Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 58-2: Cùng nhau chung sống (2)




Editor: HoàngLãoTà

Để Nam Thế Dương khuân đồ vào nhà, Văn Đình Tâm cầm theo ví tiền, một chút quà bánh chuẩn bị qua bên hàng xóm mua chăn mền, đó là nhu cầu khẩn cấp lúc này cho nên cô cũng không có ý định suy tính thiệt hơn gì hết.

Gõ cửa nhà hàng xóm, trên mặt Văn Đình Tâm hiện lên nụ cười, đưa túi quà bánh lên: "Xin chào, em là hàng xóm bên cạnh mới chuyển nhà tới, em qua chào hỏi".

"Xin chào, xin chào". Mở cửa cho Văn Đình Tâm chính là một người phụ nữ hơnbamươituổi, trên người đang mặc tạp dề,haitay ướt nhẹp, giống như là chị ta đang rửa chén: "Hàng xóm mới chuyển đến sao? Em có muốn vô nhà ngồi một lát không?"

"Có tiện không ạ?" Ngó vào bên trong nhà, nhìn cách trang trí một chút, trong lòng cô cũng phỏng đoán một chút về gia đình này, "Nhà chị có trẻ con sao? Buổi tối cũng quá vội vàng, em chỉ kịp mua một chút bánh kẹo thôi, đáng lẽ mua trái cây thì sẽ thích hợp hơn".

"Không cần, không cần mua quà ra mắt đâu mà". Người phụ nữ đó vội vàng lauhaitay ướt nhẹp, đẩy phần quà bánh về phía cô, sau đó đón cô vào nhà, "Vào trong ngồi đi em, nhà chị hơi bề bộn, em đừng ngại".

Bước qua cửa chính là phòng bếp, người phụ nữ đó dẫn Văn Đình Tâm vào nhà, bên cạnh bàn cơm còn có một đứa bé khoảng chừnghai,batuổiđang xúc cơm ăn. Bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơnbamươiđang ngồi đọc báo.

Lúc Văn Đình Tâm bước vàohaicha con đều ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt nghi ngờ.

"Đây là hàng xóm mới vừa chuyển tới, đến nhà chúng ta chào hỏi" Người phụ nữ giới thiệu, sau đó lấy một cái ghế cho Văn Đình Tâm ngồi, "Em gái ngồi đi. Tối thế này chuyển nhà khẳng định rất mệt đúng không?"

"Mới chuyển đến sao?" Nghe vậy người đàn ông đặt tờ báo xuống, cười cười nói, "Nhà bên sửa sang lâu như vậy, còn sửa đẹp như thế, chắc là tiền thuê sẽ rất đắt, chắc rằng cũng không có người nào vui vẻ chuyển đến. Em gái, toàn bộ gia đình em chuyển đến sao? Một tháng bao nhiêu tiền thuê vậy?"

Nhìn cách ăn ở của gia đình này, chủ nhà lại rất tốt, làm Văn Đình Tâm rất hài lòng.

"Không nhiều lắm, tiền thuê cũng không đắt. Em cùng bạn chuyển tới, tụi em đều đang là họcsinh, cũng không cam lòng bỏ ra số tiền lớn đâu". Che giấu chuyện mua nhà, Văn Đình Tâm không thích thú với việc khoe của, nói chung làm người thì nên biết đếnhaitừ "khiêm nhường".

"Tụi em là họcsinh?" Cầm chén nước lên, người phụ nữ hơi kinh ngạc, "Làsinhviên sao? Bây giờsinhviên ra ngoài thuê phòng cũng rất nhiều".

"Vâng, đến tháng sáu cuối năm em sẽ thi đại học nên ra ngoài thuê phòng sớm một chút. Em tên là Văn Đình Tâm, chị có thể gọi em là Đình Tâm". Vừa giới thiệu, Văn Đình Tâm cầm lên một gói bánh đưa cho đứa bé, "Chị cho em gói bánh này, em có thích hay không?"

Bé con vội vàng buông bát cơm ra, với lấy túi đồ ăn vặt to, trên mặt tươi cười "Thích".

Vốn là người phụ nữ không có ý định nhận túi bánh này, nhưng bé con nhận nhanh quá, lại thấy Văn Đình Tâm xé một bao đưa lên, nên cũng không biết nói gì.

"Đình Tâm đúng không? Hãy gọi chị là chị Trần, chúng ta là hàng xóm, về sau qua lại cũng không phải ít, nên em cũng đừng ngại". Kéo một cái ghế ngồi xuống, chị Trần nhìn Văn Đình Tâm bằng vẻ mặt hiền hòa, "Mộtsinhviên sống bên ngoài như em cũng không phải dễ dàng, về sau có điều gì cần giúp đỡ, nhất định phải tới tìm chị đó".

"Đúng là trẻtuổisống bên ngoài thật không dễ dàng. Về sau điện đóm có hư hỏng gì cứ tìm anh Hoa". Vỗ vỗ ngực mình, người đàn ông nói.

Nói chuyện một chút cũng quen, Văn Đình Tâm cũng không ngượng ngùng mở miệng, "Em rất cám ơn anh và chị Trần, hôm nay mới chuyển tới đây em đúng là có một rắc rối nhỏ, cũng không biết nên làm thế nào bây giờ nữa".

"Có rắc rối gì, em nói đi".

"Chính là em dọn nhà gấp, chăn mền cũng chưa kịp mua. Quanh đây lại không có cửa hàng nào bán chăn mền, cho nên đêm nay chắc cũng không dễ chịu". Cô nâng bóp tiền lên, đưa về phíahaivợ chồng mỉm cười, "Chị xem, em có thể tạm thời mua lại chăn mền ở bên nhà anh chị được không?"

"Nói mua bán gì chứ, bên anh chị cũng không phải đồ mới, làm sao có thể không biết xấu hổ mà bán chứ". Em cần dùng thì cứ lấy, bữa nào mua được đồ mới, hoặc là không cần dùng nữa thì trả lại anh chị, không sao đâu". Chị Trần đứng dậy nói, "Đợi một chút, em muốn lấy mấy cái chăn?".

"Haicái là được, cám ơn chị Trần, ngày mai em sẽ giặt sạch rồi gửi lại chị".

Thật ra mà nói, đối với chuyện mượn đồ này, Văn Đình Tâm cũng không thấy khó khăn. Ngược lại cô thấy khá tự tin. Dựa vào năng lực giao tiếp của mình, kể cả cô có không có đồng nào cũng không chết đói được.

Ngồi trong nhà họ, Văn Đình Tâm nói chuyện vớihaivợ chồng khá lâu mới trở về. Vốn định khoe khoang chiến công với Nam Thế Dương một chút. Không nghĩ tới Nam Thế Dương mới thực sự là năng lực tiêu chuẩn.

Văn Đình Tâm qua hàng xóm tặng đồ, còn bấu víu quan hệ bao lâu mới mượn đượchaicái chăn. Trong khi đó Nam Thế Dương một cú điện thoại đã mang tới mười tiểu đệ giúp hắn sửa sang phòng ở. Mang tới chăn đệm, ti vi, tủ lạnh và vô số đồ gia dụng.

Cô dừng lại ở sân, nhìn mấy người phía trước đang bê thùng nước lau lau nhà cửa, trợn tròn mắt ngạc nhiên muốn rớt cằm.

"Văn Đình Tâm em đi đâu lâu vậy? Là qua nhà họ mượn chăn mền sao?" Từ trong nhà đi ra, Nam Thế Dương vội vàng bê chăn mền từ trên tay cô, mang theo vẻ mặt đắc ý nói, "Tôi đã nói với em, những thứ này tôi có thể lo được. Em xem tôi còn kêu đàn em đến quét dọn nhà cửa, sẽ nhanh sạch sẽ thôi".

"Ừ" Đơn giản gật đầu, Văn Đình Tâm hoàn toàn bị đám tiểu đệ đang dọn dẹp kia hù cho sợ. Lúc này cô mới nghĩ tới, hắn còn một thân phận khác --Lãođại của bang Long Đằng trong thành phố.

Đúng là xã hội đen nhưng tiểu đệ nào nhìn cũng vô cùng khôi ngô, da thịt vạm vỡ. Có thể để thuận tiện cho làm việc nên đã số phải cởi áo, lộ ra hình xăm trên người. Nhìn họ, Văn Đình Tâm nhớ tới Nam Thế Dương của kiếp trước.

Trên người hắn da thịt khỏe mạnh, khối cơ bụng cũng săn chắc. Nhưng nhìn cũng không giống mấy tiểu đệ này cho lắm. Nam Thế Dương khi mặc quần áo vào nhìn cơ thể vô cùng cân đối, thon dài…

Chỉ nghĩ tới một chút, cả tâm trí Văn Đình Tâm đều muốn bay lên.

"Văn Đình Tâm, em nghĩ gì vậy?" Đụng cùi chỏ vào người cô, Nam Thế Dương mở miệng nhắc nhở, "Vào nhà đi, trong phòng khách đã quét dọn xong rồi, em ngồi đợi một chút tôi bôi thuốc cho em".

Vừa nói xong, Nam Thế Dương nhanh chóng bước vào nhà. Một lúc sau hồi phục lại tinh thần, cô vui vẻ kêu: "Đợi em một chút"

Đuổi sát theo hắn, đi qua phòng nhỏ vào nhà, dọc trên đường đi tâm tình Văn Đình Tâm đều hết sức vui vẻ, nhìn đám huynh đệ trước mắt, lại nhìn bóng lưng Nam Thế Dương. Không biết là do tâm trí rối loạn hay gì, cô có cảm giác trước mắt mình đang lặp lại.

Kiếp trước lúc hắn dẫn cô đi vào phòng tân hôn, người giúp việc trong nhà cũng vô cùng vội vàng, cô đi phía sau hắn, nhìn bóng lưng hắn kéo rương hành lý…

Không biết giữahaingười bây giờ là trạng thái gì. Nhưng Văn Đình Tâm biết rằng, tình huống bây giờ so với trước kia không giống nhau lắm, nhưng cô lại thích tưởng tưởng. Mặc dù cũng không tốt lắm, nhưng cô cảm thấy vui vẻ!

Ở phòng khách đặt một chiếc ghế shô pha vừa dài vừa rộng, Văn Đình Tâm ngồi lên, sau đó nhanh chóng mở ti vi coi. Cô thật không thể tin được những đồ vật này đám tiểu đệ của Nam Thế Dương àm sao mà chuyển tới được.

Nam Thế Dương ôm chăn mền tới phòng của cô, lúc đi ra thấy trên mặt cô rất háo hức, hiện ra cả nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn ở cùng với một cô gái dưới một mái nhà, vốn là lúc quyết định vấn đề này cảm thấy rất phù hợp. Nhưng khi thực sự bắt tay vào làm lại cảm thấy có điều gì đó là lạ…

Một căn nhà cóhaingười, những đồ vật này kia lại mang đến cảm giác….Không biết có phải ảo giác hay không, trong phút chốc Nam Thế Dương có cảm giác như đang cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ…

Hơn nữa hắn lại không cảm thấy ghét cái ý nghĩ này…