Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 28: Đáng thương, bị đuổi ra ngoài!




Editor: Tà Tà Tà....

Văn Đình Tâm chưa bao giờ biết ông cụ lại có ấn tượng kém với mình như vậy.

Trong khoảng thời gian chờ Nam Thế Dương ở trong phòng, cô xem hết nhật ký, sau đó mới đi đánh răng rửa mặt, thời điểm ra khỏi buồng vệ sinh, đã thấy ông ngồi trên ghế sa lon đợi cô.

Thành thật mà nói, lúc chứng kiến ông và tên nhóc tranh cãi, cô đã có dự cảm không tốt. Bây giờ nhìn thấy sự tức giận của ông đúng là không nhỏ, trong phòng, mỗi bên trái phải là một hàng khoảng năm sáu người làm đứng, cửa chính cũng bị phá hủy, khuôn mặt ông nội thì cực kỳ khó chịu. . .

Khi hai người chính thức giáp mặt nhau, ông liền chặn họng cô bằng một trận mắng chửi.

Nói cô chỉ là một con nhóc nghèo khổ xuất phát từ Nam Giao, nói cô bụng dạ khó lường, nói cô là loại lòng tham không đáy, nói cô làm hư Nam Thế Dương... Vân vân các loại . . .

Lời nói cực kỳ khó nghe. . .

Chậc chậc, nếu như không phải năng lực chịu đựng của cô mạnh mẽ, nói không chừng nghe xong sẽ có khả năng tìm đến cái chết.

Lúc ấy tình thế vô cùng tệ, Văn Đình Tâm biết mình không có kẽ hở để nói chen vào, nên để tùy cho ông tùy ý hạ nhục mình, sau đó sẽ cho cô một kết quả.

Vì vậy, nửa giờ sau, cô chính thức bị cưỡng chế đưa ra khỏi nhà.

Đứng ở trước cửa Nam gia, Văn Đình Tâm đưa tay kéo lại áo khoác của mình. Kết quả đổi được một ánh mắt khinh bỉ của bảo vệ, thậm chí ông ta còn khua tay đuổi cô, "Còn không mau đi đi!"

Thật sự là ỷ vào thế lực của gia đình chủ mà làm càn…

"Cắt" liếc mắt về phía bảo vệ, sau đó cô xoay người đi khỏi.

Trên người mặc một bộ quần áo chẳng phù hợp với đôi dép lê trên chân, chân trái đau nhức nên bước đi của cô trở nên khập khiễng, nhìn bóng lưng của cô thời điểm này vô cùng đáng thương.

Đương nhiên, chính cô cũng không cảm thấy mình đáng thương. Có thời gian để nghĩ linh tinh như vậy, không bằng suy nghĩ xem ngày hôm nay nên đi nơi nào, ở chỗ nào để chờ tên nhóc trở lại.

Bụng kêu lên hai tiếng "ục ục", làm cho Văn Đình Tâm có chút lực bất tòng tâm, vốn là ngày hôm qua đã náo loạn cả đêm không ngủ, lúc này tinh thần và thể lực lại không tốt, bụng cũng đã đói, nhìn bốn phía xung quanh, dường như cũng không có chỗ nào tốt để đi. Nếu đi xa quá, đến khi hắn trở lại, tìm không được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Tốt hơn là cứ đến công viên ở gần Nam gia ngồi đợi Nam Thế Dương một ngày, khi hắn trở về cũng dễ tìm kiếm cô.

Nghĩ như vậy, Văn Đình Tâm gian nan kéo cái chân bị thương hướng về phía công viên đi tới.

Ở trong đình tìm một chỗ ngồi xuống, dựa lưng vào cây cột, hai tay ôm lấy chân, tìm tư thế thoải mái.

"Ôi" mở to đôi mắt, nhìn cảnh vật xung quanh, để giết thời gian cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nằm bên cạnh chỗ cô ngồi là một người vô gia cư, tờ báo che kín khuôn mặt, tiếng ngáy đều đều vang lên, nghe thật có ý tứ .

Trong lúc khó khăn như thế này, có một người ở bên như vậy, tối thiểu cũng làm cho cô bớt đi chút cô đơn.

Thời điểm sáng sớm cũng dần trôi qua, công viên vốn vắng vẻ giờ cũng trở nên náo nhiệt hẳn.

Lúc ấy, Văn Đình Tâm mới phát hiện ra được một niềm vui mới, trong nhà hai ông bác lớn tuổi bưng bàn cờ tướng đi ra, tới chỗ gần cô thì ngồi xuống.

Hai người đánh cờ, người vây xem có không ít, Văn Đình Tâm kiếm được chuyện tốt này, cũng tham gia nhìn để giết thời gian.

Ở năm này cờ tướng mới được chú trọng cũng chưa lâu, nhìn hai người đánh xem ra kỹ thuật còn chưa có tốt lắm, tối thiểu ở trong mắt Văn Đình Tâm trình độ đánh cờ của họ thực quá kém cỏi.

Nhưng mà, thời điểm nhìn hai người đánh cờ với nhau, kỹ thuật vẫn có sự chênh lệch tương đối rõ ràng, Văn Đình Tâm nhìn ông bác áo hoa chuẩn bị thua, liên tục vang lên tiếng thở dài.

Sau đó, Văn Đình Tâm không nhịn được, đưa tay thay ông ta đi một nước cờ, mặc dù bị rất nhiều người xung quanh coi thường, nhưng ông bác áo hoa lại có vẻ rất xem trọng.

"Cô bé, cháu tới đây ngồi nè". Ông bác áo hoa chuẩn bị đứng dậy đem vị trí của mình nhường cho cô ngồi, làm cho Văn Đình Tâm cảm thấy rất ngại ngùng.

"Không cần, không cần, bác à cháu chỉ xem một chút thôi." Lắc lắc đầu, Văn Đình Tâm lùi về sau hai bước.

Không nghĩ tới, ông bác áo hoa lại trực tiếp kéo cô xuống chỗ ông ngồi, vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó nói cùng với ông bác áo trắng, "Ông Lý, tôi bàn chuyện này nhé, tôi để cho con bé đánh thay tôi, ai thua sẽ phải mời người còn lại ăn cơm!"

"Được" ông bác áo trắng sảng khoái đáp lại, đối diện với người trẻ tuổi như Văn Đình Tâm cũng vẫn giữ lễ độ, "Nhóc con, cháu cần phải cố gắng nha. Ông áo hoa thế nhưng chưa thắng bác trận nào đâu đấy!"

"Được, không có vấn đề gì" vung ống tay áo lên, Văn Đình Tâm lập tức liền tiếp nhận. Đánh cờ cũng không phải thật khó, chỉ cần đánh theo một quy luật, kết quả không thắng cũng sẽ không thua.

Quả nhiên, không quá mười mấy phút, một ván đánh xong, Văn Đình Tâm thắng. Ông bác áo trắng lại không phục, tiếp tục muốn cùng cô đánh thêm ván nữa, kết quả vẫn y như vậy.

Thoáng cái, nhiệt độ trong đình bỗng tăng cao. Hai ông bác lập tức liền ngỏ lời mong muốn Văn Đình Tâm dạy cho bọn họ.

Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, sau khi chỉ cho bọn họ, cô cũng đành mặt dày lừa gạt vài cái bánh bao, thuận tay đưa một cái cho kẻ lang thang đang ngủ kia.

Thời điểm người đó lấy tờ báo che mặt ra, làm cho Văn Đình Tâm không khỏi hết hồn.

"Cám ơn" một tay xoa tờ báo, một tay đem bánh bao nhét vào trong miệng, tướng ăn của người đó có chút khó coi.

Ăn hết nửa cái bánh bao, ông ta đưa tay phủi phủi bụi đất trên quần áo của mình, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Văn Đình Tâm cũng sững sờ một chút, "Nhìn cái gì, nhóc con?"

"Việc này…" ngồi xuống bên cạnh ông ta, Văn Đình Tâm cầm hai cái bánh bao lên, giơ trước mặt ông ta rồi nói, "Tôi sẽ cho chú thêm một cái, nhưng chú có thể trả lời tôi một vài vấn đề không?"

Nếu như trí nhớ của cô không có sai, người đàn ông lôi thôi lếch thếch trước mắt này là người mà kiếp trước Nam Thế Dương luôn tìm kiếm nhiều năm. . .

Mặc dù chỉ thấy ảnh ông ta trong nhật ký của Nam Thế Dương, nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này chính là người mà Nam Thế Dương muốn tìm.

Trên nhật ký có viết, ở trong Nam Gia, người đàn ông này là người mà Nam Thế Dương cực kỳ ỷ lại, cũng là người mà hắn thấy áy náy nhất...

Năm hơn ba mươi tuổi, trước ngày cuối cùng rời đi, trong nhật ký hắn đã viết rằng, ngoại trừ cô ra thì một việc nữa mà hắn tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình là không tìm được người đàn ông này…

...

Giờ phút này, ở bên kia, sau khi lấy được hộ khẩu, Nam Thế Dương dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Nam giao.

Thời điểm đi tới trường học đã là thời gian nghỉ trưa, Nam Thế Dương cũng không có tâm tình nghỉ ngơi, trực tiếp đem sách vở giao cho tiểu đệ, sau đó vội vàng trở về nhà.

Hắn tính toán tình hình một chút, bây giờ là giữa trưa, giờ này ông nội chắc đã ăn cơm xong trở về phòng ngủ. Lúc này nếu đem cô lén lút từ trong nhà đi ra chắc chắn là không có vấn đề gì.

Tính toán cảm thấy rất tốt, về nhà cũng đặc biệt để Dư Dương vào nhà thăm dò trước, biết được ông nội đã trở về phòng, hắn mới yên tâm to gan đi vào.

Nào biết, thời điểm khi hắn đi tới lầu hai, cửa phòng của hắn đã mở rộng, thím quyét rác đang chuẩn bị đóng cửa lại, trong phòng không một bóng người...

"Này!" Níu lấy thím quyét dọn, cảm giác kích động làm cho hắn khó có thể khống chế được, "Ai tiến vào?! Tôi không phải đã nói là không cần quét dọn phòng tôi sao! Cô ấy đâu?!"

Cơn tức rất lớn, làm cho thím quyét dọn quên cả đóng cửa, thân thể run rẩy cầu xin tha thứ, "Nhị, nhị thiếu, không phải là tôi. Là ông, ông chủ đem cô gái kia, đuổi, bức bách đuổi đi . . ."

"Ầm", hắn không do dự chút nào xông về phía gian phòng của ông nội.

Ở Nam gia, thời gian qua Nam Thế Dương luôn cực kỳ nghe lời, ở trước mặt ông nội, hắn thậm chí ngay cả lén lút cũng không dám làm, nếu như ông nội quyết định điều gì, hắn trước cho tới bây giờ đều là tuyệt đối nghe theo. . .

Nhưng hiện tại, hắn vô cùng tức giận!

"Ông nội! Mở cửa!" Ở trước cửa phòng ông nội, hắn bị hai hộ vệ chận lại.

Đó là hộ vệ thân cận của ông nội hắn, là cao thủ toàn năng, chỉ cần một tay ngăn cản liền có thể làm hắn một bước cũng không thể bước được.

Nhưng Nam Thế Dương cũng không lùi bước, chặn đầu xông lên, dùng sức phản kháng, "Mở cửa! Ông nội! Ông tại sao lại đối với cô ấy như vậy! Ông dựa vào cái gì! Ông mau đi ra!"