Lão Bà Đại Nhân

Chương 27





   Mộc Vũ Phong ăn một miếng đồ ăn rồi ưu nhã buông đũa xuống, không lạnh không nóng hỏi: " Xin hỏi, Tư tiểu thư ăn no rồi chứ? Tôi còn có việc bận rộn phải đi trước, nếu cô chưa ăn xong vậy chỉ có thể từ từ dùng một mình " - nàng nói xong liền kêu tính tiền, sau đó nhếch môi nhìn người đối diện.
   " Tôi vốn không đói bụng, tôi chỉ là muốn cùng Mộc đại tiểu thư cao quý kết giao một chút, chỉ tiếc tôi một phen thành ý nhưng cô lại không muốn nể mặt " - Tư Gia Di khẽ thở dài một tiếng, sau lại cười khanh khách nhìn Mộc Vũ Phong.
   " Ngượng ngùng, tôi không rảnh nghe cô nói bậy, đi trước một bước " - Mộc Vũ Phong tức giận cười một tiếng, tiếp theo đứng lên, cầm túi của mình rời đi.
   Tư Gia Di cũng đi theo Mộc Vũ Phong ra ngoài. Đi tới ven đường thấy Mộc Vũ Phong đang đi lấy xe, cô vốn cũng muốn đi lấy xe của mình thế nhưng vừa quay lưng liền nảy ra một ý định, cô không đi lấy xe nữa mà đứng ở ven đường chờ. Thành thật mà nói, cô còn muốn trò chuyện thêm một chút với Mộc Vũ Phong.
    Mộc Vũ Phong lấy xe xong liền nhìn thấy Tư Gia Di đứng ở bên đường chờ xe nhưng nàng không có ý định cho Tư Gia Di đi nhờ nên nàng trực tiếp lái xe đi. Tư Gia Di tức giận nhưng vẫn hướng về phía xe Mộc Vũ Phong kêu một tiếng. Nhưng điều không ngờ là Mộc Vũ Phong thật sự là ngừng xe lại, hơn nữa còn cho xe lui lại chỗ cô.
   Mộc Vũ Phong hạ cửa sổ xuống cười hỏi: " Cô muốn đi nhờ xe tôi sao? ".
   Tư Gia Di dĩ nhiên gật đầu một cái, khóe miệng giương lên thành một nụ cười. Mộc Vũ Phong nhìn thấy, nhẹ nhàng nói một câu: " Tôi không có thời gian rảnh đưa cô về, cô tự gọi xe đi. Vậy nha " - lời vừa dứt, kính xe liền hạ xuống, nàng ung dung đạp ga, nghênh ngang mà đi.
   Tư Gia Di tức muốn lộn gan ra ngoài, cô trừng mắt về phía xe trước, dù gì cô cũng có xe, còn sợ phải đi bộ sao. Nghĩ vậy, cô liền lấy lại bình tĩnh, sau đó khoé miệng đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị: " Aizz, cô càng như vậy lại càng khiến tôi muốn chinh phục cô ".
   Mộc Vũ Phong tự nhìn mình qua kính chiếu hậu, có chút không hiểu mình vui cái gì nữa, dù sao chính là nàng nhịn không được cười. Mặc dù hôm nay ở trước mặt Chu Ý Nhiên không chiếm được thê ́thượng phong là bao nhiêu nhưng mà có thể khiến bạn tốt của cô ấy giận đến bốc hỏa, cũng coi là một thú vị. Tóm lại, nàng không cho phép bất kì ai phách lối với nàng, từ nhỏ đến lớn nàng chính là một công chúa cao ngạo cao quý, bên cạnh người nào cũng đối với nàng cúi đầu xưng thần, trừ cô em gái bảo bối của nàng. Nàng lại lần nữa hướng về kính xe, hí mắt cười một tiếng, mở nhạc ra, trong lòng không khỏi thán phong cảnh hôm nay thật đẹp.


   Mộc Thư Đồng từ buổi trưa gọi điện cho Chu Ý Nhiên xong thì toàn bộ tinh thần đều tập trung trên người nàng ấy. Suốt cả buổi chiều đều trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một hồi lại hướng về phía màn hình điện thoại di động cười khúc khích, một hồi lại là dựa vào ghế nhìn trần nhà ngẩn người, loại trạng thái này một mực kéo dài đến khi mặt trời xuống núi, màn đêm phủ xuống. Đến lúc này, Mộc Thư Đồng cô thật sự là không nhịn được sự nhớ mong, liền quyết định tối nay muốn đi tới nhà Chu Ý Nhiên nàng qua đêm, một là vì có thể thấy nàng ấy, hai là có thể gặp con gái bảo bối nhà mình. Vì vậy, Mộc Thư Đồng vội vàng mang chút hưng phấn gọi điện thoại cho Chu Ý Nhiên nàng, thế nhưng qua thật lâu mới bắt máy. Tông giọng vô cùng trầm thấp của Chu Ý Nhiên nàng vang lên: " Bảo bối, có chuyện gì? ".
   Mộc Thư Đồng vừa khẩn trương lại vừa vui sướng nói: " Tối nay em tới nhà chị. Mà Niệm Niệm đâu, con bé đang làm gì? ".
   " Bây giờ chị không có ở nhà. Tối nay, chị lại có chút chuyện, có thể rất khuya mới về, Niệm Niệm có bà Cầm trông, em yên tâm " - Chu Ý Nhiên nàng nói xong một hơi liền lập tức cúp máy. Lúc này, nàng đang cùng một khách hàng ăn cơm, bất quá khách hàng này thân phận có chút đặc thù, đó là một cô gái cùng tuổi với nàng, từng học cùng một trường thạc sĩ. Mà khi đó, cô gái này từng nhiệt liệt theo đuổi nàng, dĩ nhiên, những điều này đều là trước khi quen biết bảo bối nhà nàng.
   Mộc Thư Đồng ngẩn người, cô còn tưởng rằng Chu Ý Nhiên sẽ rất vui, không ngờ nàng ấy lại tắt máy gấp như vậy. Mộc Thư Đồng khó chịu ném điện thoại lên bàn, mất mác ngả người về trước, đôi mắt to long lanh nhìn tờ giấy trắng ngẩn người, cho đến khi có điện thoại gọi tới mới phục hồi tinh thần lại. Trong lòng vui mừng cầm lấy điện thoại, ai ngờ người gọi tới không phải Chu Ý Nhiên nàng mà là chị gái cô.
   " Chị, hôm nay em không về nhà, đang ở trường học, còn có bài chưa xong ".
   " Đồng Đồng, bây giờ em đến chỗ chị ngay " - giọng nói có chút dồn dập của Mộc Vũ Phong truyền tới, không đợi Mộc Thư Đồng kịp phản ứng, Mộc Vũ Phong vội vàng nói địa chỉ nàng đang ở cho Mộc Thư Đồng biết, sau đó đe dọa Mộc Thư Đồng: " Đồng Đồng, em nhất định phải tới, không đến em tuyệt đối sẽ hối hận ".
   Sau khi chọc giận Tư Gia Di xong, Mộc Vũ Phong vui vẻ trở về công ty. Một lúc sau, nàng có cuộc hẹn ăn cơm với một khách hàng kiêm bạn bè. Nàng chọn một nhà hàng có vị trí thuận lợi, bắt mắt lại có chút danh tiếng. Không nghĩ tới lại trùng với nhà hàng của Chu Ý Nhiên. Khi nàng đi vào cũng không thấy Chu Ý Nhiên, chỗ ngồi giữa nàng và Chu Ý Nhiên cách một cái cách một lớp màn tua rua mỏng, hơn nữa nàng còn ngồi đưa lưng về phía Chu Ý Nhiên. Chỉ là cô gái ngồi đối diện Chu Ý Nhiên trong lúc vô tình kêu một tiếng " Ý Nhiên " để cho Mộc Vũ Phong nàng nghe được. Quay đầu nhìn lại liền thấy cô gái kia đưa tay tới nhẹ chạm vào  tay Chu Ý Nhiên, thâm tình hỏi: " Ý Nhiên, mấy năm không gặp cậu, cậu vẫn khỏe chứ? Tôi vẫn luôn nhớ cậu ".
   Mộc Vũ Phong cau mày một cái, cũng không muốn quản nhiều như vậy, tóm lại chuyện của Chu Ý Nhiên, Mộc Vũ Phong nàng không thèm biết. Nhưng mà cuộc gọi buổi trưa lại lượn quanh ở trong lòng nàng, em gái bảo bối của nàng có thể chủ động gọi điện thoại thăm hỏi Chu Ý Nhiên, xem ra lực hút của cô ấy đối với em gái nàng là vô cùng lớn. Vì vậy, nàng thoáng suy tư mấy giây, liền làm động tác nhỏ một chút, gọi điện hối Mộc Thư Đồng tới.
   Mộc Thư Đồng sửng sờ mấy giây, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, hai lần đều bị ngắt điện thoại vội vàng. Chỉ khác ở một điểm là một người không muốn gặp cô, còn một người thì lại vội vã muốn gặp cô.
   Cô ngồi yên một hồi, cuối cùng quyết định đi tới chỗ chị gái. Mặc dù tâm trạng bây giờ của cô rất không tốt nhưng cô không đành lòng từ chối chị gái, vì vậy cô đành uỷ khuất chính mình.
   Khi Mộc Thư Đồng đi tới, vừa vặn Chu Ý Nhiên nàng cùng vệ tinh cũ đi ra. Lúc cô đẩy cửa ra cũng là lúc Chu Ý Nhiên nàng đứng ở cạnh cửa, một cô gái khác đứng ở sau lưng nàng, rất tự nhiên khoác tay lên vai của nàng. Mộc Thư Đồng sửng sốt, còn tưởng rằng mình hoa mắt nhưng khoảng cách hai người gần như vậy, huống chi cô cũng không có say rượu, làm sao cô có thể nào hoa mắt đây. Cô nhìn cô gái sau lưng Chu Ý Nhiên nàng một cái, lại nhìn đến cánh tay cô đang khoác lên vai của nàng, một cỗ hỏa khí liền lên tới, lạnh lùng hỏi: " Cô là ai? ".
Cô gái kia kinh ngạc, liền nhìn về phía Chu Ý Nhiên , thuận miệng hỏi: " Ý Nhiên, cô ấy là đang hỏi cậu? Hay là đang hỏi tôi? ".
   Trong lòng Chu Ý Nhiên nàng sớm đã nhảy lên một cái khi vừa nhìn thấy Mộc Thư Đồng đẩy cửa tiến vào. Làm sao sẽ trùng hợp như vậy, hơn nữa bây giờ còn ở vào trạng thái lúng túng như vậy. Trạng thái bây giờ của Mộc Thư Đồng, rõ ràng là đang tức giận, nàng quá hiểu cô, chẳng qua là cô quá quan tâm đến nàng mà thôi
    Chu Ý Nhiên nàng nhìn Mộc Thư Đồng, khoé miệng giương lên một nụ cười nhạt: " Đồng Đồng, sao em lại tới nơi này? ".
   Mộc Thư Đồng trực tiếp loại bỏ câu hỏi của Chu Ý Nhiên, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm cô gái sau lưng Chu Ý Nhiên nàng,tiếp tục hỏi: " Cô cùng chị ấy quan hệ thế nào? ".
   " Haa ... " - cô gái kia cười một tiếng, đáp: " Cô bé, tôi với em không quen, em hỏi tôi như vậy có phải có chút không lễ phép hay không? ".
   " Vậy thì sao? " - Mộc Thư Đồng liếc mắt nhìn cô gái đó một cái, sau đó dời tầm mắt lên người Chu Ý Nhiên nàng. Cô muốn một câu trả lời thích đáng.
   Lúc này, Mộc Vũ Phong vừa đi lại chỗ ba người đang đứng vừa kêu Mộc Thư Đồng: " Đồng Đồng, chị ở chỗ này ".
   Mộc Thư Đồng nhìn sang chị gái mình, sau đó quay lại nhìn Chu Ý Nhiên nàng, trả lại cho nàng một nụ cười nhạt: " Tôi với chị cũng mới biết nhau không lâu, là tôi tự mình nghĩ nhiều, chị đừng để ý, cứ tiếp tục việc của chị ".
   " Đồng Đồng, em hiểu lầm rồi " - Chu Ý Nhiên nàng vốn định giải thích nhưng có quá nhiều người ngoài xung quanh, thật sự không tiện, huống chi nàng cần ký kết được đơn hàng lớn trong tay cô gái sau lưng, thời gian gấp rút, vô luận như thế nào, cũng chỉ có thể đợi đến khi hai người ở cùng nhau mới giải thích được.
   " Chị đã nói tối nay sẽ trở về rất muộn, vậy tôi cũng không làm phiền hai người " - Mộc Thư Đồng  xoay người đi về phía chị gái mình, trong lòng khó chịu vô cùng. Nếu vừa rồi cô không gọi cho nàng, như vậy có phải tốt hơn không, coi như vô tình ở chỗ này gặp gỡ mà thôi, nhưng mà khi nãy nàng nói qua điện thoại như vậy khiến cho cô liên tưởng không ngừng.
   Nếu như Chu Ý Nhiên nàng không nói chuyện xưa cho cô biết, nếu như nàng không năm lần bảy lượt vô duyên vô cớ đến tìm cô, cuộc sống của cô sẽ như thường lệ, chứ không phải như bây giờ, vừa nhìn thấy nàng cùng một cô gái khác thân cận thì phiền lòng không dứt.
   Chu Ý Nhiên nhìn bảo bối nhà mình tức giận, trong lòng cũng phiền muộn. Bảo bối nhà nàng rất hay ghen, lúc nào cũng không phân biệt trước sau, không tìm hiểu rõ ràng mà ghen lung tung nhưng như vậy thật giống trước đây, lúc ấy hai người vừa mới quen nhau, bảo bối nhà nàng cũng thường xuyên ghen như vậy. Chu Ý Nhiên nàng không quay đầu lại, mà trực tiếp bước nhanh ra khỏi nhà hàng, nàng cũng chừng này tuổi rồi, mọi chuyện đều thành thục, chuyện phải phân nặng nhẹ chậm gấp. Về phần bảo bối nhà nàng ghen lung tung, cũng chỉ có chờ trở về dụ dỗ thật tốt.
   Khi Mộc Thư Đồng quay đầu lại cũng không thấy bóng dáng của Chu Ý Nhiên nàng nữa, trong lòng lại là một trận phiền não. Mộc Vũ Phong nhìn thấu tâm tình biến hóa của em gái, hàn huyên mấy câu cùng người bạn kia sau xong, cũng liền đi ra khỏi nhà hàng. Cuối cùng mỗi người đi một hướng, Mộc Vũ Phong kéo cánh tay của Mộc Thư Đồng từ từ đi bộ trên vỉa hè: " Đồng Đồng, em có đói hay không? Nếu không chị dẫn em đi ăn? ".
   Mộc Thư Đồng không để ý tới Mộc Vũ Phong, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Chu Ý Nhiên nàng. Bây giờ cô thật hận là không thể bay đến bên người nàng để hỏi cho rõ ràng. Mộc Vũ Phong dĩ nhiên cũng có thể đoán được cô đang suy nghĩ gì, chẳng qua là trong lòng vẫn có chút không phục, nhưng lại không biểu hiện ra, chỉ hỏi một câu: " Đồng Đồng, em có tâm sự sao? ".
   " Không có ".
   " Không cho lừa chị " - Mộc Vũ Phong kháng nghị.
   " Có một chút, tóm lại, đều do cô ấy, vô duyên vô cớ xông vào cuộc sống của em " - Mộc Thư Đồng rốt cục không nhịn được cỗ phiền muộn trong lòng, nói ra ngược lại dễ chịu hơn chút.
   Trong lòng Mộc Vũ Phong lập tức nhảy một cái, rất rõ ràng, em gái bảo bối của nàng lại một lần nữa yêu Chu Ý Nhiên, cũng khó trách Chu Ý Nhiên xử sự sẽ tự tin như vậy. Chẳng lẽ nói đây là duyên phận không cách nào cắt đứt sao, cho dù đã từng xa cách bao nhiêu biển cả, hôm nay vẫn gặp lại. Một sư ̣khổ sở lượn quanh ở trong lòng, đang lúc nàng còn muốn xác định một chút lòng của em gái mình thì em gái nàng đột nhiên có điện thoại.
Và dĩ nhiên, là Chu Ý Nhiên nàng gọi tới: " Bảo bối, không cần loạn nghĩ, trở về chị sẽ giải thích với em, lúc đó không tiện ".
   " Tôi không muốn nghe, dù sao bây giờ tôi cũng rất ghét chị, cho nên tôi không muốn gặp lại chị ".
   " Vậy còn Niệm Niệm thì sao, em cũng không muốn gặp? " - Chu Ý Nhiên nàng cố gắng trấn định hỏi.
   " Nhà tôi cũng có một đứa bé đáng yêu làm bạn với tôi ".
   " Được, em cũng không muốn hai mẹ con chị, chị lại không thể cưỡng cầu, vậy chị cũng chỉ có thể để con theo Tư Gia Di " - Chu Ý Nhiên nàng nín cười, mỗi lần chỉ cần thấy được cô ghen, loại cảm giác đó thật rất tốt.


*** 12/06/19
        23:55

Tui tìm được mấy đứa nhỏ ngày ấy của tui rồi 😂, lạc tụi nhóc quá lâu.  Và chương mới ra với tốc độ bàn thờ 😅 để ăn mừng 😆