Âm thanh rơi xuống một hồi lâu, Nam Thế Dương đơn giản là không kịp phản ứng.
"Cô là nói, đi theo tôi sao. . ." Ngón tay chỉ hướng mình, thái độ đầy hoài nghi, thậm chí cảm giác mình nghe lầm.
Ánh mắt nhìn về phía cô, dè dặt , trong con mắt kinh ngạc, làm cho người ta không thể nào xem nhẹ.
Suy nghĩ chưa từng có cứ vậy toát ra. Dù ở phương diện khác tên nhóc chẳng bao giờ ngẩn ngơ, bây giờ lại trì độn thành một lúc.
Sắc mặt đỏ lên vài phần, có xu hướng sẽ lan đến hai bên tai, hắn đang suy nghĩ, hiện tại, cô không phải là đang tỏ tình đi?! Mới gặp vài lần liền tỏ tình, hình như là hơi quá nhanh nha. . .
Tất nhiên, loại ý nghĩ này là dư thừa.
Nhìn cái sắc mặt không thích hợp kia, Văn Đình Tâm dường như cũng cảm giác được, Nam Thế Dương hình như đang nghĩ đến mặt khác.
Vội vàng, đưa tay ở trước mắt hắn quơ quơ, "Anh đang suy nghĩ gì? Có phải đang nghĩ đến vấn đề gì không đúng hả? !"
"Không có, không có." Đầu lắc mạnh, bởi vì bị cô nhìn thấu, Nam Thế Dương sắc mặt có thể nói là lại đỏ lên gấp đôi.
Rất rõ ràng, hắn chính là nghĩ sai. . .
"Nhưng là, cô nghĩ kỹ chưa?" Phản bác không đầy một lát, hắn như là đổi ý sốt ruột hướng về phía cô, "Nhất định phải đi theo tôi sao?"
Thời điểm hỏi câu này, Nam Thế Dương cũng không hỏi lý do, hắn cảm thấy, mặc kệ cô là bởi vì nguyên nhân gì phải làm như vậy, hắn cũng có thể tiếp nhận.
Mặc dù hai người tiếp xúc không sâu, nhưng sự thật nói cho hắn biết, hắn đối với cô một chút cũng không phản cảm, hơn nữa, còn thật thích cảm giác ở cùng với cô. . .
Cái loại cảm giác, được người coi trọng, được người quan tâm, được người sủng ái. . .
"Nghĩ kỹ, tôi nghĩ đi vào trong thành tìm một người thân, không muốn cả đời phải đợi ở chỗ này" tùy tiện lấy lý do, sợ hắn không đồng ý, lại kéo ống tay áo của hắn cô làm nũng, "Tôi là cảm thấy, nếu như anh thoải mái, hãy giúp tôi một chút. Không cần phải để ý đến ăn ở của tôi, chỉ cần tìm cho tôi một công việc là được."
Cùng với một tên nhóc làm cái động tác của tiểu nữ sinh thế này, Văn Đình Tâm cảm giác khuôn mặt già nua của mình cũng không biết để chỗ nào.
Nhưng là, cô biết rõ, hắn hết sức thích loại này. . .
Bởi vì đời trước, ở trong nhật ký hắn đã viết, hy vọng cô có thể giống như những cô gái khác, ngẫu nhiên có thể kéo tay áo của hắn nũng nịu chút. . .
Quả nhiên, động tác thân mật làm Nam Thế Dương cảm giác ngực muốn dừng lại, trong nháy mắt cảm giác cả trái tim đều tan chảy.
"Được" lập tức, đáp ứng, "Tôi giúp."
"Là anh nói đó!" Ngẩng đầu, ngón tay bóp nhẹ trên chóp mũi hắn, lập tức đổi lấy cái gật đầu như gà mổ thóc của hắn.
Sau khi đã đáp ứng, Nam Thế Dương nhịn không được nở một nụ cười khẽ. Hiếm khi thấy hắn tươi cười, làm Văn Đình Tâm sững sờ trong chốc lát. . .
Mặc dù khóe miệng nụ cười rất nhẹ, nhưng là có thể nhìn ra.
Nam Thế Dương không thích cười, thân là thủ lĩnh hắc đạo, trên vẻ mặt hắn ngoại trừ hung, ác, chính là lãnh tới cực điểm, hơn ba mươi tuổi hắn càng như thế.
Kết hôn mười năm, cô cũng chỉ ở ngày hôn lễ là thấy hắn cười một chút, lúc ấy, hắn dẫn tay của cô đi về hướng Mục sư, vẻ mặt vui vẻ thơ ngây hiện lên trước tất cả mọi người.
Lúc này, nhìn khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười nhẹ, Văn Đình Tâm có chút thất thần. Nghĩ tới kiếp trước, Nam Thế Dương từ mười tám tuổi đến ba mươi hai tuổi. . .
Ai sẽ biết, một người kiêu ngạo ương ngạnh lưu manh, một thủ lĩnh hắc bang giết người không chớp mắt, một nam nhân tính khí táo bạo lại bá đạo tùy hứng, trong lòng, lại cất giữ sự hồn nhiên và tình yêu say đắm hơn cả học sinh.
Mười bốn năm nay, liên tục lấy tình cảm chân thành nhất giành cho cô. Mà cái loại tình cảm đó, toàn bộ bị lưu giữ bên trong cuốn nhật ký. . . Nếu như không có bản nhật ký kia xuất hiện, cô sẽ không thấy được mặt khác của hắn. . .
Khả năng một mặt kia, chính là hiện tại, cô đang nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của hắn. . .
"Cho tôi thời gian một ngày, tôi trở về sắp xếp một tý, ngày mai tới đón cô, được chứ?" Từ trong túi xách lấy ra di động, vừa mới đáp ứng cô, Nam Thế Dương đã bắt đầu chuẩn bị chuyện này.
"Đi đi đi" nhấn di động, tới thằng em trong trường học qua tin nhắn, hắn chuẩn bịấnn bài thật tốt cho cô.
Vấn đề này, hành vi của hắn giống y so với kiếp trước.
Kiếp trước, dường như cũng là như thế này, cô ngồi khóc ở trước mặt hắn, giống như là trút giận, còn nói hy vọng có người có thể mang cô rời đi. Mà hắn không nói một tiếng cúi đầu gởi tin nhắn, sau đó nói cho cô biết, tất cả đều sắp xếp xong xuôi. . .
Nhìn Nam Thế Dương trước mắt, trí nhớ của kiếp trước với hiện tại giống nhau, làm cô cảm xúc vô hạn. . .
"Thế Dương anh, " nhịn không được, giơ tay nhéo nhéo gương mặt của hắn, trong lòng cảm động tràn đầy, "Đần độn . . ."
Nói xong, thanh thúy cười ra tiếng.
Rồi sau đó, hắn theo bản năng, hai tay che lên gò má thân thể lui thẳng về phía sau. Tâm phòng bị cực mạnh, điểm này, đối với người nào cũng không ngoại lệ.
Lần đầu gặp mặt, cô cũng là như thế này, chưa cho hắn chuẩn bị liền đùa giỡn hắn, còn cười vui vẻ. . .
Nhưng không biết rõ vì sao, động tác này, nụ cười này, làm hắn cũng không ghét. Chỉ là, bây giờ còn chưa quá quen, nhưng hắn biết rõ, nếu như cô lại làm thêm mấy lần, hắn nhất định sẽ không còn phản ứng lớn như vậy nữa.
"Văn, Văn Đình Tâm, " sắc mặt trong nháy mắt hồng, đối với việc cô rất tự nhiên, Nam Thế Dương khó tránh khỏi khó xử, "Lần sau không nên như vậy."
"Vì cái gì?" Nghiêng đầu, cười đánh giá hắn. Cô cảm thấy có chút buồn cười, hiểu rõ Nam Thế Dương, hiện tại còn quá ít.
Từ trước cô cũng không biết, thì ra hắn là tên nhóc hay xấu hổ như vậy.
"Không cần chính là..." Quay đầu đi chỗ khác, Nam Thế Dương quay lưng về phía cô.
Còn có một vấn đề, rất nhiều người cũng biết vấn đề này, hắn Nam Thế Dương kiêng kỵ nhất người khác động mặt của hắn. . .
"Vì cái gì đưa lưng về phía ta?" Sau lưng, tay nhỏ bé của cô chỉ chỉ trên lưng hắn, từng cái , khiến hắn hoảng hốt, "Thẹn thùng sao?"
"Tên nhóc?"
Khóe miệng giật giật, Nam Thế Dương lập tức phản bác, "Không có."
Hai má đỏ bừng bừng , hắn cãi lại, vô cùng không có lực. . .
"Đi thôi, " cầm lên túi sách, thuận thế đứng lên, vẫn là đưa lưng về phía cô, "Tôi đói bụng, mời cô ăn cơm."
Giọng nói mạnh mẽ lại không được tự nhiên, nhưng nghe thật có ý tứ. Nói ra lời nói, Văn Đình Tâm chưa từng phát hiện Nam Thế Dương lại có một mặt đáng yêu như thế, có thể là trước kia cô căn bản không muốn chú ý, cho nên cô bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều thú vị.
Đứng dậy, cô đi theo, hai người sóng vai đi.
"Văn Đình Tâm, giầy đâu?" Cúi đầu, nhìn thấy trên chân cô vẫn là đôi giày cũ, lông mày hắn nhíu lại.
"Cất rồi" đón đầu, bắt gặp sắc mặt khó coi của hắn, Văn Đình Tâm cất nụ cười, "Không bỏ được đâu! Cao như vậy đi giao hàng không tiện, có phải hay không"
Nói ra, thật đúng là không bỏ được, làm Nam Thế Dương trong lòng cũng thăng bằng vài phần.
"Cái này cho cô," hất tay đem túi sách đưa cho cô, mặt không gợn sóng, tặng đồ cũng vững như cây ngay không sợ chết đứng, "Cất kỹ."
"Nam Thế Dương, " bước chân ngừng lại, có một vấn đề, cô nhất định phải nghiêm túc cảnh cáo, "Gọi tôi Đình Tâm!"
". . ."
...
Hai người thời gian ở cùng một chỗ, lúc nào cũng qua vô cùng nhanh, cảm giác mới ăn cơm, ở trong tiệm Ngô Vượng Đạt ngồi chơi trong chốc lát, đã tới thời gian phải tách ra
Ngày này, coi như là vụng trộm gặp mặt, lúc rời đi, Nam Thế Dương không có gọi Dư Dương tới đón, mà là điện thoại cho công ty taxi phái một chiếc xe taxi đến.
Tiễn Nam Thế Dương về, Văn Đình Tâm trịnh trọng nói chuyện cùng Ngô Vượng Đạt, nói tin tức mình muốn cùng Nam Thế Dương vào thành phố.
Ngô Vượng Đạt tận tình khuyên bảo cô rất lâu, mong cho cô nghĩ lại, liền nghe cô nói đã đem vé số giao cho Nam Thế Dương, biểu hiện vô cùng là tiếc hận.
Dường như là đang nói cô ném tiền xuống nước.
Đương nhiên, điểm này, Văn Đình Tâm cũng lười giải thích cùng Ngô Vượng Đạt.
Trở lại nhà mình là vội vội vàng vàng làm việc nhà nấu cơm ăn, mang theo ý tưởng, bữa tiệc này, cô hơi dụng tâm một chút .
Buổi chiều, trên bàn cơm chỉ có cô cùng Từ Kiến Bình hai người đang ăn cơm, Cao Tài cùng bạn bè bên ngoài tụ tập, cũng chưa có trở về .
Trong bữa ăn, sắc mặt Từ Kiến Bình vô cùng kém, thường xuyên trừng cô, nói hai tiếng, cũng ba phen mấy bận nhắc tới khoản tiền mà cha cô lưu lại kia. . .
"Nhóc con chết tiệt kia, sinh nhật nhanh đến đi? !" Chiếc đũa gõ đối diện chén của cô, Từ Kiến Bình nói một tiếng, "Thời điểm đi lấy tiền, cũng đừng giở trò, nói chuyện dễ nghe một chút, hỏi luật sư như thế nào, trả lời như thế nào, hiểu không? !"
"Biết rõ." Dời đi chiếc đũa, Văn Đình Tâm đưa tay gắp thức ăn, không nói chuyện nữa.
Buổi tối, Văn Đình Tâm có thể cảm giác, mọi chuyện sẽ không quá tốt.