*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắc, cậu nhóc viết nhật ký, đợi lát nữa đọc lén!
“Ừ.” Cầm cuốn sổ cất vào trong ngăn kéo, Nam Thế Dương đứng dậy, lúc đi đến trước mặt cô, cô nhóc nhếch miệng cười ha ha với anh:
“Không cần vội, từ từ tắm….”
“Ừ. Hôm nay anh không về nhà, giữ lại phòng cho anh. Em đi ngủ sớm đi, sáng mai cùng nhau đi học.”
Nói xong anh cúi thấp đầu, đưa mặt đến trước mặt cô, lá gan không đủ lớn, không dám hôn lên.d!^Nd+n(#Q%*d@n
“Đã biết, ngoan.” Tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, Văn Đình Tâm ngược lại tiến lên, trực tiếp in lên khóe môi của anh một nụ hôn. Vỗ vỗ bả vai anh, Văn Đình Tâm nóng vội thúc giục:
“Anh nhanh đi đi, để bị lạnh không tốt. Đợi lát nữa em cầm quần áo đưa qua cho anh.”
“Được.” Vừa được hôn, Nam Thế Dương mỹ mãn chạy đi.
Thấy bóng dáng anh biến mất vào phòng tắm, Văn Đình Tâm nhanh chóng đi lại chỗ bàn học.
“Ai nha, viết nhật ký mới rồi.” Mở ngăn kéo ra, Văn Đình Tâm hăng hái không còn lời gì để nói.
Mật mã kia đã không còn có tác dụng nữa, ngày đầu tiên phát hiện đã bị Văn Đình Tâm giải được rồi.
Bây giờ cũng vậy, tiện tay mở hai lần, mật khẩu đã được giải.
Mở ra trang viết mới nhất xem trước, Văn Đình Tâm quay đầu lại xem bên ngoài có ai không. Cuối cùng trực tiếp đóng cửa lại, ngồi bên cạnh cửa, vừa lo lắng vừa đọc.
Hôm nay, nhật ký của Nam Thế Dương cũng không ngoại lệ, đều nói đến Văn Đình Tâm.
Nội dung đại khái bên trong viết về buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Đây là lần đầu tiên anh nói ra vấn đề anh lo lắng với Văn Đình Tâm. Mặc dù dùng hình thức vui đùa để nói….
Văn Đình Tâm không biết, hóa ra Nam Thế Dương thật sự để ý vị trí mạnh yếu trong mối quan hệ của hai người.
Lòng tự trọng của anh rất mạnh, cho nên rất nhiều lần bản thân đỏ mặt trước mặt cô cảm thấy vô cùng bất lực.
Bị cô đùa vài cái liền đỏ mặt, bị cô nói cái vài cái liền sốt ruột, có đôi khi thậm chí chỉ liếc mắt nhìn cô thôi đã cảm thấy rất căng thẳng.
Loại tâm tình này, trước lúc hai người kết giao, anh cảm thấy cũng bình thường.
Nhưng không nghĩ tới sau khi kết giao, anh vẫn như thế.
Cho nên Nam Thế Dương vô cùng bất đắc dĩ, lựa chọn hôm nay quyết tâm nói ra suy nghĩ trong lòng.
Phần lớn nội dung nhật ký đều viết anh thích cô có bao nhiêu khẩn trương, lời nói của cô, ánh mắt của cô, thậm chí mỗi một biểu cảm trên mặt cô đều khiến anh rối loạn.
“Tên ngốc này…” Lúc Văn Đình Tâm đọc nhật ký, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Sau cùng còn viết một câu động viên bản thân, hi vọng bản thân có thể chiếm vị trí mạnh hơn, có thể khiến cho Văn Đình Tâm đỏ mặt nhìn anh.
Cuối cùng vẫn là tâm tư của một thiếu niên mười tám tuổi.
Anh sẽ không biết, đối với một người phụ nữ ba mươi hai tuổi, chỉ có khi uống rượu mới đỏ mặt thôi!~
“Thật là ngốc!” Bật cười lắc đầu, cô đóng nhật ký lại.
Văn Đình Tâm cẩn thận để lại chỗ cũ, lúc này mới đi tìm quần áo đưa cho anh.
Có thể thời gian cô đọc nhật ký hơi lâu, cho nên lúc đưa quần áo, cả người Nam Thế Dương đã run rẩy rồi.
Chờ anh tắm rửa xong, mỗi người tự đi về phòng mình ngủ.
Buổi tối, hai căn phòng hai người đều có không ít mệt mỏi.
Cả người chôn trong chăn, nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay, lại giống như một tên ngốc cười ra tiếng.
Đây có lẽ là những tình huống sẽ xảy ra giữa mỗi cặp đôi yêu nhau?
Đêm dần dần về khuya, không khí cũng dần lắng đọng lại.
Cửa phòng Nam Thế Dương bị vụng trộm mở ra, một bóng đen men theo cửa cẩn thận đi vào, cả người như mèo, nhẹ nhàng giống như đi trên bông.
Cuối cùng đứng lại bên cạnh giường anh, để lên trên đầu tủ cái gì đó, chuẩn bị đi nhưng không được nhịn quay người lại.
Ngây ngốc ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của anh một lúc, trước khi đi còn sờ mặt anh, hôn lên trán một cái, mới mỹ mãn.
Chờ cô mở cửa rời đi, đóng cửa phòng lại, lập tức ngay sau đó đèn đầu giường được bật sáng, anh ngồi bật dậy trên giường.
Cả khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng khó ức chế nở nụ cười mãi, lúc này ánh mắt mới nhìn về phía đầu tủ, anh thấy một túi vải bên trong có đựng danh thiếp.
Mở ra lấy nhìn, tươi cười trên mặt càng sâu, cả trái tim đều trở nên ấm áp…
Trên tấm danh thiếp người kia có viết: Nhờ mọi người hỗ trợ giúp đỡ, Nam Thế Dương, người giám hộ: Văn Đình Tâm, số điện thoại: xxxxxx
Một tấm danh thiếp cứ như vậy đã buộc chặt hai người ở chung một chỗ.
Nhìn tên cô xuất hiện ở trên, trong lòng cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Giống như nói với anh rằng, cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh, chịu trách nhiệm với anh.
“Hắt xì” một trận, anh nhẹ nhàng xoa mũi, không buồn để ý.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trên tay, cười càng lúc càng tươi…