó anh chân thành nói, gương mặt điển trai hơi nghiêng nghiêng về phía cô.
" Yêu à, chính là cái cảm giác muốn được ở bên cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, đem tất cả những gì của mình dành tặng cho cô ấy. Khiến cô ấy mỉm cười, vui vẻ, hạnh phúc,... Chỉ cần cô ấy vui thì anh nguyện đem cả thế giới cho cô ấy . Nếu anh không thể ở bên cô ấy thì anh sẽ mãi mãi là bức tường cuối cùng, để mỗi khi cô ấy thấy mệt mỏi thì có thể một lần quay lại nhìn anh."
Mộc Y mỉm cười, nụ cười đó rất đẹp nhưng đem cho người khác cảm giác buồn. 
" Thì ra là vậy, anh nghĩ xem,nếu em yêu anh ta thì sẽ như thế nào ? Đau khổ hay sung sướng"
" Cảm giác ngây bây giờ đã cho em đáp án. Anh nói xem đúng chứ ?" cô cười khổ 
Anh nắm lấy tay cô dùng tất cả sự chân thành của mình để nói.
" Mộc Y, nếu em thấy mệt rồi thì về lại bên anh nhé"
Cô lắc nhẹ rồi cúi đầu nhìn xuống đống cát nói.
" Lục,em xin lỗi"
Anh biết rằng cô sẽ nói như vậy nên cũng không lấy làm ngạc nhiên. Anh đứng thẳng dậy, nắm lấy tay kéo cô đứng lên. Anh ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô dịu dàng nói.
" Mộc Y, vậy có thể cho anh bắt đầu từ vị trí là bạn của em được không"
Cô không suy nghĩ mà cứ thế gật đầu. Từ bạn mà cô nghĩ là một người bạn bình thường nhưng Cố Lục lại khác ,trong lòng anh đang ấp ủ suy nghĩ " Từ vị trí bạn thì anh sẽ có cơ hội dần tiến xa hơn ".
Anh nhìn cô rồi nói.
" Cũng muộn rồi để anh đưa em về"
Cô gật đầu rồi đi theo anh. Trên đường về nhà ,dường như anh và cô đã nói chuyện với nhau nhiều hơn, cảm giác xa cách đã không còn.
Chiếc xe của anh vừa dừng trước biệt thự của Hắc gia, Mộc Y mở cửa xe rồi đi xuống. Cô đang định bước vào nhà thì liền bắt gặp Quân Trầm đang đứng ngay cổng, vẻ mặt của anh hình như rất lo lắng nhưng vừa nhìn thấy cô thì vẻ lo lắng đã vơi đi.
Cố Lục cũng bước xuống xe ,đi lại gần chỗ Mộc Y đang đứng nói.
" Mộc Y ,em vào trong đi . Anh có vài việc cần nói chuyện với chồng em"
Cô nhìn sang đôi mắt lạnh như băng của Quân Trầm rồi đi thẳng vào bên trong. Cô đi một mạch ,cũng chẳng quay lại nhìn xem hai người đó đang định nói gì. Vì cô không muốn can thiệp thêm vào một chuyện nào cả ,nếu cô không biết kiềm chế ,sợ rằng cái sự tò mò đó sẽ khiến cô đau lòng chết mất.