Mộc Thư Đồng cố ý giả bộ ngủ say, còn xoay người sang bên kia, chẳng qua là trong lòng vẫn không ngừng hoảng loạn. Lúc này cô thật sự muốn ngủ như thế, từ nhỏ đến lớn không gặp chuyện như vậy, huống chi cô cũng không có thói quen ngủ lõa thể.
Chu Ý Nhiên dĩ nhiên hiểu cô đang xấu hổ và lo lắng, như vậy hết thảy là muốn chính nàng chủ động. Nàng thật vất vả mới gặp lại cô nên vô luận như thế nào nàng cũng phải nắm bắt cơ hội lần này. Nàng không thể mất cô lần nữa, dù có phải làm mọi cách cũng phải đem cô về nhà.
Chu Ý Nhiên đưa tay trượt đến hông của Mộc Thư Đồng, khẽ chạm vào lưng cô, êm ái kêu : " Đồng Đồng đầu heo, em còn chưa tỉnh sao? Bây giờ em không thể bỏ lại chị, biết không? Chuyện của những người yêu nhau chúng ta đều đã làm hết, dù em có nhớ hay là không nhớ rõ, sự thật cũng đã đặt ở trước mắt, em không thể trốn tránh ".
Toàn thân Mộc Thư Đồng tê dại, rốt cuộc có phải cô đang nằm mơ không? Chuyện kinh khủng như vậy sao có thể phát sinh đến trên người cô được? Cô chính xác là một đứa con gái, sao lại vô duyên vô cớ cùng một cô gái khác, hơn nữa còn nói những chuyện hoang đường. Bốn năm trước cô còn là một học sinh trung học, ba cô quản thúc nghiêm ngặt sao dám nói chuyện yêu đương đây. Huống chi trí nhớ về bốn năm trước cũng rất mơ hồ, điều duy nhất cô biết chính là mình bị bệnh nặng phải phẫu thuật. Sau đó người nhà cũng nói với cô bởi vì có di chứng sau phẫu thuật nên cô không nhớ chuyện trước kia. Vốn dĩ cô cũng không để tâm những chuyện kia, dù sao sống vui vẻ là đủ rồi, nghĩ quá nhiều sẽ rất mệt mỏi. Vậy mà, cô thật sự có chút bị mê hoặc, không cách nào không để ý tới lời của Chu Ý Nhiên nàng. Nàng ấy ở trước mặt cô thương tâm, thâm tình nhìn cô, gọi cô "bảo bối, đầu heo" giống như người trong mơ gọi cô thân thiết "Đồng Đồng đầu heo". Mặc dù có lúc cô ghét nàng ăn nói linh tinh nhưng rồi lại có một chút không muốn xa rời nụ cười cùng lời nói ôn nhu đầy tình cảm của nàng ấy. Thậm chí bây giờ nghe Niệm Niệm gọi cô "Mommy" cũng hớn hở tiếp nhận, hơn nữa trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Bất tri bất giác, cô cũng nắm bàn tay đặt ở bên hông mình, nhẹ nhàng vuốt ve, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ giọng hồi đáp : " Tôi sẽ không bỏ lại chị ".
Tay của Chu Ý Nhiên run lên, giờ khắc này nàng thật sự cho là cô nhớ ra hết rồi, nếu không làm sao sẽ nói ra lời giống như trước kia: " Đồng Đồng, em nhớ ra rồi sao? Em không thể gạt chị lần nữa ".
Nghe thấy thanh âm kích động của Chu Ý Nhiên nàng, Mộc Thư Đồng chợt xoay người lại, hoàn toàn quên mình đang khỏa thân, chỉ kinh ngạc nhìn Chu Ý Nhiên, sau một lúc lâu mới hỏi: " Tôi lừa gạt chị lúc nào? Tôi với chị cũng chỉ mới biết mấy ngày ".
Chu Ý Nhiên mới vừa còn có chút mừng rỡ, nhất thời liền ảm đạm không ít, ở trong lòng yên lặng thở dài một cái, trở mình đưa lưng về phía cô. Lúc này, trong phòng trẻ nhỏ truyền đến tiếng khóc, Niệm Niệm đã tỉnh. Chu Ý Nhiên đứng dậy, mặc một cái áo ngủ, ở trước mặt cô biểu hiện tùy ý thản nhiên, mà đập vào mắt cô chính là một thân thể hoàn mỹ, một chút cũng không nhìn ra được đây là mẹ một con. Mộc Thư Đồng sợ run nhìn tấm lưng kia một hồi lâu, cho đến khi Chu Ý Nhiên ra khỏi cửa phòng, mới hiểu được mình cũng nên rời giường mặc quần áo. Mới vừa rồi hai người cùng khỏa thân đối diện nhau thật sự làm cho người ta lúng túng nên vội vàng chạy đi tốt hơn.
Chu Ý Nhiên vừa ôm Niệm Niệm đi tới, liền nghe truyền tới tiếng " đặng đặng " không khỏi cong khoé miệng cười một cái. Cô lại bỏ chạy sao, nếu cô không cách nào đối mặt, nàng cũng không vội, hết thảy cũng chậm chậm đã. Một ngày nào đó nàng sẽ đem bảo bối nhà nàng về lại, hơn nữa còn phải khiến cho cô cam tâm tình nguyện theo sát nàng, không thể chạy trốn nàng lần nữa.
Trên đường trở về trường học, tim Mộc Thư Đồng vẫn luôn đập loạn không ngừng. Cô có chút hoài nghi có phải mình cũng không bình thường hay không mà lại sinh ra ý nghĩ không quá thuần khiết đối với cô ấy. Chẳng lẽ nói mình cũng yêu sao, nếu không cái này thật sự có chút không bình thường. Vì vậy, ở trong lòng cô yên lặng làm một quyết định, đó chính là: cô thật sự nên yêu, hơn nữa nhất định phải hành động.
Mấy ngày nay, Mộc Thư Đồng cô vô cùng bình thản, không đụng phải Chu Ý Nhiên nữa, mà cô cũng có thể cưỡng chế mình không suy nghĩ bất cứ chuyện gì có liên quan đến nàng. Chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ nhớ đến tiểu quỷ, muốn nghe giọng nói ngây thơ, muốn ôm ôm con bé, muốn hôn hôn con bé. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không đi tìm tiểu quỷ, mặc dù rất thích nhưng dù sao vẫn là con của người khác. Nếu thật sự muốn ôm trẻ con, trở về nhà ôm Xú Xú nhà cô là tốt rồi. Dĩ nhiên, mấy ngày nay cũng xảy ra một chuyện, đó chính là người nam sinh lần trước thường xuyên đến trường học tìm cô. Mặc dù không phải là quá thích nhưng cũng coi là không ghét, hơn nữa sau sự kiện kia cô cũng quyết định tạm thời thử lui tới một chút.
Cuối tuần, hai người liền hẹn gặp mặt, chỉ bất quá Mộc Thư Đồng cô không thích chỉ có hai người ở cùng nhau. Cô cảm thấy như vậy thì quá đơn điệu, không thú vị chút nào. Cho nên cũng gọi Trương Tuyết Ngưng cùng bạn trai tới. Bốn người đi tới một sân tennis, nơi này cũng không phải là chỗ đặc biệt, mà là một trung tâm giải trí thuộc quyền sở hữu của chị mình, vì vậy cô đối với nơi này cũng tương đối quen thuộc, cho nên liền lựa chọn tới nơi này.
Có lẽ, rất nhiều chuyện là do định mệnh, hoặc giả là trên đời thật sự có quá nhiều trùng hợp, Chu Ý Nhiên nàng cũng đưa Niệm Niệm tới cùng với bảo mẫu. Nàng ôm Niệm Niệm đi tới bể bơi của trung tâm, khi đi ngang qua sân tennis, thật ra thì nàng không để ý chỉ có ánh mắt Niệm Niệm vừa nhìn một cái liền nhìn vào Mộc Thư Đồng cô, vì vậy cô bé ngọt giọng vội vã nói với mẹ mình: " Mommy! Mẹ, mommy ở đó kìa ".
Lúc này, nhóm bốn người Mộc Thư Đồng đang nghỉ ngơi. Trương Tuyết Ngưng cùng bạn trai ở một bên uống nước sau trận đấu đôi, mà cô thì đang cầm bóng. Bên cạnh cô là người nam sinh kia cầm khăn giấy rất ân cần lau mồ hôi trán giúp cô. Mộc Thư Đồng cô luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng nếu đã đáp ứng cùng anh ta lui tới, vậy thì không thể khách khí như vậy. Cho nên cũng để cho anh ta lau một cái, chỉ bất quá một giây kế tiếp vội vàng nhận lấy, cười nói: " Hay là để em tự làm, cám ơn anh ".
Nam sinh kia thuận miệng cười một tiếng, đưa cho cô một chai nước, chẳng qua là cô còn chưa nhận liền nghe đến một giọng nói truyền tới: " Còn thân mật đến thế sao? Nhanh như vậy đã có đối tượng, Đồng Đồng, có phải em quá vô tình rồi không ".
Chu Ý Nhiên nàng một mình đi tới, một màn vừa rồi rọi thẳng vào mắt nàng khiến nàng không cách nào nhịn được. Vì vậy nàng đem con đưa cho bảo mẫu, chính mình vội vàng tiến lại.
Mộc Thư Đồng ngạc nhiên nhìn người đẹp ngột xuất hiện, cẩn thận quan sát một lúc lâu, mới cười một cái: " Cô là thần thánh sao? Tôi đã nói với cô không quen biết, coi như chúng ta có duyên luôn không hẹn mà gặp nhưng mà có phải cô quản tôi quá mức không? ".
Mộc Thư Đồng cô thấy nếu không phải người này động một chút là phách lối, mình cũng mau quên những chuyện kia. Không nghĩ hôm nay lại đụng phải, đoán chừng không có chuyện tốt.
Chu Ý Nhiên nàng liếc mắt nhìn cô, thản nhiên cười một tiếng, sau đó là lạnh lùng hướng về phía người nam sinh kia, hỏi: " Bạn học, không ngại nếu hai chúng ta chơi một ván chứ? ".
Nam sinh kia chỉ uyển chuyển cười một cái. Chu Ý Nhiên nàng vội vàng đoạt lấy vợt trong tay cô, trực tiếp đi tới giữa sân. Vì vậy một nam một nữ hai người bắt đầu tỷ thí. Có lẽ là nam sinh kia không quen cùng một cô gái đấu nhau, có chút cất giữ thực lực, hoặc là thực lực của người này quả thật không tốt, thế cục hai bên rất rõ ràng nghiêng về Chu Ý Nhiên nàng. Ngay cả ba người đứng ở một bên quan sát cũng trợn tròn mắt, bởi vì Chu Ý Nhiên nàng đánh quá mạnh, có nhiều lần trực tiếp đập vào trên người của nam sinh kia, giống như là mang theo một tia khiêu khích. Cho đến khi Mộc Thư Đồng cô thật sự nhìn không được, nàng không phải là thành tâm tới đánh tennis, rõ ràng chính là đang cố ý trút giận. Cô nhanh chóng vọt tới bên cạnh nàng lớn tiếng kêu: " Dừng, không cần thiết tiếp tục, cô thắng ".
Chu Ý Nhiên nàng vội vàng ngừng lại, đi tới đối diện cô, cười hỏi: " Thế nào? Đau lòng cho người ta? ".
" Cô ... tôi thật hận không thể đạp cô một cước " - mặt mũi Mộc Thư Đồng cô đỏ bừng, nàng lần nào cũng lớn lối như vậy, luôn tự cho là đúng.
Chu Ý Nhiên nàng cũng lạnh lùng nhìn thẳng cô: " Em vốn đã đạp một lần rồi, lần này cũng muốn nữa à ".
" Cô rốt cuộc muốn như thế nào? Làm sao mới không làm phiền tôi " - Mộc Thư Đồng quay mặt đi, ánh mắt kia thật lợi hại, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Ý Nhiên nàng.
" Chị lặp lại lần nữa, tính chiếm hữu của chị rất mạnh, tốt nhất em nên nhanh chóng cắt đứt tâm tư ngoại tình đi. Từ nay không được cùng người này lui tới nữa ".
" Ăn nói lung tung cái gì thế? Cô lại muốn nổi điên hả ".
" Em không dám thừa nhận cũng không sao. Chị chỉ cần em nhớ, em là người của Chu Ý Nhiên chị, em nên có trách nhiệm với chị. Hơn nữa, em cũng phải có trách nhiệm với con. Nếu không, chị tuyệt không buông tha em " - nói xong, Chu Ý Nhiên nàng cũng không bận tâm cô có phản ứng gì, xoay người đi về hướng nam sinh kia.
Đối với Mộc Thư Đồng cô, đây là lần thứ hai bị kinh hãi. Nàng tuyệt đối là khắc tinh của cô, bây giờ thật giống như đang diễn kịch. Một cô gái lại hướng về phía một cô gái khác kêu đối phương chịu trách nhiệm, có phải gần đây cô "đụng quỷ" hay không.
Khi Chu Ý Nhiên nàng sắp đi tới bên cạnh nam sinh kia, Mộc Thư Đồng cô vội vàng chạy tới, níu lại cánh tay nàng: " Có lời gì chúng ta có thể nói với nhau. Những người khác không liên quan tới chuyện này, cô cũng nên tôn trọng tôi một chút đi ".
" Được " - Chu Ý Nhiên nàng lập tức quay lại, nghiêm túc nhìn cô : " Vậy ngay trước mặt chị, em nói với cậu ta, em không cách nào cùng cậu ấy lui tới, em đã có gia đình ".
Mộc Thư Đồng thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của nàng khiến cho lửa giận trong lòng cô dâng lên, cô thật không muốn mọi chuyện tùy theo ý nàng nữa. Nàng hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của cô: " Cô ... cô hiếp người quá đáng. Đừng tưởng rằng tôi lần nữa dễ dàng tha thứ cho cô là cô có thể như vậy. Tôi ghét nhất người khác ép buộc tôi, chuyện của tôi thì có quan hệ gì tới cô, đối với tôi, cô ngay cả là bạn bè cũng không tính, cô dựa vào cái gì để ý tới chuyện của tôi ".
" Mộc Thư Đồng, một lần nữa chị nói cho em biết, em không nên ép chị. Chị đã không thể kiên nhẫn nữa, chị tuyệt không cho phép, cũng tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn để cho người của mình vùi đầu vào trong cái ôm của kẻ khác. Em cuối cùng chỉ có thể trở lại bên cạnh chị, vô luận là bị bắt buộc hay là cam tâm tình nguyện cũng được, em cũng phải chấp nhận " - Chu Ý Nhiên nàng đem vợt ném tới trong tay cô, xoay người bỏ đi, bất quá đi không tới hai bước liền quay đầu lại, lạnh lùng nói: " Đồng Đồng, chị sẽ lại tới tìm em, em chỉ cần chờ là tốt rồi ".
Nói xong cũng không thèm nhìn cô nữa. Xoay người, lạnh lùng rời đi