“A, thật sự là..” cúi đầu ảo não, hai hàng lông mày Nam Thế Dương nhíu chặt lại.
“Cạch” một tiếng, với tay mở đèn, nhìn chính mình ở trong gương, Nam Thế Dương mới phát hiện ra vẻ mặt đỏ hồng của mình rất buồn cười.
Thật là, bị cô nhìn một cái thế mà hắn đã cảm thấy giống như bị đùa giỡn, không được tự nhiên.
Sau khi Văn Đình Tâm trở về phòng, nhanh chóng đem bữa sáng bày ra. Lấy bát đũa từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị chu đáo. Mua bánh quẩy, bánh bao, hai chén cháo cùng với một chút thức ăn.
Mặc dù lần trước mời hắn ăn bánh bao, nhưng cũng không thể xác định được bữa sáng thế này không biết hắn có thể ăn hay là theo thói quen nữa. Nghĩ lại khi ở chung với hắn kiếp trước, bữa sáng của hai người lúc nào cũng là sandwich và trứng chiên.
Nhưng thức ăn theo kiểu phương tây kia, ở đây cũng không có bán…
“Được rồi, trước tiên tạm như vậy đã” Vỗ tay một cái, Văn Đình Tâm ngồi xuống ghế sofa.
Căn nhà này so với tứ hợp viện trước kia thì nhỏ hơn, phòng bếp ở bên ngoài, bên trong đặt một chiếc bàn nhỏ để ăn cơm. Nhưng mà Văn Đình Tâm không thích ngồi cạnh phòng bếp ăn cơm, cho nên gian phòng khách này trở thành chỗ cho họ ăn uống.
Trong lúc đợi Nam Thế Dương, cô mở ti vi xem, không đầy một lát lại chạy về phòng mình cầm giấy bút ra, tiếp tục ngồi xuống.
Tiết mục ti vi này chính là tin tức buổi sáng. Tin tức vừa rồi làm cô vô cùng hứng thú -- ở vùng ngoại ô phía tây thành phố, chuồng ngựa đã xây dựng xong. Loại hình giải trí đua ngựa đã bắt đầu gia nhập tới mọi người, mọi người đều mong lấy được tiền từ cuộc chơi này.
Vào mấy năm trước, cá cược ngựa chính là giành cho mấy người có tiền điên cuồng chơi. Nhưng những chuồng ngựa mới xây dựng xong làm cho trò chơi này cũng trở nên phổ biến, những người nghèo cũng bắt đầu mong chờ lấy được tiền từ đây.
Ti vi bắt đầu quảng cáo, Văn Đình Tâm cúi thấp bắt đầu “soạt soạt” vẽ trên giấy.
Thần kinh nhạy cảm của cô lại đánh hơi được cơ hội làm ăn mới.
Không biết có phải do ông trời giúp đỡ cô hay không, có đôi khi muốn kiếm tiền thì chuyện tốt lại rủ nhau đến dồn dập.
Thế mà lại để cô thấy được trờ đánh cược ngựa!
Trong phút chốc, Văn Đình Tâm khó có thể che dấu được vẻ hưng phấn của mình.
Thật ra mà nói, đối với việc đánh cược này, cô một chút cũng không biết, cũng giống như việc mua vé số, đây cũng được coi là một loại đánh bạc, chuyện cô có thể làm là mua theo người khác.
Ở kiếp trước, sau khi chuồng ngựa được xây dựng xong một thời gian, đánh cược ngựa trở nên thịnh hành giống như người ta chơi chứng khoán vậy.
Văn Đình Tâm nhớ rõ rằng, kiếp trước trong thời gian nghỉ giữa khóa học mọi người cùng bàn luận đến tay cưỡi ngựa thần cấp 3. Tên hắn cô đã quên, nhưng hình dáng thì nhớ rất rõ ràng, tướng mạo “Trung anh hỗn huyết”.
Mặc dù không hiểu, nhưng việc đi mua theo cô vẫn biết, đến lúc đó vét được một khoản là điều tất nhiên.
“Hắc hắc” Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy thật vui vẻ.
Lúc đó, Nam Thế Dương vừa lúc từ phòng vệ sinh đi vào. Vốn định nhanh chóng trở về phòng mặc quần áo, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô không nhịn được đành quay về phía cô thăm dò.
Vừa nhìn đến, lông mày Nam Thế Dương đều nhíu chặt.
Cô vậy mà đang vẽ đàn ông?
Văn Đình Tâm vẽ tranh quả thật rất chuẩn, chỉ phác thảo một chút, toàn bộ hình dáng khuôn mặt đã hiện ra.
Người đàn ông kia khuôn mặt có chiếc mũi hơi nhọn, gần giống như bộ dạng của người phương tây, có thể nói là một người rất đẹp trai. Nhưng mà ở trong mắt Nam Thế Dương, người đó tuyệt đối vô cùng xấu.
Đang vẽ người đàn ông khác, còn lén vui vẻ, điều này làm cho trong lòng Nam Thế Dương khó tránh khỏi mùi vị.
“Em vẽ ai?” Mở miệng hỏi một tiếng, giọng nói rất không tự nhiên, “Chẳng lẽ đây là loại người em muốn gả sau này?”
Nam Thế Dương thề câu nói thứ hai hắn chỉ là nghĩ ở trong đầu, không biết thế nào lại nói ra miệng…
“Đương nhiên không phải rồi” nhếch môi cười, Văn Đình Tâm tiếp tục điểm một nút ruồi trên mặt, sau đó nhấc xấp giấy lên đưa hắn xem: “Anh nhìn một chút đi? Có phải rất đẹp trai không?”
“Ừ!” Trả lời cho có lệ, Nam Thế Dương không muốn trả lời.
Trước mặt hắn khen người đàn ông khác đẹp trai, thật làm cho hắn có cảm giác cô đang “bắt cá hai tay”…
Mặc dù không nói ra, nhưng trong đầu hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Em nói cho anh biết, đây chính là thần tài của chúng ta, đến lúc đó nhất định phải nhận đúng” Chỉ chỉ vào tấm hình, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, ngạc nhiên một chút.
Ánh mắt nhìn từ trên mặt chuyển xuống cánh tay trần, cuối cùng dừng ở khối cơ bụng, “ực ực” một tiếng nhuốt nước miếng.
Ôi trời! Người này cơ thể lại đẹp mắt như vậy…
Trong phút chốc trong lòng cô chợt ngứa ngáy…
“Ôi ôi” giơ cánh tay che kín ngực mình, Nam Thế Dương thật không nghĩ tới trong lúc vô tình lại bị cô đùa giỡn, “Em, em nhìn cái gì?”
“Không nên nhìn, Văn Đình Tâm” Không che được cơ thể mình, Nam Thế Dương sốt ruột che kín mắt của cô, sắc mặt thoáng một chút đỏ hồng, “Em mau nhắm mắt lại, biết không hả?”
“Hả?” Nháy đôi mắt, cả đầu Văn Đình Tâm đều mơ hồ.
“Tôi đi mặc quần áo…” Cúi đầu, đứng dậy chạy đi, lúc này sự ngượng ngùng làm hắn trốn nhanh như ăn cướp.
Nhìn thái độ hắn hoảng hốt của hắn, lúc này Văn Đình Tâm mới kịp thời phản ứng lại, sau đó nhịn không được cười vang, “Ha ha, vậy mà lại ngại ngùng”.
Theo cô, quả thật đúng là nét đặc sắc của hắn. Tối hôm qua oai hùng như vậy không nghĩ tới lại thẹn thùng thế!
Tư tưởng này thật vô cùng thuần khiết. Cùng với cái người tên Nam Thế Dương động một chút là áp cô vào tường hôn. Đây quả thực là…
Thuần chủng đến vô cùng!
Văn Đình Tâm trêu chọc che miệng, nhưng cũng không nín được cười, bả vai rung lên xuống, âm thanh cười rõ ràng.
Đóng cửa phong, nghe tiếng cười bên ngoài của Văn Đình Tâm. Nam Thế Dương bực bội đến mức muốn đánh mình một cái.
Mẹ nó đến cùng là sao chứ?
Tại sao dễ dàng bị cô nhìn lại đỏ mặt?
Hắn có phải bị điên rồi hay không?
“Đáng giận!” Ôm đầu nằm bò lên giường, chui vào trong vẫn có thể nghe được từng trận cười của Văn Đình Tâm.
Đợi một chút, lần đầu tiên Nam Thế Dương cảm thấy một người đàn ông như hắn đã bị khiêu chiến thật lớn.
Từ trong chăn chui đầu ra, nâng quai hàm lên khí phách mười phần!
Từ giờ trở đi, hắn quyết định, mình nhất định phải thu lại mặt mũi cùng tôn nghiêm của mình.
Ở trước mặt Văn Đình Tâm không thể lùi bước và yếu thế!
Nếu như hắn lại đỏ mặt, hắn sẽ…
“Này, anh không định ăn sáng sao? Cháo nguội mất…” Ở bên ngoài truyền tới tiếng Văn Đình Tâm, tiếp theo là tiếng bước chân của cô. “Này, em không cười nữa, anh mau ra đây. Chúng ta còn phải đi ra ngoài”.
...
Sau khi ăn sáng, hai người quay qua quay lại mới ra khỏi cửa.
Lúc đến chỗ nhà xưởng cũng đã gần tám giờ rưỡi mới gặp ông chủ cũ nhà xưởng. Mấy người ngay lập tức đi tới sàn giao dịch bất động sàn, cùng ký nốt hợp đồng và làm thủ tục sang tên, đưa một nửa tiền. Trong nửa giờ ngắn ngủi đã lấy được nhà xưởng.
Còn một nửa tiền còn lại, hai bên thống nhất, sau khi sửa sang nhà xưởng hoàn tất sẽ giao nốt. Đây là Văn Đình Tâm đưa thêm cho ông chủ, cũng là tạo thêm tín nhiệm giữa người với người.
Có một nửa tiền đảm bảo, ông chủ kia đúng thật vô cùng ngoan ngoãn đợi sau khi sửa phòng mới lấy tiếp.
Sau khi mấy người quay lại nhà xưởng, lần này, Văn Đình Tâm dẫn ông chủ dạo quanh xưởng.
“Tôi muốn mở là siêu thị lớn, năm trăm mét vuông. Nói chung cũng chưa phải lớn lắm, tôi hy vọng có thể xây lên trên một tầng, như vậy có hai tầng mới có thể miễn cưỡng phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Đúng rồi, nhất định phải nhớ, trên trần nhà nhất định phải để vị trí lắp điều hòa, tôi muốn giả bộ là ở trong lắp điều hòa”.