Nếu như cô là vì cảm thấy hắn yếu đuối mới coi hắn như em trai, vậy thì làm cho hắn thấy quá là khó chịu.
Lớn như vậy cũng chưa từng có người nào dám nói hắn yếu đuối!
Ở hắc bang lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa từng có người nào dám xem thường năng lực của hắn.
Nếu như Văn Đình Tâm cảm thấy hắn yêu đuối không thể cho cô cảm giác an toàn nên mới coi hắn như em trai, vậy lẽ làm hắn vô cùng khó chịu.
Một bụng tức làm cho Nam Thế Dương quên mất mình đang trong lớp học, toàn bộ học sinh kể cả ngồi bàn phía trước hắn đều bị dọa cho sợ hãi.
"Khụ!" Trên bảng, thầy giáo đang giảng bài sắc mặt cứng lại một hồi lâu, nhìn Nam Thế Dương đang nổi điên, cuối cùng yên tĩnh xoay người lại, làm bộ như không thấy.
"Nhị thiếu" Ngồi phía trước tiểu đệ lôi kéo ống tay áo của hắn "Vẫn còn học mà".
Nếu là trước kia, Nam Thế Dương đã đứng dậy rời đi, đảm bảo muốn ra khỏi trường học. Nhưng bây giờ hắn ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
Nhớ tới Văn Đình Tâm nói không muốn hắn trốn học, hắn lại mạnh mẽ ngăn lại ý định đi tìm cô để tranh luận vấn đề trong lòng.
"Nhị thiếu, anh nghe em nói" Nhìn thấy hắn ngồi xuống, tiểu đệ phía trước tiếp tục nói, "Anh nếu không muốn bị người ta coi là em trai, có đôi khi cần phải mạnh mẽ với người ta một chút. Là đàn ông đôi khi cũng nên vượt giới hạn một chút".
"Nên mạnh mẽ như thế nào?" Ngoài ý muốn, lý luận của tiểu đệ, Nam Thế Dương lại nghe lọt.
"Không có xem qua Thủy Hử truyện, lời này chính là kinh điển, lúc cần ra tay nhất định phải ra tay!" Nhìn hắn nhíu nhíu mày, vẻ mặt của tiểu đệ cười bí hiểm, "Đàn ông mà, nhị thiếu anh hiểu chứ?"
"Hiểu cái đầu của mày" Đem đầu của tiểu đệ đẩy ra, hai má của Nam Thế Dương đỏ ửng.
Đương nhiên hắn hiểu ý của tiểu đệ.
Hắn chưa đọc Thủy Hử truyện, nhưng trong lúc tiểu đệ nói, trong đầu của hắn hiện lên hình ảnh Ngũ a ca mạnh mẽ hôn Tiểu Yến Tử...
Vẫn còn nhớ đến nội dung vở kịch là Tiểu Yến Tử giận dỗi , gây gổ nói không lại ngũ a ca liền cường hôn.
Chậc chậc chậc...
Bây giờ nhớ đến hình ảnh đó, Nam Thế Dương thấy run run...
Có cảm giác không được tự nhiên!
"Nhị thiếu, nói thật, em cũng cảm thấy anh không hề chủ động. Mỗi sáng nhìn anh đưa chị dâu đi học, đều là chị dâu chủ động gần gũi anh, xoa đầu bóp mặt gì đó, cũng không thấy anh nắm lấy bàn tay nhỏ đó" Đặt bút xuống tên tiểu đệ bên cạnh cũng chen vào nói, "Anh dù sao cũng phải mạnh mẽ một chút, thay đổi hình tượng đi".
"Tại sao tao phải nắm tay cô ấy, mày nói nhăng cuộc cái gì".
"Nhị thiếu anh đừng phủ nhận. Anh coi lần gần đây nhất cũng bị chị dâu lăn qua lăn lại, nếu anh nói hoàn toàn không thích con gái, vậy vài huynh đệ chúng em có thể lần lượt theo đuổi chị dâu chứ".
"Mày dám!"
"Hắc hắc" Phản ứng ngoài dự đoán, làm cho Chương tiểu đệ cười trộm một lúc...
Nam Thế Dương bị mỗi người một tiếng trêu chọc làm cho mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng lại chưa hề nổi giận với đám tiểu đệ.
Hơn nữa, trong lúc vô tình bị bọn họ trêu đùa hắn lại nghe lọt được...
....
Thật vất vả mới đến giờ tan học, cuối cùng khi tiếng chuông kêu lên, Nam Thế Dương vội vàng mang theo một ít tiểu đệ dẫn hắn đi tìm cô.
Có người dẫn đường, thời gian đi tới lớp học Văn Đình Tâm cũng chưa tốn đến mười phút.
Mười phút, trong phòng học không khác biệt lắm. Chỉ còn sót lại một mình Văn Đình Tâm đang chống cằm ngồi ngẩn người.
Cô biết rõ buổi tối hắn muốn đi xem mắt, cô cũng không thể đi dạo chơi, mua nhà các loại. Có thể nói một buổi tối vô cùng rảnh rỗi, cho nên, tốt nhất ngồi ở phòng học thất thần suy nghĩ một chút sự tình...
Ai biết, Nam Thế Dương lại tới tìm cô trước.
"Văn Đình Tâm" Đứng ở bệ cửa sổ, Nam Thế Dương giơ tay vẫy vẫy cô.
Đúng là gần tối, ánh chiều tà từ bệ cửa sổ chiếu đến, chiếu vào dáng người cao gầy của Nam Thế Dương, trong mắt Văn Đình Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn đẹp như ánh mặt trời.
Nam Thế Dương mười tám tuổi đẹp như một giấc mộng...
Văn Đình Tâm hơi xuất thần, tại phút giây này cô nhớ tới mười tám tuổi của kiếp trước...
Khi đó, Nam Thế Dương sau khi tan học cũng tới cửa phòng đợi cô. Mà khi đó bị bạn học cùng lớp cảnh cáo nhiều lần, cô chẳng dám nhìn thẳng vào Nam Thế Dương, ngay cả những lúc đi cùng với hắn, giữa hai người cũng tồn tại một khoảng xa cách.
Ai, cho nên mới nói, vì cái gì sau khi trở lại hắn lại không thích cô?
Suy nghĩ một ngày, cuối cùng Văn Đình Tâm kết luận -- Chính là do cô.
"Cô đang suy nghĩ cái gì? Còn không đi?" Vòng qua bệ cửa sổ, Nam Thế Dương bước vào trong phòng học, đi tới chỗ Văn Đình Tâm bước chân chậm rãi chắc chắn, lại cho nàng một loại ảo giác hoảng hốt.
"Đã có thể về nhà, đồ cũng không cất" Đưa tay giúp cô sửa soạn lại sách vở ở trên mặt bàn, cuốn sách ở trên chợt lộ ra một chút tờ giấy được ghi chằng chịt phía dưới.
Đó chính là tờ giấy hôm nay Văn Đình Tâm dùng để phát tiết, phía trên viết đi viết lại câu - "Hắn không thích mình", "Nhưng mình thích hắn", "Anh nói làm hay không làm?", "Đừng có hại nhà người ta!"....
"Xoẹt" một tiếng tờ giấy bị Văn Đình Tâm rút ra, thật nguy hiểm, cả trái tim Văn Đình Tâm giống như bị treo lên.
"Tôi tự dọn" thu hồi ánh mắt, hoảng loạn lấy túi xách nhét sách vở vào, trong lúc nhất thời thấy thật muốn chết.
Không biết nội dung của tờ giấy có bị hắn nhìn thấy hay không nữa.
Nếu là bị nhìn thấy, gương mặt già của cô còn biết đặt chỗ nào.
"Văn Đình Tâm, cô viết linh tinh cũng hơi nhiều rồi" Hiển nhiên, Nam Thế Dương không hề thấy được nội dung tờ giấy...
"Học tập mà, đương nhiên phải nghiêm túc" Văn Đình Tâm thuận miệng đáp lại một câu, "Buổi tối không phải anh còn đi gặp mặt sao, tại sao chưa đi?"
"Đưa cô về nhà trước, cái khác tính sau".
Dừng tay một chút, Văn Đình Tâm cúi đầu nhìn túi xách, thình lình nói ra một câu, "Nếu không anh đi trước đi, tôi cũng không có việc gì, đợi lát nữa về nhà ăn cơm rồi tắm rửa ngủ, cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của anh!".
Thật ra mà nói, đây là lần đầu tiên cô khách sáo với hắn như vậy.
Có thể là nghĩ có lẽ hắn sẽ không còn là chồng của cô giống trước nữa, cho nên cô cảm thấy cần phải duy trì khoảng cách với hắn.
"Tôi không có vội vàng, cô cứ từ từ". Ngồi xuống ghế bên cạnh, Nam thế Dương bày ra bộ dạng chờ đợi, không để cô phải nói nhiều.
Thấy bộ dáng đó, Văn Đình Tâm cũng không thúc giục hắn đi, nghĩ lại liền nghe theo hắn.
Giờ phút này, bầu không khí chung đụng giữa hai người đã thoáng có sự thay đổi.
Cô thẹn thùng, hắn lại quyết định dày mặt một chút, sự thay đổi này công lao đều thuộc về mấy lời nói qua lại vui lúc sáng của đám tiểu đệ.
Bây giờ vẫn chưa thấy rõ ràng, nhưng sự thay đổi nhẹ nhẹ lúc này, trong tương lai lại có rất nhiều chuyện thay đổi theo.
Nói ví dụ như, thời gian vận động mỗi đêm...
Đợi Văn Đình Tâm thu dọn hết đồ, hai người cùng đi ra khỏi sân trường, hôm nay Văn Đình Tâm không để hắn cõng, nói là miệng vết thương đã rất tốt, muốn tự mình đi.
Nhìn Văn Đình Tâm bước khập khiễng, trong một phút không nhịn được, Nam Thế Dương bước lên nâng cánh tay dìu lấy cô.
Tư thế này không thể so với được cõng ở trên lưng, nhìn qua cũng yên ổn rất nhiều, Văn Đình Tâm không có phản đối.
Khác thường, dọc theo đường đi hai người nói chuyện cũng ít hẳn. Nhìn thấy điều này trong lòng Dư Dương cảm thấy hết sức vui vẻ.
Lần này xem ra Văn Đình Tâm không còn hi vọng, bởi vì cô nghe qua cũng biết chuyện của Lý tiểu thư, biết mình thân phận không xứng với nhị thiếu nên bắt đầu giữ khoảng cách.
Khoảng cách từ trường về đến nhà Văn Đình Tâm không xa, khoảng chừng mười mấy tiếng đồng hồ. Xuống xe ở đầu ngõ, Nam Thế Dương lại kiên trì muốn đưa cô vào nhà, không lay chuyển được hắn, Văn Đình Tâm cũng mặc kệ hắn đi theo.
Nhưng mà vô cùng may mắn là Nam Thế Dương cùng cô tiến vào. Nếu không, nếu một mình cô vào nhà gặp đôi vợ chồng kia, sợ là gặp phải không ít tai ương...