Lão Bà Đại Nhân

Chương 8




   Thật vất vả mới đến trưa chủ nhật, sau khi cho hai đứa trẻ uống sữa xong, Mộc Thư Đồng cô vẫn chờ hoặc là nói đang mong đợi Chu Ý Nhiên nàng mau chút gọi điện thoại tới. Nhưng mà một mực đợi đến ba giờ chiều cũng không thấy động tĩnh gì. Thật sự là không chờ được nữa, cô liền gọi điện thoại cho nàng nhưng điện thoại không liên lạc được. Cô nhìn hai đứa trẻ chơi vui vẻ, tâm tình cũng thật buồn bực, vì sao cô phải ở nơi này làm một cô bảo mẫu đây. Mặc kệ, hẹn bạn đi chơi cái đã. Mỗi lần nhìn thấy tiểu quỷ lại bất giác nhớ tới người đẹp sao chổi kia, tâm tình càng thêm buồn bực. Khi cô chuẩn bị lấy túi quay về nhà, điện thoại di động vang lên, trong lòng không khỏi mừng rỡ, liền nhận điện thoại : " Rốt cuộc cô cũng biết gọi điện thoại tới, tôi chờ cô đến dài cả cổ ".
  " Chờ chị? " - đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói khác, là điện thoại của chị gái. Mộc Vũ Phong vui vẻ trêu chọc Mộc Thư Đồng cô : " Thế nào? Đồng Đồng, mấy ngày không thấy chị, nhớ chị sao? ".
  " Mộc Vũ Phong, chi gọi điện thoại tới đây làm cái gì? " – xác định đầu dây bên kia là chị gái mình, trong lòng chẳng biết tại sao có một chút thất vọng.
  " Chị không thể gọi điện thoại cho em sao? " – Mộc Vũ Phong cười hỏi ngược lại một câu, lúc này nàng mới vừa xuống máy bay, mặc dù gương mặt mang vẻ mệt mỏi, bất quá vẫn phải giả bộ, đạp gày cao gót, bước đi thong thả, không nhìn người đi đường đang chăm chú nhìn mình.
  " Chẳng lẽ chị đã trở về? Có chuyện gì cần em làm " – Mộc Thư Đồng cô dĩ nhiên đoán được chị gái vì sao đặc biệt gọi điện thoại tới, nhất định là có việc sai bảo, nếu không thì nhất định là sớm chạy về nhà ngủ.
   " Đồng Đồng nhà ta thật là thông minh. Chị nhớ em, em đưa Xú Xú tới nhà hàng chúng ta thường ăn đi, chị ở đó chờ ".
  " Làm gì? Chị về nhà muốn ăn cái gì bảo chị giúp việc làm là được, không nên hở một chút là đi ăn nhà hàng ".
  " Lâu rồi cũng không cùng Đồng Đồng ăn cơm, đừng từ chối, ngoan, lát nữa gặp lại " – Mộc Vũ Phong lập tức cúp điện thoại, dù sao nàng cũng là người hiểu em gái mình nhất. Chỉ cần là việc nàng sai bảo không quá mức, em gái đều là sẽ ngoan ngoãn nghe ý kiến của mình.
  Mộc Thư Đồng tắt máy, thật là, một phiền không đi, hai phiền lại tới, làm sao cô có thể mang theo tiểu quỷ này đi đây, chị gái nhất định sẽ hỏi. Vì vậy, cô vội vàng gọi điện thoại cho Chu Ý Nhiên nàng, chỉ là vẫn không liên lạc được, đầu cô muốn nổ tung luôn rồi đây. Mặc kệ, liền mang theo hai đứa đi vậy, chị gái muốn hỏi, cô liền trả lời theo thực tế là được. Mộc Thư Đồng mang theo hai đứa nhỏ đi tới nhà hàng, liền nhìn thấy chị gái đã ngồi ở đó chờ.
   Một tay dắt một đứa đi tới, Mộc Vũ Phong thấy liền đưa tay, trước lấy Xú Xú, sau đó nhìn đứa nhỏ bên cạnh Mộc Thư Đồng cô : " Đồng Đồng, đây là đứa trẻ nhà ai? Thật đáng yêu ".
  " Cháu chào cô, cháu tên là Niệm Niệm " – Niệm Niệm vội vàng, ngọt ngào kêu một tiếng khiến Mộc Vũ Phong lập tức để Xú Xú xuống, vươn tay ôm lấy Niệm bế đến bên cạnh bàn ngồi, tiếp tục hỏi : " Cháu là người bạn nhỏ nhà ai? Là bạn học của Xú Xú ah? ".
  Niệm Niệm lắc đầu liên tục, sau đó nhìn về phía Mộc Thư Đồng cô, đang muốn mở miệng kêu momy thì cô đã nhanh chóng nhận lấy Niệm Niệm từ trong tay chị mình : " Chị, chúng ta ăn cơm trưa đã, xem chị ra khỏi nhà khổ cực cho nên em mới đến cùng ăn cơm, ăn nhanh chút đi, đừng hỏi nữa ".
  " Aigoo, Đồng Đồng, em khẩn trương cái gì? Chị đã là mẹ rồi, em còn sợ chị ôm một đứa bé không tốt sao, em vội vã đoạt lấy làm gì? " – Mộc Vũ Phong hù dọa cô một cái, sau đó lại là cười hì hì nhìn về phía Niệm Niệm : " Tới đây, để cho cô ôm một chút ".
  " Mommy ôm con là tốt rồi, cô ăn cơm đi " – Niệm Niệm lắc đầu trả lời Mộc Vũ Phong.
  " Thật đúng là khéo léo " – Mộc Vũ Phong cười một cái, bất chợt lia mắt nhìn Mộc Thư Đồng : " Đồng Đồng, thành thật khai ra, em nhận con gái nuôi khéo léo như vậy từ khi nào? Con bé cũng kêu mommy rồi nha, đừng hòng chối đó ".
  " Mộc Vũ Phong, chị cũng đừng hỏi nữa, tóm lại một lời khó nói hết " – Mộc Thư đồng than thở.
  " Nói kiểu như em, chị càng cảm thấy hứng thú, nói mau " – Mộc Vũ Phong.
  Lúc này, chuông điện thoại Mộc Thư Đồng vang lên, Chu Ý Nhiên nàng rốt cuộc đã gọi điện thoại tới. Mộc Thư Đồng vội vàng nhận, hỏi: " Chu đại tiểu thư, rốt cuộc cô cũng nhớ tới bảo bối nhà cô, cô không tới tôi liền ném con bé trên đường ".
   " Em và con ở đâu? Chị đi tìm hai người ".
   Mộc thư Đồng đem địa chỉ nói xong liền cúp máy, tóm lại chính là rất tức giận, xem ra mình tốt bụng chính là bị người lấn lướt.
  Mộc Vũ Phong thấy sắc mặt em gái mình không tốt mấy nên liền hỏi : " Đồng Đồng, thế nào? Người nào lại chọc em tức giận, nói cho chị biết, chị sẽ giúp em trút giận ".
  " Không muốn nói. Tóm lại cố nhân của chị sẽ lập tức tới đón người bạn nhỏ nhà cô ấy ".
  " Cái gì? Đây là con của Chu Ý Nhiên " – Mộc Vũ Phong lập tức đổi sắc mặt, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ đến, Chu Ý Nhiên sẽ hành động nhanh như vậy, đã cùng em gái nàng quen thuộc như thế, lại còn để cho em gái nàng giúp trông con giùm. Chu Ý Nhiên rốt cuộc suy nghĩ gì? Nếu đã kết hôn, cần gì phải trở lại trêu chọc em gái yêu quý của mình ...
  " Đúng vậy " – Mộc Thư Đồng thấy chị gái tự nhiên biến sắc mặt, còn tưởng rằng chạm đến chuyện thương tâm của chị mình, thuận miệng đáp một tiếng, liền vòng vo đề tài hỏi : " Chị, lần này trở về có quà cho em không?".
   Mộc Vũ Phong không để ý câu hỏi của cô, chỉ nhìn chằm chằm Niệm Niệm, cũng không biết là có phải ảo giác không, càng nhìn càng cảm thấy con bé rất giống em gái mình. Đặc biệt cái miệng nhỏ cùng Đồng Đồng khi còn bé giống nhau như đúc. Có thể là ánh mắt của nàng vô cùng nhiệt liệt, Niệm Niệm xoay đầu chui trong ngực Mộc Thư Đồng, nhẹ giọng kêu : " Mommy, con muốn đi vệ sinh một chút ".
   " Mộc Vũ Phong, sao chị có thể dùng cái loại ánh mắt đó quan sát một đứa bé, chị làm con bé sợ rồi nè " - phát hiện ánh mắt chị mình có chút nhiệt liệt, Mộc Thư Đồng cô liền ôm Niệm niệm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, hù dọa chị mình một cái, sau đó ôm Niệm Niệm đi vào WC. Đột nhiên lúc này Xú Xú lại hướng cô chạy tới : " Dì, cháu cũng muốn đi ".
  Chu Ý Nhiên nàng đi tới nhà hàng liền nhìn thấy Mộc Vũ Phong ngồi ở đằng kia, hai tay ôm ngực giống như đang tức giận. Nàng ưu nhã đi tới, ngồi xuống đối diện Mộc Vũ Phong, cười nói yêu kiều : " Mộc đại tiểu thư, lại gặp mặt ".
  Mộc Vũ Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười nói : " Chu Ý Nhiên, tôi thật không hiểu, chuyện đã đi qua bốn năm, cô còn muốn như thế nào? Đã qua rồi thì sẽ không thể tìm lại ".
   " Tôi không muốn như thế nào, chẳng qua là tới đón con của tôi, không khéo đụng phải cô mà thôi " - Chu Ý Nhiên nàng nhàn nhạt đáp, trên mặt mang một nụ cười lễ phép như thường lệ.
  " Vì sao cô đem con của mình quăng cho Đồng Đồng trông, Đồng Đồng với cô hình như không có thân như vậy " – Mộc Vũ Phong cười một tiếng, có chút khinh thường liếc Chu Ý Nhiên nàng một cái.
   " Đó là chuyện giữa tôi và em ấy, nó không liên quan đến Mộc đại tiểu thư " - Chu Ý Nhiên.
  " Tôi không vui, huống hồ Đồng Đồng cũng không thích trông trẻ, đến Xú Xú nhà tôi mà Đồng Đồng còn chẳng muốn giữ " - Mộc Vũ Phong.
   " Đó là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi " - Chu Ý Nhiên.
  " Cô ... mặc kệ, tôi không muốn nhiều lời với cô, tôi chỉ hy vọng cô buông tha cái ý niệm đó. Hiện tại cô cũng đã kết hôn, con gái cũng lớn như vậy, tôi chân thành hy vọng cô không nhúng tay vào cuộc sống yên tĩnh của chúng tôi nữa. Đồng Đồng đã chết vì chạy trốn một lần, tôi không hy vọng lại có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh trên người em tôi " – Mộc Vũ Phong nghiêm giọng nói, nàng cũng hiểu rõ người trước mặt này là một nhân vật lợi hại, không nên lấy cứng đối cứng.
   Chu Ý Nhiên nàng cười lạnh một tiếng : " Nhúng tay vào cuộc sống yên tĩnh của các người? Vậy ban đầu là ai tới nhúng tay vào cuộc sống yên tĩnh của tôi đây? Các người đừng tưởng rằng các người làm việc gì cũng là đúng, và tôi cũng mặc Mộc gia có quyền thế như thế nào. Hôm nay, tôi chỉ muốn làm chuyện tôi muốn làm, những gì vốn thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ mang về ".
   " Chu Ý Nhiên, tôi cảnh cáo cô, Mộc Vũ Phong tôi không cho phép cô có tâm tư riêng đối với Đồng Đồng. Hơn nữa, bây giờ cô cũng không có tư cách này, cô cũng đã là vợ của người ta, chẳng lẽ cô còn vọng tưởng một chân đạp hai thuyền " – Mộc Vũ Phong hé miệng cười một tiếng, nghễnh đầu, trong ánh mắt lộ ra một cỗ khí kiên quyết cùng cao ngạo.
   " Đáng tiếc, Mộc đại tiểu thư đoán sai rồi, tôi vẫn độc thân, về phần đứa nhỏ, thông minh như Mộc đại tiểu thư, chẳng lẽ không nhìn ra một chút manh mối nào? " - Chu Ý Nhiên nàng vẫn là một bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt, không kích động, không đem bất kỳ tâm tình nào biểu hiện trên mặt.
  Trong lòng Mộc Vũ Phong lập tức run lên một cái, thật ra thì coi như nàng biết đứa bé kia là con của Chu Ý Nhiên nàng, cũng vẫn có chút bất an, đứa bé kia quả thật rất giống em gái nàng khi còn bé, đơn giản có thể nói là phiên bản lúc nhỏ của Đồng Đồng. Bất quá, nàng mới không tin sẽ có chuyện trùng hợp như thế, huống chi hai người con gái vô luận như thế nào cũng là không thể có con : " Chu Ý Nhiên, tôi không phải là đứa ngốc, cô không lừa được tôi, hơn nữa có tôi ở đây, cô càng không lừa được Đồng Đồng ".
   " Nếu như tôi cho cô biết, đứa nhỏ chính là con của Đồng Đồng, cô sẽ làm như thế nào? " - Chu Ý Nhiên nàng cười hỏi.
  " Đơn giản là chuyện hoang đường, sẽ khiến người cười đến rụng răng " - Mộc Vũ Phong ha ha cười lên.
   " Mộc đại tiểu thư không cần phải giận đến phản cười, năm đó chuyện tôi cùng Đồng Đồng đi bệnh viện lấy ra trứng tử, cả nhà cô cũng biết, vậy tôi cũng nói thiệt cho cô biết, năm đó tôi mang thai, chính là dùng của em ấy " - Chu Ý Nhiên.
  " Buồn cười, chuyện năm đó tôi không muốn nhắc lại. Tóm lại một câu nói, Đồng Đồng là em gái của Mộc Vũ Phong tôi, nói cách khác, con bé chính là người của tôi, ai cũng không cướp được " - sắc mặt Mộc Vũ Phong thoáng thay đổi một chút, trong đôi mắt lộ ra ánh nhìn khiến người ta không nắm bắt được.
   " Vậy thì tôi phải hỏi Mộc đại tiểu thư cô một câu, cô mắc hội chứng chướng ngại tình cảm sao? Cô thế nhưng lại có thể sinh ra loại tình cảm không nên có với em gái của mình. Chẳng lẽ cô định dùng quan hệ chị em để ngụy trang, sau đó từng bước chiếm lấy em ấy. Nếu quả thật là như vậy, tôi đề nghị cô nên đi gặp bác sỹ tâm lý " - Chu Ý Nhiên nàng vẫn như cũ là đoan đoan chính chính ngồi đối diện Mộc Vũ Phong, khí thế bức người.
   " Cô ... nói chuyện đừng có quá đáng " – Mộc Vũ Phong chợt đứng lên, chuẩn bị một bạt tai tới gương mặt đạm nhiên của Chu Ý Nhiên nàng. Đúng lúc này, Mộc Thư Đồng dắt hai đứa trẻ đi tới, mắt liền thấy chị gái đang muốn bạt tai Chu Ý Nhiên, cô thoáng cái giật mình, nghĩ thầm tình địch gặp nhau, đúng là hết sức đỏ mắt, nhanh như vậy liền đánh nhau. Cô vội vàng chạy tới, đè chị mình vào chỗ ngồi, nhẹ giọng nói : " Chị, bớt giận, đều là chuyện tám trăm năm trước, chị so đo tức giận làm gì? ".
  " Hừ ... đừng phiền chị " – Mộc Vũ Phong hung hăng hù dọa Mộc Thư Đồng cô một cái, đứng dậy rồi rời khỏi nhà hàng. Lúc này, hai đứa trẻ cũng đã tới, Xú Xú thấy mẹ đi rồi, cũng liền đuổi theo. Bên này, Niệm Niệm bỏ chạy đến bên người Chu Ý Nhiên nàng, ngọt giọng kêu : " Mẹ, tại sao mẹ lại khóc? ".
   Thật ra thì Chu Ý Nhiên nàng cũng không muốn khóc, nhưng khi nàng nhìn thấy Mộc Thư Đồng cô vội vã chạy tới, cũng không thèm nhìn tới mình một cái, đầu tiên quan tâm chính là chị gái, trong lòng đã cảm thấy không thoải mái, thật rất ủy khuất. Mặc dù không để cho nước mắt kia chảy xuống, nhưng trẻ con là thật thà, cho rằng là vậy liền chính là vậy.
   Mộc Thư Đồng nhìn Chu Ý Nhiên nàng, gương mặt ngây thơ mang chút lúng túng cười một tiếng, ôn nhu nói : " Thật ngại quá, tính tình chị tôi là như vậy, cô nhịn một chút ".
  " Không sao, cám ơn cô giúp tôi trông Niệm Niệm " - nói xong, Chu Ý Nhiên nàng ôm lấy con rời khỏi nhà hàng.





   *** Bách Gia Trang ( BGT)  tổ chức off, bạn nào có hứng thú thì đến chung vui nha. Mọi chi tiết vui lòng truy cập vào diễn đàn của BGT www.bachgiatrang.com
Link ở dưới cmt nha.