Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 55: Ăn dấm chua không nói ra được!




Hôm nay Dư Dương đưa Văn Đình Tâm đến trường, gây sự âm ý hơn nhiều so với mấy ngày hôm trước Nam Thế Dương đưa cô đến.

Trong số học sinh đa số là thích tám chuyện, Văn Đình Tâm ngồi trong phòng học, ghi ghi chép chép, cực kỳ nghiêm túc. Không biết rằng ngay khi cô đang nghiêm túc viết thì ở bên ngoài đã lan truyền tin tức cô bắt cá hai tay.

Dĩ nhiên, chuyện này ảnh hưởng đến cô không nhiều, cô đến đây đi học chỉ mong học cho tốt cũng không có tâm trạng đi bàn những chuyện không dinh dưỡng này.

Nhưng mà, ở trong lớp của Nam Thế Dương tin tức lan truyền khá mạnh mẽ.

Hôm qua xem phim cả đêm, cả đôi mắt của Nam Thế Dương đã giống gấu mèo, cả người nhìn tiều tụy vô cùng, trong phút chốc mọi người đều đoán rằng...

"Nhị thiếu, giống như là thất tình, bây giờ phải làm sao?" Ở phía trước tiểu đệ đưa tay khều khều bạn ngồi cùng bàn, giọng nho nhỏ, "Chúng ta có cần hỏi hay không?"

"Tao cũng cảm giác nhị thiếu thất tình, bị một cô gái coi là em trai, có thể không thất tình sao? Mày xem đi hôm nay người thanh niên kia đưa nhị tẩu đi học, người đó so với nhị thiếu lớn tuổi hơn nhiều, nhìn như là tầng lớp thượng lưu ấy". Bạn cùng bàn không có mở miệng mà ở phía sau một thằng bạn khác lại thấp giọng nói.

"Mày đừng nói linh tinh" Ở phía trước, thằng bạn đập vào ót một cái, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Nam Thế Dương đang ngủ, "Nhị thiếu đang ngủ, đợi lát nữa anh ấy dậy, mày ăn đủ đó".

"Đúng là, thất tình cần phải ngủ một giấc cho ngon. Mày nhìn đi vẻ mặt nhị thiếu hôm nay lúc tới, mày đừng nên đụng vào họng súng". Ở bên một người nói.

Một đám tím tụm nói chuyện quả thật làm cho Nam Thế Dương ngủ cũng không yên.

Vốn là khuôn mặt còn vùi trong cánh tay, trở mình một cái. Sống mũi thẳng tắp để lên trên lộ ra nửa khuôn mặt. Mặc dù không mở mắt, nhưng cũng làm cho mấy anh em sợ hãi.

"Xuỵt!" Vài người dựng ngón trỏ lên môi, ý bảo im lặng.

Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm cho Nam Thế Dương tỉnh giấc.

Mày nhíu chặt, nháy mắt hai cái nhẹ nhàng mở ra. Thấy cả đám người nhìn mình chằm chằm, Nam Thế Dương lười nhác nói, "Làm sao vậy? Tan học à?"

"Không có, không có đâu, nhị thiếu, chỉ là ra chơi thôi. Không có chuyện gì, anh tiếp tục ngủ đi. Đợi lát nữa em sẽ không để thầy giáo quấy rầy anh". Ở phía trước một tiểu đệ phụ họa.

"Đúng vậy, tâm trạng không tốt sẽ muốn ngủ nhiều, như vậy sẽ không nghĩ tới chuyện thất tình". Ngồi bên cạnh một tiểu đệ cũng chen vào nói.

Đâu biết khi hắn nói ra chuyện này, lập tức bị một số tiểu đệ đẩy, "Nói linh tinh cái gì, chuyện này không thể nói".

"Thất tình cái gì?" Ai biết, hai chữ này Nam Thế Dương lại nghe được.

Chống đầu dậy, chớp mắt cho tỉnh, Nam Thế Dương nhịn không được hỏi, "Các người ai thất tình? Sao lại thất tình? Nguyên nhân là gì?"

Cả đêm xem Hoàn châu cách cách, hắn đối với chuyện tình yêu nam nữ cũng hiểu được một chút. Bây giờ lại nghe bọn đàn em bàn luận chuyện này, trong phút chốc lấy lại tinh thần, còn cảm giác hứng thú.

"Không, nhị thiếu, tụi em không thất tình, là anh". Bên cạnh một tiểu đệ đang chép bài nói, lời này vừa thốt ra đã bị Nam Thế Dương đập một cái.

"Đừng nói giỡn với tao, nói nghiêm túc, ai thất tình?"

Lời này vừa thốt ra, vài anh em liếc nhau một cái, trong anh mắt đó chứa các ý nghĩ khác nhau, một người mở miệng.

"Nhị thiếu, tụi em không nói láo, người xảy ra chuyện đúng là anh. Nhị tẩu bắt cá hai tay đó".

Anh em bị cho đội nón xanh, hắn không thể ngây ngốc giống như không biết gì, đây là phương thức xử sự của đàn ông. Cho nên, sau khi cân nhắc trong lòng một chút, một tiểu đệ mở miệng nhắc nhở".

Nghe những lời này, Nam Thế Dương tuyệt đối tỉnh ngủ, níu áo tên tiểu đệ đằng trước, "Mày nói cái gì? Văn Đình Tâm với ai?"

Bắt cá hai tay là gì, đó không phải là bị tên tiểu bạch kiểm nào đó qua mặt sao! Loại chuyện như vậy tuyệt đối là sỉ nhục của đàn ông, không thể chịu đựng được!

Lần phản ứng này, ngay cả hắn cũng không biết trước được. Có lẽ ở trong đầu hắn, bọn tiểu đệ kêu hai tiếng "nhị tẩu" đã giống như vị trí không thể chuyển dời...

"Sáng sớm hôm này, một người đàn ông đã đưa nhị tẩu đi học. Đưa từ ngoài cổng vào đến tận trong lớp, chuyện đó đã truyền khắp trường! Mấy người tụi em cũng thấy". Ở phía trước tiểu đệ nhắc nhở, "Nhị thiếu, lúc trước nhị tẩu coi anh giống như em trai, chê anh trẻ con. Nhìn người đàn ông kia, đoán chừng hợp với khẩu vị nhị tẩu đó".

Nghe tiểu đệ nói xong, Nam Thế Dương thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay đang túm cổ áo cũng dần buông lỏng.

"Nói linh tinh cái gì" Thuận tay đẩy hắn một cái, Nam Thế Dương nhíu mày, "Mẹ nó, đừng có truyền tin bậy bạ. Đó là vệ sỹ của tao, là tao sắp xếp bảo vệ cô ấy".

Phản ứng trong đầu chính là Dư Dương. Sáng sớm hôm nay lúc đến cổng trường hắn còn đụng phải Dư Dương, còn hỏi anh ta về tin tức của Văn Đình Tâm, lúc đó hắn mới an tâm vào học.

Ngược lại, không nghĩ tới chút chuyện như vậy lại gây ra hiểu lầm!

"Ôi trời, hèn chi người đó có thể gần với nhị tẩu như vậy". Ngay lập tức tiểu đệ phía trước gãi đầu ngây ngô, "Đúng là hiểu lầm, hiểu lầm".

Nhưng mà nhị thiếu, anh xác định là không có vấn đề gì với nhị tẩu chứ? Vì sao hôm nay lại để người khác đưa tẩu ấy đi học? Hai người cãi nhau sao?" Ở bên cạnh một tiểu đệ không nhịn được hỏi, "Em nhìn nhị tẩu thân thiết với vệ sỹ của anh như vậy, anh nên chú ý một chút".

"Đúng rồi, nhị thiếu, nhị tẩu không phải chê anh trẻ con sao? Anh nhìn xem người vệ sỹ đó đúng hợp với khẩu vị của nhị tẩu, nếu lỡ như tẩu ấy để cho hắn có cơ hội thì sao, vậy anh đúng là làm trò cười rồi". Ngồi phía trước tiểu đệ tiếp tục nói.

Thật ra mà nói, bọn tiểu đệ cảm giác chuyện này đúng là cần phải cảnh giác.

Đầu năm nay chủ bị người làm qua mặt không phải là ít, nói không chừng một ngày nào đó, nhị tẩu nhà hắn sẽ bị cướp đi,...

"Mẹ nó, mày đang nói linh tinh cái gì" Vỗ đầu vài tiểu đệ, trong lòng Nam Thế Dương xuất hiện một cơn tức, "Cái gì cũng không đúng, đừng có truyền tin bậy cho tao".

Mặc dù nói như thế nhưng nghe lời nói của tiểu đệ, trong lòng hắn lại xuất hiện một tư vị không rõ.

Giống như là hắn thực sự bị cắm sừng...

Cùng lúc đó, hắn cảm nhận các bạn cùng lớp lén lút nhìn hắn bằng ánh mắt khác, thậm chí có người còn cúi đầu nói chuyện với nhau. Liếc trộm hắn một chút, nhóm bạn lại tiếp tục nói nhỏ, đây không phải là nói về hắn thì nói về ai?

Đại khái từ góc độ người xem, nhóm bạn này đang mỗi người một lời đang an ủi hắn, giống như là an ủi một kẻ đáng thương....

Loại ánh mắt đó, Nam Thế Dương không thể nà chịu được.

"Ai truyền tin linh tinh khắp nơi, mẹ nó, để ta biết nhất định sẽ cho hắn nhừ đòn!" Siết chặt quả đấm tức giận, bởi vì không biết ai truyền tin, cho nên trong mắt hắn, tất cả mọi người đều là người có lỗi, kể cả tiểu đệ của hắn.

Thật không tốt, nhìn thấy ánh mắt sát thủ của nhị thiếu, cả nhóm tiểu đệ cả trong lòng lẫn ngoài miệng đều bị siết chặt.

Một ngày hôm nay, Nam Thế Dương chịu đựng cảnh bị người khác nhìn ngó và bàn luận, hắn vô cùng khó chịu. Thật sự khó chịu, nhưng hắn lại không tìm được người tung tin đồn, cho nên cơn tức này hắn đã kìm nén suốt một ngày.

Mãi cho đến lúc tan học, hắn nghẹn một bụng tức đi tìm Văn Đình Tâm.

Tin tưởng rằng chỉ cần hắn ở một chỗ với Văn Đình Tâm, những tin đồn này, sẽ từ từ biến mất.

Nhưng mà, Nam Thế Dương không nghĩ tới, hắn chỉ tới muộn mười phút, đạp vào mắt hắn đã là bóng lưng Văn Đình Tâm rời đi cùng Dư Dương.

Bên ngoài trường học, Nam Thế Dương đứng ở phía sau, nhìn về bóng dáng hai người.

Trong một phút đó, dù cho hắn không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận rằng bọn họ ở một chỗ vô cùng hài hòa.

Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương nhìn thẳng vào chuyện tình cảm nam nữ, không sai, ở trong mắt hắn, bóng lưng hai người nhìn vô cùng giống một cặp đang yêu.

Vô cùng chướng mắt!

Mặc dù biết rõ hai người không có quan hệ linh tinh gì, nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có một tiếng nói khác nhắc nhở -- Mày đúng là phải chú ý!

Không phải là nhằm vào Dư Dương, mà có thể nhằm vào nhiều người đàn ông khác. Nếu như hôm nay đứng ở bên người cô không phải là Dư Dương mà là một người đàn ông khác, Nam Thế Dương đang nghĩ, không biết hắn có khả năng xông lên cho tên đó một đấm hay không!

Nhưng vì đây là Dư Dương, cho nên hắn không đi lên, mà yên lặng đi theo phía sau bọn họ......