Editor: Hoàng Lão Tà
Từ Kiến Bình lên giọng hét trong phòng hơn nửa ngày, giọng hét cũng khàn
đi, cả người cũngkhông còn khỏe, chỉ có thể uống AD giải khát.
Sau một ngày một đêm Cao Tài và Từ Kiến Bình đã rất tức giận. Hai người
thay nhau kêu ở trong phòng mất mấy canh giờ, nhưng cũng không thể gọi
được một người.
Lúc đầu Cao Tài vốn định lấy ghế đập cửa đi nhưng Từ Kiến Bình không chịu. Gỗ lim tốt như vậy, đập đi rất đáng tiếc! Về
sau còn phải bỏ tiền sửa chữa, quá uổng phí!
Cho nên hai người dằn sự nóng nảy xuống, ở trong phòng chịu đựng một đêm, với lại một ngày một đêm này cũng rất thoải mái.
Đồ ăn, đồ uống sẵn, xem Tivi mệt thì ngủ, cuộc sống sướng như heo làm cho
hai người cảm thấy vô cùng hài lòng. Nếu không phải mấy người đàn ông
mặc vest đen đến gõ cửa, đoán chừng bọn họ sẽ đợi đến khi hết đồ ăn mới
nghĩ cách thoát ra.
Mấy người áo đen là do ông cụ phái tới, ngay khi cửa phòng được mở ra họ đã nói.
Sau đó đến phòng khách, người đàn ông đó ngồi xuống một bên, Cao Tài và Từ Kiến Bình ngồi ở phía đối diện.
“Người anh em, ông chủ phái mọi người đến đây là do có việc gì quan trọng
sao?” Từ Kiến Bình nói, vẫn đau lòng với việc ổ khóa bị đập hư, Cao Tài
lại dùng vài tin tức để đối phó với bọn họ: “Không phải là con ranh Văn
Đình Tâm lại gây ra chuyện gì chứ?”
“Người anh em à, các người
xem, hai chúng tôi già rồi vô dụng, chưa gì mà đã bị Văn Đình Tâm khóa
nhốt trong phòng, không thể thoát ra được, làm cao có thể quản lý được
nó, có đúng không?”
Cao Tài sợ những người này do ông cụ phái xuống sẽ ra tay với bọn họ, nên mới nói trước nhằm đẩy trách nhiệm đi.
“Đúng vậy, gần đây con nhóc gây chuyện cũng không phải lỗi của chúng tôi.
Chúng tôi đã bị nhốt như vậy, trong phòng cũng không có điện thoại,
chúng tôi kêu cửa cũng không có ai tới, quả thật không có cách nào quản
được“.
Hai vợ chống cố gắng muốn đẩy mọi chuyện lên người Văn
Đình Tâm. Cố gắng để nếu ông cụ có xuống tay thì cũng sẽ đi tìm Văn Đình Tâm.
Hai người bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết hai vợ
chồng đã làm gì. Vốn dĩ Văn Đình Tâm dụ dỗ nhị thiếu gia, vậy vì sao lại muốn đổ trách nhiệm lên người bọn họ chứ.
“Nhị thiếu đã trốn nhà đi, ở chung với Văn Đình Tâm, ông chủ vô cùng tức giận“. Người mặc áo
đen ngồi thẳng lên, trên mặt lạnh tanh nói với hai người.
Lời này vừa nói ra, Từ Kiến Bình và Cao Tài đxa bị dọa run rẩy, nhanh chóng bị kích động.
“Con nhỏ chết tiệt kia, vậy mà không biết liêm sỉ, dám quyến rũ cả nhị
thiếu!” Đập mạnh tay lên bàn, Cao Tài giả bộ tức giận: “Cũng không nhìn
lại xuất thân của mình là gì, còn dám chạy đến làm hư nhị thiếu, chọc
cho ông chủ tức giận, thật sự là không biết trời cao đất rộng rồi!”
“Đúng vậy! Bản thân ra ngoài sống, đẩy lại rắc rối cho chúng ta, nếu để tôi
tìm được con nhóc chết tiệt đó, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của nó,
xem nó còn dám đi dụ dỗ đàn ông hay không!” Nghiến răng nghiến lợi, Cao
Tài coi như đã nói đến vấn đề này.
“Đúng là như vậy, chúng tôi
cũng không thể để bị liên lụy bởi con nhóc đó. Vốn muốn lên thành phố
định hưởng phúc một chút, ai biết con khốn đó lại chọc ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi thật không muốn gánh vác việc xui xẻo này...”
“Được rồi” Hai vợ chồng còn đang làm bộ làm tịch, thì người đàn ông phía
trước đã không còn hào hứng nhìn nữa: “Ông chủ rất tức giận nhưng vẫn để cho Văn Đình Tâm một cơ hội“.
“Hả?” Trong phút chốc hai vợ chồng sửng sốt.
Họ vốn tưởng rằng vì Văn Đình Tâm gây chuyện nên mới tới, ai ngờ còn ý khác!
“Ý của ông chủ là, Văn Đình Tâm tuổi còn trẻ, cũng không tránh được làm
việc sai trái. Ông chủ hi vọng Văn Đình Tâm có thể buông tha cho nhị
thiếu, theo làm việc cho ông chủ. Ông chủ nguyện ý cho cô một cơ hội để
rèn luyện“. Vừa nói xong, người đó đã cho tay vào trong túi áo khoác lấy một tấm thẻ để lên bàn trà“.
“Đây là một trường học Quốc tế cao
cấp, nếu các người đồng ý, Văn Đình Tâm đồng ý, ông chủ sẽ đưa cô ấy vào trong đó học tập, hơn nữa còn sẵn sàng đảm nhận tiền học phí“.
Dứt lời, mọi chuyện đã nghịch chuyển.
Sắc mặt Từ Kiến Bình vô cùng khó coi, bỗng chốc cảm thấy trong đầu càng thêm không thích!
Bà suy nghĩ không biết vận khí của Văn Đình Tâm lại luôn luôn tốt như vậy?
Có một thiếu gia dã man chống đỡ còn chưa đủ, bây giờ ông chủ Nam gia cũng muốn chống đỡ. Còn định đưa ra nước ngoài!
Nếu đưa ra nước ngoài, vậy khoản tiền kia bà cũng không lấy được!
Ánh mắt gian tà của Cao Tài nhíu lại, trong phút chốc đã đoán ra được suy
nghĩ của ông cụ. Đại khái đây chính là chiêu của kẻ có tiền đi?
Để làm cho Văn Đình Tâm cách xa nhị thiếu một chút. Muốn đưa cô ra nước
ngoài. Chiêu này quả là cao tay, một khi đã xuất ngoại tất cả mọi việc
đã nằm trong tay ông ta rồi.
Cái gì là bao toàn bộ chi phí, đến lúc đó một chút tiền ông ta cũng không đưa thì người cũng chẳng thể trở về.
Nhưng nếu đồng ý, không phải hai người bọn họ sẽ mất công vô ích hay sao!
Không được, chuyện này nhất định không được, trừ khi...
“Ý của ông chủ đương nhiên là tốt. Nhưng người anh em à, cậu xem chúng tôi luôn ở gần con bé như vậy, nếu như bị đưa ra nước ngoài, hai chúng tôi
cũng không nỡ!”
“Ông chỉ muốn thương lượng với hai người một
chút, xem là muốn Văn Đình Tâm xuất ngoại hay là đến làm việc cho ông
chủ“. Người mặc đồ tây đó dường như hoàn toàn không để ý đến ý của Cao
Tài, chỉ là muốn chuyển lời lại: “Văn Đình Tâm một khi đã đến làm việc
cho ông chủ, nhị thiếu nhất định sẽ không còn tình cảm nữa. Nếu như các
người đồng ý vậy hãy đi chuyển lời tới Văn Đình Tâm“.
Nói chuyện nửa ngày hóa ra là muốn bọn họ tới tẩy não Văn Đình Tâm.
Ông cụ cho rằng Cao Tài và Từ Kiến Bình nuôi Văn Đình Tâm mười mấy năm, Văn Đình Tâm hản là sẽ nghe lời bọn họ nói, nên mới nhanh chóng sai người
đi tìm hai vợ chồng.
Nhưng ông cụ cũng không thể ngờ rằng hai vợ chồng bọn họ đối với Văn Đình Tâm như nước với lửa.
Đừng nói là tẩy não, mà Văn Đình Tâm nhìn cũng không muốn nhìn bọn họ một cái.
“Cậu nói là, con nhỏ kia có cơ hội đến làm việc cho ông chủ?” Ý này gợi lên
sự hứng thú cho Cao Tài, khuỷu tay khẽ chọt Từ Kiến Bình, Cao Tài cúi
đầu hỏi: “Cậu nói con nhóc kia đến chỗ ông chủ làm việc, có phải cũng sẽ dẫn chúng tôi vào Nam gia làm việc hay không?”
“Haiz, nói không
chừng” Lập tức Từ Kiến Bình cũng chen vào nói: “Con nhỏ kia tính tình
nóng nảy, nhưng mà tôi nói nó cũng nghe. Chỉ cần tôi nói một tiếng, nhất định nó sẽ sắp xếp cho chúng ta cùng vào“.
Hai người vốn tưởng Văn Đình Tâm sẽ nghe lời như lúc đầu, tính toán đình nhờ cô để bước vào Nam gia.
“Vậy được, quyết định như vậy đi“. Gật đầu, Cao Tài nhanh chóng quay lại
nói: “Được, vậy để vợ chồng chúng tôi đi tìm con nhỏ, xem nó có đồng ý
tới làm cho ông chủ không!”
“Được, địa chỉ mới của Văn Đình Tâm ở trong này. Nếu cô ta đồng ý thì lập tức nói cô ta đi gặp ông chủ, các
người không cần đến“. Người đàn ông lại lấy ra một tờ giấy đặt trên bàn. Cuối cùng mọi lời cũng được truyền đạt xong.
Không ở lại trao đổi dư thừa, hắn nhanh chóng rời đi.
Để lại hai người Từ Kiến Bình và Cao Tài nhìn chằm chằm danh thiếp và địa chỉ trênbàn thất thần.
Danh thiếp đại biểu cho việc xuất ngoại, địa chỉ đại biểu cho việc để Văn Đình Tâm ở lại làm việc cho ông cụ.
Hai vợ chồng dù muốn dù không cũng trực tiếp nhét địa chỉ vào trong túi áo.
Đây mới là lựa chọn có lợi nhất cho bọn họ.
Xuất ngoại gì chứm bọn họ căn bản cũng chả chiếm được tý lợi ích gì, chỉ có
đểVăn Đình Tâm ở lại làm việc cho ông cụ, dùng tài năng giúp đỡ bọn họ tiếp cận Nam gia, lợi dụng danh tiếng Nam gia một chút.
“Ông xã, bây giờ chúng ta phải đi tìm con nhỏ kia sao? Nếu lát nữa chúng ta gặp
phải thằng nhóc dã man kia thì phải làm sao?” Vuốt vuốt mông, nhắc đến
Nam Thế Dương, sắc mặt Từ Kiến Bình vô cùng khó coi: “Lần trước tôi bị
hắn đá bây giờ mông vẫn còn đau“.
“Đó là do bà nằm nhiều ở trên
giường quá nên bị phá hư đó“. Liếc mắt nhìn bàm Cao Tài đứng dậy định sẽ đi ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại lại nhìn bà nói: “Bà xã, Văn Đình Tâm
nghe lời bà, đợi lát nữa tới nới, bà hãy đi gặp nó“.
“Thằng nhóc dã man kia đâu?”