Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 18: Giúp cô thoa thuốc!




Bên trong xe, Văn Đình Tâm liên tục nhìn ra bên ngoài xe, nhìn Nam Thế Dương đi vào trong tiệm, bóng lưng đơn thuần nhưng lại vô cùng ấm áp.

Đi qua đầu xe, Dư Dương ngồi vào ghế lái, cài sẵn dây an toàn, ánh mắt tập trung nhìn Văn Đình Tâm qua kính chiếu hậu, mày nhăn lại, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Theo dõi cô bé kia hơn nửa tháng, hắn như thế nào cũng đều nghĩ không ra, cô rút cục là có sức quyến rũ gì, có thể làm cho nhị thiếu thích. . .

Như nhị thiếu nói, cô bé kia kỳ thật rất cổ quái.

Một cô bé mười tám tuổi, lại giống y như một người đã trưởng thành. Đi chợ mua thức ăn thì mặc cả, không ngại mặt dày mày dạn nhìn bên này một chút, bên kia một chút, sau đó không mua. Hơn nữa vô cùng thích lo chuyện bao đồng, vợ chồng nhà người ta gây gổ, hoặc là đánh con cái, cũng thích xen chân vào, xía vào.

Tóm lại đi theo cô lâu như vậy, Dư Dương cảm thấy, cô căn bản chính là một bà cụ, không có chút nào giống cô gái trẻ tuổi đầy sức quyến rũ. Không biết vì cái gì, nhị thiếu lại coi trọng cô bé như vậy. . .

Cũng như vậy, Văn Đình Tâm từ phía sau tấm kính cũng đánh giá Dư Dương, cô biết rõ, người đàn ông này là trợ thủ đắc lực bên cạnh Nam Thế Dương.

Hai tầm mắt của hai người va chạm trong kính, Dư Dương "Khụ" một tiếng, để bớt lúng túng, "Văn tiểu thư, cô hãy thắt dây an toàn vào."

"Đúng nha, vậy mà tôi đã quên", đưa tay kéo dây an toàn qua, vội vàng thắt vào.

Sau đó, Dư Dương cũng không nói nhiều. Dường như cũng có chút xem thường cô, một cô gái nghèo khó tại Nam Giao, có thể thuận lợi mê hoặc được nhị thiếu, đoán chừng tâm kế cũng không phải là ít.

Chuyện này, hắn sẽ báo cáo cho ông chủ, xem ông chủ sẽ định đoạt như thế nào.

Nam Thế Dương vừa về tới, cũng đánh vỡ bầu không khí quái dị ở trong xe, ở bên người cô ngồi xuống, ném túi ny lon chứa chứa giầy, quần áo lên ghế phụ đằng trước, "Đi thôi, đi bệnh viện."

Xe nhanh chóng chạy đi, theo hướng trở về thành phố.

Dọc theo đường đi, vô cùng yên lặng, đêm hôm khuya khoắt, cơn buồn ngủ ập tới, không ý thức, Văn Đình Tâm mắt nhắm lại. Cúi thấp đầu, từng chút từng chút, nửa tỉnh nửa mơ, nhìn vô cùng cực khổ.

Vào lúc đó, Nam Thế Dương ngồi sát lại phía cô, đưa tay kéo đầu của cô đem đặt lên vai của mình, động tác này, làm giọng nói không được tự nhiên, "Dựa vào tôi mà ngủ".

Nghe vô cùng quan tâm, nghe vô cùng mạnh mẽ, cũng nghe ra sự căng thẳng. Đối với việc làm ra động tác này, xác thực là vô cùng mới mẻ.

Nhưng mà, Văn Đình Tâm cũng không có để ý đến sự khẩn trương của hắn, nhắm mắt trực tiếp ngủ .

"Điều hòa mở cao một chút, cô ấy đã ngủ thiếp đi. À mà, trực tiếp về nhà đi, không đi bệnh viện nữa."

"Vâng, nhị thiếu", gật đầu đáp ứng, điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, Dư Dương trực tiếp nói, "Nhị thiếu, còn ông chủ thì sao?"

"Tôi sẽ tự mình ứng phó". Giờ phút này Nam Thế Dương, cực kỳ có trách nhiệm, đã chuẩn bị mười phần cho hành vi của mình khi về nhà.

Nhìn thiếu niên mười tám tuổi lúc đó giống như một nam nhân thực thụ.

Ước chừng hơn 1h sáng, xe về tới cửa chính Nam Gia. Hơn nửa đêm, trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, Nam Thế Dương ôm Văn Đình Tâm trở về cũng không có ai chú ý tới.

Trực tiếp lên lầu, vào phòng của mình, hắn nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường.

Bật đèn ngủ ở đầu giường, đứng ở bên, nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh ngủ của cô, tim bỗng nhiên đập mạnh vài nhịp.

Cô bé nhìn vô cùng thanh tú, mặt mày đoan trang, sống mũi tinh xảo, ngũ quan lộ ra tia thông minh, cơ trí.

Hắn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên khi thấy cô, tóc ướt nhẹp, quần áo tả tơi, hàm răng trắng tinh, nụ cười khiến hắn phải thất thần. Chân trần giẫm ở giữa rừng cây, quần áo theo gió bay phấp phới, cô giống như nàng tiên trong rừng, tuyệt vời đến cực điểm. . .

Cảm giác khi đó cùng bây giờ vô cùng khác nhau. Giờ phút này, cứ nhìn cô như vậy, cảm thấy rất chân thật, hết sức thân thiết. . .

Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn một cô gái, tâm hồn thiếu niên trẻ tuổi không khỏi dâng lên rung động.

Một hồi lâu, cho đến khi cô trở mình quay về phía bên trong, Nam Thế Dương mới lấy lại tinh thần.

Trên gương mặt còn lưu lại hai mảnh hồng hồng, hắn dời bước tránh ra, ở cuối giường dừng lại, thừa dịp cô ngủ, hắn muốn xem miệng vết thương của cô.

Bàn chân trái một miệng vết thương lớn, cô dùng giấy khăn đắp lên, dán băng dính cố định. Nam Thế Dương đưa tay bóc khăn giấy, một xấp khăn giấy thật dầy đã bị máu nhiễm đỏ một nửa, vết thương rất lớn, hiện tại vẫn còn thấm máu tươi.

Nhìn qua, vô cùng nghiêm trọng. . .

"Thật sự là", chân mày nhíu chặt lại, trong nhất thời tâm tình vô cùng không tốt.

Cái này còn nói không có việc gì? Như vậy còn không đau? Là cô ấy quá nhẫn nại, hay là cô căn bản không sợ đau?

Đứng dậy mang hộp thuốc tới, để xuống giường, vừa xử lý vừa nói lảm nhảm, "Tại sao có thể có loại phụ nữ như thế này, sao cứ phải ương ngạnh chứ? Đau nhức cũng không muốn nói sao? Cậy mạnh làm gì vậy?"

Nếu như lúc này Văn Đình Tâm còn tỉnh, nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên khi nghe hắn càu nhàu.

Không riêng chuyện tình yêu của hắn, rất nhiều chuyện, rất nhiều lời khác hắn sẽ chỉ giấu ở trong lòng hoặc là ghi trên nhật ký. Nếu như không phải là bởi vì cô ngủ thiếp đi, lúc này hắn cũng sẽ không lên tiếng lải nhải, chính vì cô đã ngủ quên, cho nên hắn mới thao thao bất tuyệt, như bà già. . .

Xức thuốc lên miệng vết thương của cô, băng bó kỹ, trong lòng không yên tâm, hắn chuẩn bị, vụng trộm xem xét trên người cô còn có vết thương khác hay không.

Đúng vậy, là vụng trộm...

Bàn tay giơ lên, giữ chặt áo khoác, nhẹ nhàng kéo xuống, thở đều, động tác vô cùng cẩn thận.

Nhưng dù có cẩn thận hơn, thì việc im hơi lặng tiếng cởi quần áo ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cố gắng, nhưng đến tay áo cũng không thể cởi xuống...

Áo khoác kéo đến bả vai, hắn cẩn thận nâng tay của cô lên, cởi tay áo. Động tác có chút ngốc, thử nhiều lần, chỉ có thể cởi được một nửa. Cởi không đầy một lát liền đem cô thức tỉnh.

"Ôi ~" lắc đầu một cái, Văn Đình Tâm lặng lẽ mở mắt. Đối diện chính là vẻ mặt khó xử của Nam Thế Dương.

Động tác của hắn đang dừng lại giữa chừng, áo khoác cởi ra một nửa, cánh tay đã lộ ra, người không biết rõ tình huống, thực sự sẽ nghĩ linh tinh…

"Tôi, tôi cái kia," vội vàng buông lỏng tay, Nam Thế Dương chột dạ lui lại, xa giường một chút, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn miệng vết thương của cô một chút, thoa thuốc cho cô."

Một lý do rất phù hợp, mà hắn cũng xác thực là muốn làm như vậy, không hiểu tại sao mình lại hiểu khác. . .

Kéo áo khoác lại, Văn Đình Tâm từ từ ngồi dậy, vẫn còn bối rối, ngáp một cái thật dài, "Không có gì, tôi đã tự bôi thuốc cho mình".

"Vậy, rất tốt" tiến lên lấy lại hộp cấp cứu, Nam Thế Dương vô cùng khẩn trương, "Vậy cô tiếp tục ngủ."

"Đợi một chút", gọi hắn lại, Văn Đình Tâm chỉ chỉ sau lưng, "Phía sau lưng tôi không bôi thuốc được, anh có muốn giúp tôi bôi không?"

"Hả? Được!"

Sau khi hắn đáp ứng, Văn Đình Tâm quay lưng về phía hắn, trực tiếp cởi áo khoác xuống, kéo áo lên cao. Thoáng cái, toàn bộ lưng trần lộ ra. . .

"Ực" một tiếng, Nam Thế Dương nuốt ngụm nước miếng. Cảm giác trong lòng dấy lên một ngọn lửa.

Hắn cũng không biết, cô một chút cũng không để đến phương diện kia. . .

Quả thật, Văn Đình Tâm đã là một người phụ nữ ba mươi hai tuổi, đối diện còn là chồng trước thì có gì phải thấy ngại ngùng. Hơn nữa, cô chỉ lộ phía sau lưng, hết sức bình thường, giống như mặc một bộ đầm dạ hội hở lưng mà thôi…

"Có chút lạnh, anh nhanh lên chút".

"A, được. . ."

Giờ phút này, Nam Thế Dương vô cùng quẫn bách, nhưng hắn không nghĩ tới, không lâu về sau, da mặt của hắn sẽ giày hơn gấp mấy lần so với cô. Đặc biệt là, thường xuyên nhịn không được mà cởi quần áo của cô. . .