Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 47: Rời cung (1)




Trên có chính sách, dưới có đối sách!

Nếu như Tây Môn Liệt Phong ngoan cố không để cho nàng xuất cung, nàng liền thừa dịp hắn bận nhiều việc… Công sự chất đầy, len lén đem y phục của Tiểu Thuận Tử thái giám trong Cẩm Tú cung mặc vào người mình, không nghĩ tới đi một đường lại không có ai nhận ra nàng là thân nữ nhi.

Đi tới cổ đại lâu như vậy, ngày ngày buồn bực trong hậu cung hoa lệ này, nàng cảm giác mình rất nhanh liền chết vì chán, nếu không đi ra ngoài nhìn ngắm bầu trời, nàng nhất định sẽ mắc chứng oán phụ náo loạn khuê phòng.

Nàng đem một chút đồ trang sức vài ngày trước Tây Môn Liệt Phong ban thưởng cho để vào trong tay áo, xuất cung, tính toán tìm một cửa hàng cẩm đồ đổi thành ít bạc vụn, vừa lúc trong cung có xe ngựa đưa đồ ăn đi qua, thừa dịp người chưa chuẩn bị, Cẩm Cẩm len lén tiến vào đáy xe, đưa đồ ăn xong, phu xe giục ngựa vội vàng hướng cửa chính cung mà đi.

Ở thời điểm đi qua cửa cung, xe ngựa đôt nhiên dừng lại, sau đó, nàng nghe được thị vệ giữ cổng theo thông lệ tra hỏi cái gì đó, nắm chặt thanh gỗ dưới đáy xe Mộ Cẩm Cẩm cảm giác mình rất nhanh không thể chống đỡ nổi nữa rồi, thiệt là, một lão ba bá đưa đồ ăn, chẳng lẽ lại là gian tế của quốc gia khác.

Bên tai, đột nhiên truyền đến thanh âm của vó ngựa, phu xe vốn đang dừng xe ở cửa cung tựa hồ cảm thấy kinh sợ, hắn vội vàng vung dây cương kéo ngựa mà liều mạng chạy về phía cửa cung, con ngựa này bị động tác bất ngờ làm cho sợ hí dài một tiếng, hai chân dùng dài dùng sức nhấc lên, Mộ Cẩm Cẩm vồn là chộp vào thành dưới đáy xe thân thể nhỏ gầy vì thế mà bị văng ra xa vài mét.

Do con đường làm bằng đá trơn bóng, Cẩm Cẩm liên tiếp bị lăn lông lốc vài vòng, mắt thấy một chú bạch mã cao lớn đang chuẩn bị dẫm lên trên người của nàng, chủ nhân trên lưng ngựa liền dùng sức kéo dây cương.

Mạng nhỏ thiếu chút nữa liền tiêu tùng dưới vó ngựa, Mộ Cẩm Cẩm ôm một bụng tức giận đứng lên,” Uy!” Nàng không khách khí đưa tay chỉ hướng nam tử ngồi trên lưng ngựa,” Ngươi rốt cuộc có biết cưỡi ngựa không thế? Có biết ta thiếu chút nữa là bị thối mã khốn khiếp dưới mông ngươi giết chết hay không?”

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đón ánh mặt trời nhìn người đang ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa lại là một nam tử trẻ tuổi trên dưới hai mươi, một đầu tóc đen buộc lên cao, trên khuôn mặt tuấn tú như quan như ngọc tản ra anh khí làm cho người ta hít thở không thông, người trẻ tuổi trước mặt này đang mặc một bộ trường bào xanh thẳm, nếu dựa theo thuyết pháp của thế kỉ hai mươi mốt, tiểu tử này thân cao phải hơn một trăm tám mươi centimét.