Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 58-4: Cùng nhau chung sống (4)




Nội dung tập phim làm cho Văn Đình Tâm không mấy hứng thú, quả thật mỗi lời thoại trong phim cô đã thuộc - Hoàng a Mã, con không phải con gái người, muội ấy mới đúng, muội ấy mới là con gái của Hạ Vũ Hà.

"Chậc chậc chậc" Văn Đình Tâm lắc lắc đầu, nhíu mày lại một cái.

Cũng thật là không có tinh thần. Thật không bằng xem Tây Du Ký!

Ở bên cạnh cô, Nam Thế Dương cũng không có tâm tư xem tivi, đêm ngày hôm qua hắn đã xem xong bộ phim này rồi, tập phim này không hấp dẫn được hắn nữa.

Trong đầu ngổn ngang, trong ngực tim cũng đập nhanh vài nhịp.

Về xưng hô "nhị tẩu" này, vừa mới bắt đầu hắn cũng có từ chối, nhưng tiểu đệ kêu vài tiếng, hắn cũng hoàn toàn nghe theo, nghe nhiều cũng thật êm tai.

Thế tại sao Văn Đình Tâm vừa hỏi hắn đã thấy chột dạ?

Thực ra hắn có thể thẳng thắn trả lời vấn đề này là do đám tiểu đệ kêu linh tinh mà!

Không nghĩ tới lần này cô lại hỏi về cách xưng hô...

Thời gian buổi chiều cứ vạy trôi qua, bộ phim đã chiếu qua ba tập. Tuy rằng nội dung phim không hấp dẫn cô nhưng hai người vẫn đợi hết phim mới đứng dậy đi rửa mặt.

Trong nhà này cũng chỉ có một phòng vệ sinh, Văn Đình Tâm bước vào trước.

Sau khi cô đi vào không lâu, Nam Thế Dương cũng cúi đầu bước tới, cảm thấy bản thân mình hơi sợ một chút, bây giờ phải nói, nếu không trước mặt cô hắn mãi chẳng nói nên lời.

Về nhị tẩu, về bà xã vấn đề này hắn quyết định phải đối mặt trả lời.

"Cạch cạch" Gõ cửa hai lần, Nam Thế Dương vừa mới hắng giọng chuẩn bị mở miệng, nào biết cửa nhà vệ sinh lại nhanh chóng mở ra...

"Sao vậy?" Thò đầu ra cảnh giác, Văn Đình Tâm cầm lấy khăn tắm quấn quanh người, trực tiếp nhìn hắn.

Đoạn thời gian trước, vì đề phòng Cao Tài, mỗi lần tắm Văn Đình Tâm đều khóa cửa rất cẩn thận. Chỉ cần bên ngoài có động tĩnh một chút cô sẽ ngừng mọi việc lại, mặc quần áo vào sau đó nép vào cửa nghe âm thanh bên ngoài.

Cho nên khi Nam Thế Dương vừa gõ cửa, cả người cô đều cảnh giác, dừng tắm rửa sau đó mở cửa ra.

Khi Nam Thế Dương nhìn thấy cô lập tức "tinh" một tiếng cả người đều ngơ ngẩn, những lời đã chuẩn bị sẵn ở cửa miệng nhanh chóng bay đi đâu mất.

Ánh mắt không an phận nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm, cảnh xuân phía sau lưng cô làm hắn nuốt nước miếng một cái thật sâu, "Không có, không có, chỉ muốn hỏi em một chút là có nước nóng hay không thôi".

"Có mà, nhiều than như vậy nước nóng đương nhiên không thiếu" Gật đầu nói, Văn Đình Tâm từ từ đóng cửa nhà tắm lại, "Anh yên tâm đi, em tắm cũng không mất nhiều nước, đợi chút nữa anh tắm cũng sẽ vẫn có".

"Ừ" Ngơ ngác gật đầu, ánh mắt Nam Thế Dương vẫn không có cách nào thu lại tầm mắt đang nhìn về phía gương. Mặc dù chỉ có thể nhìn đường cong phía sau lưng cô, nhưng cũng đủ cho hắn tưởng tượng…

Cho đến khi "cạch cạch" một tiếng cửa đóng kín lại, lúc này Nam Thế Dương mới hoàn hôn, suy nghĩ so với lúc trước còn to gan hơn.

Dù không thích phụ nữ, nhưng hắn cũng là đàn ông bình thường nên khó kiềm chế phản ứng của mình.

Suy nghĩ trog đầu đã không còn trong sáng, bắt đầu tưởng tượng một chút…

Khóa cửa phòng, Văn Đình Tâm xoay người lại bất đắc dĩ thở dài: "Haiz.."

Trong lúc hắn gõ cửa kia, cô còn nghĩ tới việc không chừng hắn đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị nói với cô về việc xưng hô "nhị tẩu". Không ngờ, vẫn là do cô suy nghĩ nhiều.

Lấy khăn tắm xuống treo trên móc, Văn Đình Tâm đi về phía gương. Ánh mắt nhìn lên cơ thể mình ở bên trong, không khỏi than thở. Nhìn cô gái mười tám tuổi trong gương, trong đầu bỗng hiện lên một chút suy nghĩ đen tối.

Bản chất là người phụ nữ ba mươi hai tuổi, nên da mặt dù dày cũng có cái tốt. Kể từ lần viết lung tung là thích hắn, bên trong suy nghĩ cô một phút cũng không yên phận.

Thậm chí còn suy nghĩ, nếu như một ngày nào đó tên nhóc thật sự thích cô, nói không chừng cô có thể tóm lấy hắn ăn sạch sẽ một chút cũng không chừa.

"Trời ạ! Mình đang suy nghĩ cái gì!" Vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình, mạnh mẽ bắt tỉnh lại. Văn Đình Tâm vì ý tưởng này mà bị dọa cho sợ hết hồn.

"Mau tỉnh lại! Văn Đình Tâm! Mày là phụ nữ mà. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng cũng nên cẩn thận một chút".

Vừa nói vừa "chát chát" tát lên mặt mình, không hề nhẹ nhàng chút nào.

"Không được, không được mau tỉnh lại, mau tỉnh".

Cũng giống như vậy, lúc này ở bên ngoài, Nam Thế Dương cũng ngồi xổm bên cạnh vòi nước, mạnh mẽ té nước lên mặt mình, cố gắng làm cho mình tỉnh lại.

"Ào ào" Mở vòi nước tối đa, Nam Thế Dương dùng tay vuốt nước tràn trên mặt mũi, thở phì phò.

Vừa mới bình tĩnh được mấy giây trong đầu lại hiện lên hình ảnh nửa lưng phía sau của cô ở trong gương, làm cho toàn thân hắn nóng ran, cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

"A, mình thật là…" Một phút không nhịn được, lại điên cuồng vỗ nước lên mặt.

Trong phút chốc như vậy, hai người không hẹn mà cùng có tâm trạng giống nhau.

Trong lúc tình cảm còn chưa được làm rõ, cả hai trái tim đều nôn nóng bất an, nhạy cảm đa nghi, cho nên trong thời gian này hai người đều bị giày vò vô cùng nhiều. Thế cho nên khôg lâu sau khi đã nói thẳng ra suy nghĩ, tất cả đều là nước chảy thành sông, nhanh chóng kết hôn!

...

Lúc đó, trong biệt thự của đại gia đình ở trung tâm thành phố. Trong thư phòng của ông cụ bầu không khí lại đang bị đè nén.

Ông cụ ngồi trên chiếc ghế xoay, một tay cầm chiếc tẩu, tay khác nắm hai viên bi sắt, sắc mặt bình thường lại khiến người ta phát run.

Ở trước mặt ông cụ, Dư Dương cúi đầu xuống, âm thanh cực nhỏ, "Ông chủ, lỗi của Dư Dương không ngăn thiếu gia lại được, Dư Dương cam tâm tình nguyện chịu phạt".

Lúc nói ra những lời này, trong lòng Dư Dương đã hạ quyết tâm rất lớn, thậm chí cả quyết tâm phải chết.

Tính tình ông chủ rất tệ, thậm chí tệ đến mức nếu không vừa ý người nào có thể trực tiếp làm cho người đó biến mất khỏi thế gian.

Cho nên khi Dư Dương tìm đến ông chủ cũng đã hạ quyết tâm. Nếu như có thể hắn hy vọng có thể giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất ví dụ như một ngón tay hoặc một cánh tay.

Bên cạnh ông cụ, người hầu đứng cách hai bước khá xa, ý tứ né tránh vô cùng rõ ràng. Thật lâu sau, trên mặt ông cũng không có chút thay đổi, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng chuyển động của bi sắt.

"Thằng nhóc kia trở về có tới không?" Gật đầu lên tiếng, người hầu cung kính trả lời: "Ông chủ muốn gọi nhị thiếu sao?"

"Không cần" Xoay người lại, ông cụ nhìn tất cả mọi người, "Ta đã nói qua với thằng nhóc đó, sau này mặc kệ nó. Nếu nó đã muốn chuyển đi, vậy cho nó chuyển".

"Khóa thẻ của nó lại, cắt đứt vùng thu nhập của nó, phí điện thoại cũng không cần thanh toán. Cho đến trước khi nó trở về, không được nhắc tên nó trước mặt ta".

Thật ngoài ý nghĩ lần này ông cụ lại không tìm người để trút giận!

"Ông chủ vậy về sau con sẽ theo bên cạnh ông chủ hay đi bên cạnh nhị thiếu?" Ngẩng đầu, Dư Dương thoáng mừng rỡ.

"Cậu?" Ánh mắt lui lại, khóe miệng thấp xuống, đối với người không hoàn thành nhiệm vụ ông cụ không bao giờ cho thêm nửa cơ hội: "Dọn dẹp đồ đạc đi tìm việc khác đi. Thằng nhóc đó không cần cậu, ông cụ ta cũng không cần".

Ông chủ, nhưng con…" Mở miệng muốn nói điều gì, đến cùng vẫn nhịn lại, "Vâng, ông chủ".

Không có gãy tay, không mất đi tính mạng trong lòng Dư Dương vẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đoán chừng tâm trạng ông chủ hôm nay tốt nên mới không có hứng thú nặng tay với hắn.

Như vậy là tốt rồi…

Khom người, cúi đầu xuống, Dư Dương rút ra khỏi thư phòng không tiếng động.

Nhưng ngay sau khi hắn đi ra không đầy một lát, ông cụ hít một hơi thuốc, phun ra một dòng khói, sau đó hỏi: "Thằng nhãi Dư Dương, năm đó ta thu vào như thế nào?"

"Ông chủ, Dư Dương là trẻ lang thang, mấy năm trước nhị thiếu nhặt được ở vùng khác, hắn vẫn đi theo bên cạnh nhị thiếu. Ông chủ thấy Dư Dương đi bên cạnh nhị thiếu mới thu lấy hắn, để hắn đồng thời làm việc cho ông chủ".

"Như vậy à" Híp mắt lại, ông cụ suy nghĩ một hồi, "Vậy hắn không làm việc cho chúng ta thì để hắn tiếp tục làm kẻ lang thang thôi. Để xem hắn có vận khí tốt lại được người khác nhặt nữa hay không".

Nhẹ nhàng nói ra một câu làm cho sự nghiệp của Dư Dương trong vòng mấy ngày lập tức bị phá hủy, đây là năng lực của người có quyền…

Người hầu gật đầu đáp ứng: "Vâng ông chủ!"