“Cẩm Nhi…” Hắn đem nàng kéo vào trong ngực của mình:” Chẳng lẽ nàng cứ định tức giận cho đến khi tóc chúc ta bạc trắng hết, hàm răng rụng đầy đất mới cam tâm sao? Cho dù trẫm van xin nàng, trẫm vì nàng phế đi tam cung lục viện, chém đầu cha con họ Chu, thanh trừ đám quan tham kết bè kết đảng trong triều chống lại nàng, nàng cũng không cho trẫm thêm một lần cơ hội sao?”
Bị hắn ôm vào trong ngực Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:” Ngươi chém Chu Bách Xuyên cùng Chu Liên Nguyệt?” Mặc dù nàng chán ghét hai người kia, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ muốn bọn họ chết.
“Chu Bách Xuyên thân là tể tướng đương triều, chẳng những tham ô nhận hối lộ, hơn nữa còn kết bè phái với một đám phản nghịch triều đình lập lên một triều đình nhỏ, cái lão gia hỏa này mơ ước một ngày kia có thể tự mình xưng đế, mà Chu Liên Nguyệt ở trong hậu cung đối xử tàn nhẫn với hạ nhân, trẫm tra ra nàng đã hại chết chín mạng người, đối với nữ nhân như vậy, chẳng lẽ trẫm còn muốn lưu nàng lại nhân gian tiếp tục làm loạn sao?”
Gương mặt tuấn tú của hắn tỏa ra vài phần băng lạnh, một Tây Môn Liệt Phong lãnh khốc như vậy khiến cho lòng người không khỏi sinh ra vố số sợ hãi, mặc dù hắn mới được hai mươi bốn tuổi, nhưng Mộ Cẩm Cẩm không cách nào phủ nhận, khi nam nhân này xử lý chuyện triều chính vĩnh viễn luôn tỏ ra tỉnh táo cùng cơ trí khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tín phục.
Mình đang ở cổ đại, nhưng lại được một quân vương anh minh thần võ này yêu mến, thậm chí vì nàng, hắn phế tam cung lục viện, giết nịnh thần, giết ác phi, dù có là lòng dạ sắc đá cũng sẽ bị loại cưng chiều bá đạo này làm cho tâm động.
Tây Môn Liệt Phong yêu nàng, trừ bỏ thân phận cùng lập trường kia, lấy góc độ một nữ nhân nhìn nam nhân, nàng biết hắn là rất yêu thương nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong ngực hắn, nàng đem sức nặng trên thân thể hoàn toàn trút xuống trên người của hắn, tham lam hấp thụ lấy hơi thở đã từng quen thuộc phát ra trên người hắn, một mùi vị khiến nàng rung động, nàng biết—cuộc đời này, mình sẽ không chạy trốn người nam nhân vừa bá đạo vừa nhu tình này nữa.
“Liệt Phong, có lẽ cho tới bây giờ chàng cũng không biết, kể từ khi rời khỏi hoàng cung, ta cũng vẫn giống như trước kia mỗi ngày đều nhớ đến chàng.”
Mấy câu nói rầu rĩ truyền tới từ trước ngực của hắn, Tây Môn Liệt Phong cũng không có nói thêm câu nào, hắn chẳng qua là càng dùng sức đem nàng ôm chặt trong ngực của mình.
Trên con đường thật dài, dân chúng hai bên bị cảnh tượng này làm cho cảm động đồng loạt hoan hô.
Thu Nguyệt cũng bị làm cho cảm động đến nước mắt ngắn dài, thái giám Tiểu Đức Tử thì len lén toét miệng lên, mà Tô Nhân Phàm bị đánh đến miệng chảy cả máu thì kinh ngạc chằm chằm nhìn người đã bị hắn nhắm trúng kia, hơn nữa còn tưởng lầm một cô gái tuyệt sắc thành nam nhân—trời ạ! Hắn rốt cuộc chọc tới hạng nhân vật gì a?
Kết sau đó, hoàng thượng mang theo hoàng hậu của mình bãi giá hồi cung, cả kinh thành cùng rối rít tán dương gia thoại truyền kỳ lãng mạn này…
HẾT