Loại ánh mắt này, tại sao chưa một lần nhìn qua trên người nàng?
“Hoàng thượng…” Một tiếng gọi nũng nịu, Nguyệt quý phi hóa thân thành một con cừu nhỏ đáng thương không ai cứu giúp,” Ngài nhất định phải vì thần thiếp làm chủ, Cẩm phi nàng khi dễ thần thiếp, ô ô ô…”
“Uy, người ta chẳng qua là cùng ngươi đùa vui một chút thôi, ai biết ngươi lại bị hù dọa đến mức như vậy a…”
Mộ Cẩm Cẩm liên tiếp nói sạo, lời vừa ra khỏi miệng liền gặp phải cái nhìn bén nhọn chằm chằm của Tây Môn Liệt Phong.
“Nàng gây họa chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao? Thật là một nữ nhân thiếu dạy giỗ.” Hắn đáy lòng đè nén không biết là tức giận hay là cảm xúc lo lắng, ôm Mộ Cẩm Cẩm bơi về phía bờ ao sen, khi hai chân Mộ Cẩm Cẩm vừa chạm lên mặt đất, trên đùi liền truyền đến cảm giác đau nhói.
Trọng tâm không vững, đang trong lúc nàng thiếu chút nữa thì té trên mặt đất Tây Môn Liệt Phong liền mắt nhanh tay lẹ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
“Chân của ta đau quá…” Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phát ra thanh âm tội nghiệp.
Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân ôm trước ngực, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi trên mặt đất, bàn tay to giữ chặt đùi nàng lại sau đó thì bóp nhẹ vài cái, Mộ Cẩm Cẩm vốn đang cau mày vì đau bỗng nhiên hai chân thử hoạt động lại không còn cảm giác thấy đau nữa.
“Di? Đã không còn đau nữa rồi, wow! Ngươi thật là lợi hại nha…”
“Người đâu, đem nữ nhân này đến phòng chứa củi cho trẫm!” Mộ Cẩm Cẩm đang trong trạng thái hưng phấn muốn cảm tạ hắn một phen thì Tây Môn Liệt Phong đã đứng thẳng lên gương mặt tuấn tú bất chợt trở nên lạnh lùng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào Mộ Cẩm Cẩm đang ngồi ngay bên cạnh chân mình.
“Cứu nàng không có nghĩa là đã tha cho nàng, cả hậu cung này, không có một người nào cũng như không có một nữ nhân nào lớn mật giống như nàng, Mộ Cẩm Cẩm, nàng làm trẫm quá thất vọng rồi.” Hắn tức giận xoay người, phủ tay áo căm tức nhìn mọi người.” Mặt khác, không có sự đồng ý của trẫm, ai cũng không được phép đưa đồ ăn cho nàng, trẫm hôm nay phải giáo huấn nữ nhân không biết trời cao đất rộng này một chút, hừ!” Lời vừa nói xong, hắn vừa giận xoay người rời đi.
“Uy! Ngươi thối hoàng đế này lại đối xử với vợ tàn bạo, tại sao phải nhốt ta? Tại sao không cho ta ăn?” Mắt thấy Tây Môn Liệt Phong càng ngày càng đi xa, Mộ Cẩm Cẩm giống như hài tử đang làm nũng ngồi dưới đất siết chặt hai tay thành quả đấm nhỏ.
Nguyệt quý phi đầu bị thương mặt chảy đầy máu không nhịn được mà lạnh lùng cười một tiếng, nhưng là không qua được vài khắc, lông mày nhỏ nhắn liền nhíu lại.
Có cái gì không đúng a! Nàng thân là phi tử được hoàng thượng cưng chiều nhất, lại phải chịu thương tổn lớn như vậy mà hoàng thượng đến liếc mắt một cái cũng không giành cho nàng, hơn nữa… Hắn trừng phạt Mộ Cẩm Cẩm, có phải hay không có chút vô cùng nhỏ rồi?