Lãnh Vương Phi

Chương 20: 20: Lại Mặt





Sáng ra Lãnh Băng Châu cùng Tiểu Tâm lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ trước tiến về phủ Lãnh thừa tướng.

Còn Long Quân Thương lúc trời còn chưa sáng hẳng hình như có việc gấp nên đã rời đi.
"vương gia không đi cùng chúng ta sao" Tiểu Tâm không nhịn được hỏi.

Ngày lại mặt lại chỉ có một mình Lãnh Băng Châu hồi phủ chẳng lẽ nhị vương gia mới thành thân ba ngày đã chán tỷ tỷ rồi.
"ngài ấy có việc, chút sẽ đến sau" Lãnh Băng Châu trả lời.

Nhớ tới lúc sáng còn mơ màng nghe Long Quân Thương nói gì đó rồi đi mất cô cũng không rõ lắm.

Tuy vậy khi tỉnh dậy mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí Long Quân Thương còn viết giấy để lại cho cô.
nhớ tới mấy câu mà Long Quân Thương cứ nhắc đi nhắc lại trên giấy là vì có việc nhưng chắc chắn sẽ đến của y Lãnh Băng Châu nở nụ cười nhẹ.

Mặc dù Lãnh Băng Châu không để tâm việc mình hồi phủ với ai nhưng có người sợ cô tủi thân, quan tâm tới cảm nghĩ của cô thật tốt.
"tỷ! chiều nay chúng ta có ghé phủ quốc công không" Tiểu Tâm nghe Lãnh Băng Châu trả lời trong lòng cảm thấy yên tâm.

Cô biết mà cô gia vẫn luôn sủng ái tỷ tỷ, thì ra là có việc chứ không phải không muốn cùng tỷ ấy hồi phủ.
"để vài hôm lại đi sau! chiều nay đến Bạch Nguyệt lâu" đã mấy hôm vì hôn lễ cô không đến Bạch Nguyệt lâu xem xét rồi.
xe ngựa từ từ dừng lại trước cổng thừa tướng phủ.

Tiểu Tâm nhanh nhẹn nhảy xuống rồi đỡ Lãnh Băng Châu.

Ám vệ đóng giả nô bọc đi theo cũng nhanh chóng mang lễ vật xuống rồi tiến đến cửa.
"Đại tiểu thư hồi phủ xin thông báo một tiếng" ám vệ tiến đến thông báo với gia đinh canh cửa.

Gia đinh nhìn ra thấy là xe của nhị vương phủ cũng biết là tiểu thư nhà mình hồi phủ.

Tuy nhiên, nhìn nhìn lại chỉ thấy có mỗi Lãnh Băng Châu liền không phản ứng.

Trong lòng họ tuy mấy tháng trước quản sự vì cô bị đánh hai mươi gậy làm họ có chút kiêng dè.
nhưng như vậy thì làm sao chứ.

Tam tiểu thư và tứ tiểu thư đã nói không cần để tâm, dù sao thì đại tiểu thư gả cho nhị vương gia không tiền đồ đã không còn hi vọng gì.


Chẳng những thế ngay cả nhị vương gia vô dụng mà còn không thèm sủng ái để thê tử về lại mặt một mình.

Hai gia đinh đặt bàn tính so sánh cảm thấy di nương và hai vị tiểu thư được thừa tướng sủng ái vẫn cao hơn xấu nữ bị thất sủng.

Do đó cả hai liếc nhìn rồi mặc kệ.
"nhị vương phi đến mau đi thông báo" ám vệ vừa nhìn liền biết.

Tuy nhiên do Lãnh Băng Châu vẫn đứng yên không lên tiếng nên y cũng không dám làm càng.

Cho dù vậy lần thông báo sao ám vệ đã đổi thành nhị vương phi để nhắc cho hai nô bộc thân phận của Lãnh Băng Châu.
"chờ chút" một gia đinh nghe vậy thì có chút mất kiên nhẫn đi vào.

Vì là buổi sáng kẻ qua người lại rất nhiều, nhìn chiếc xe ngựa của nhị vương phủ rồi nhìn sang người bị chặn trước cửa ai cũng biết là nhị vương phi về lại mặt.
kẻ đến người đi thấy Lãnh Băng Châu chỉ về một mình mà không có vương gia bồi cùng.

Hơn nữa khi về đến cửa còn bị gia đinh làm khó dễ liền xúm lại thầm thì chỉ trỏ.
"bọn họ thật quá đáng" Tiểu Tâm nổi giận đùng đùng muốn xông vào
"đừng tức giận" Lãnh Băng Châu vẫn bình tĩnh đứng đó.

Cô nhắc Tiểu Tâm rồi đưa mắt nhìn một vòng, thấy mọi người chỉ trỏ cô cũng mặc kệ.

Cũng tốt càng đông càng tốt.
"chúng ta nói với nhị vương gia xem ngày ấy có lật phủ thừa tướng lên không" Tiểu Tâm vẫn không cam lòng.
"nói năng thật hùng hồn, phủ thừa tướng là nơi nào chứ"
"đã bị hủy dung còn bị thất sủng"
"đúng đó cho dù nhị vương gia sủng thì y cũng chả dám động đến thừa tướng phủ"
"cứ ngỡ hóa phượng hoàng nhưng mà cành này lại không cao để trèo"
mấy người xung quanh nghe Tiểu Tâm nói liền cười nhạo rồi bắt đầu trào phúng.

Người đời ai cũng biết nhị vương gia vô năng, nhị vương phủ chỉ là cái vỏ nhận bổng lộc sống qua ngày.

Ngày thành thân vì mặt mũi hoàng gia mà hoàng thượng và thái hậu đến dự.


Thật không ngờ vương phi này còn xem là thật muốn lật thừa tướng phủ.
"vương phi" ngay cả ám vệ cũng nghe không được nữa lên tiếng.

Lãnh Băng Châu vẫn vân đạm kinh phong
"không sao cứ chờ đi" Lãnh Băng Châu tính toán thời gian, sắp bắt đầu rồi.

Ngay lúc đó một giọng nói châm chọc vang lên
"ôi nhị vương phi về rồi đó à" gia đinh trong phủ không báo tin cho nhị di nương vì vậy giọng nói đó là của di nương.

Theo sau bà ta còn có tam di nương, Lãnh Băng Vân, Lãnh Y Y, Lãnh Băng Ngọc.

Đại phu nhân sau khi Lãnh Băng Châu thành thân liền bị ngoại tổ mẫu của Lãnh Băng Châu phạt đến từ đường sám hối đến giờ vẫn chưa được ra ngoài.

Lãnh thừa tướng thì có vẻ vẫn chưa thượng triều xong.
"chim sẽ hóa phượng hoàng bất thành nên về một mình đó à" Lãnh Băng Vân châm chọc.

Mấy cái tát và mấy ngày phạt đó cô sẽ mãi không quên.

Mấy tháng nay vì phụ thân nói với cả nhà Lãnh Băng Châu đã về mách lẻo với phủ quốc công vì vậy bọn họ cũng nhịn xuống.
nhưng mà bây giờ không cần nữa, Lãnh Băng Châu gả qua nhị vương phủ thì phủ quốc công sẽ khó nhúng tay vào.

Dù sao thì hoàng thượng cũng kiên kị việc hoàng gia cấu kết.

Hơn nữa ả xấu nữ này còn không được sủng ái, cục tức mấy tháng nay đến lúc được thả ra rồi.
"đúng là có giáo dưỡng và hiểu lễ" Lãnh Băng Châu chỉ nhàn nhạc nhìn họ rồi tiến lên.

Nhưng chỉ vừa đến cửa liền bị bọn họ ngăn lại
"thừa tướng phủ không phải là nơi con chó con mèo nào muốn vào là vào" Lãnh Băng Vân căm tức nói, cô muốn chọc tức Lãnh Băng Châu hạ nhục cô ta trước mặt mọi người.

Nhưng thái độ của Lãnh Băng Châu cứ xem họ như cây cỏ làm cho bọn họ cứ như đánh vào bông.
"nghe thấy không" đột nhiên Lãnh Băng Châu cao giọng nói với mấy kẻ tập trung hóng hớt bên ngoài rồi quay người lên xe ngựa ngồi.
mấy người thấy cô như vậy cũng há hóc mồm, Lãnh Băng Châu bị điên rồi ư bị sỉ nhục vẫn không phản kháng còn nhắc bọn họ nghe cùng.

"tỷ rốt cuộc tỷ làm gì" Tiểu Tâm nhìn Lãnh Băng Châu lôi sách ra đọc liền tức không chịu được.

"chờ người" Lãnh Băng Châu không quan tâm thản nhiên đọc sách.
"còn không đánh xe đi đậu trước cửa thừa tướng phủ làm gì" Lãnh Băng Ngọc đứng trong đám người lên tiếng.

Bọn họ không hiểu nổi, cứ ngỡ Lãnh Băng Châu tức giận bỏ đi ai ngờ lại lên xe ngựa rồi bất động.
Lãnh Y Y cũng đứng trong đám cười cuối đầu ánh mắt đầy trào phúng.

Cô biết nếu mình lấy phải một người như nhị vương gia thì tình hình chỉ có tệ hơn hiện tại.

Nhìn Lãnh Băng Châu như vậy cô rất hả dạ, nhớ tới mấy hôm trước phụ thân còn nhắc tới việc của cô và cung chủ Tuyệt Tình cung trong lòng cô đầy thỏa mãn.

Phụ thân nói sẽ tìm cách cho cô gặp riêng vị cung chủ đó.
"Còn không mau cút định làm gì ở đây! người đâu đuổi ả đi cho ta" nhị di nương thấy Lãnh Băng Châu mãi không phản ứng liền phát hỏa, bà ra lệnh cho gia đinh kéo xe đi.
"to gan" ám vệ lên tiếng ngăn cản
"nhị vương phi chúng tôi cũng tuân theo lệnh" gia đinh nhìn nhị di nương rồi tiếp tục tiến lên.

Cùng lúc đó có tiếng xe ngựa lọc cọc tách đám người ra rồi dừng lại trước cổng, Lãnh Băng Châu buôn sách rồi buông ra hai chữ
"đến rồi" sao đó vén màng rời xe ngựa
"chuyện gì đang xảy ra" giọng Lãnh thừa tướng vang lên.

Ông vừa hạ triều liền thấy một đám người chỉ trỏ trước cổng phủ.

Với một người để ý thể diện như ông thì đây là việc chưa bao giờ xảy ra ở phủ của mình.
"lão gia về rồi" nhị di nương thấy Lãnh thừa tướng liền tươi cười tiến đến
"phụ thân về rồi, chỉ là đuổi mấy kẻ muốn trèo cao đi thôi" Lãnh Băng Vân và Lãnh Băng Ngọc tiếng đến ngọt ngào ôm lấy tay ông.

Lãnh Y Y đứng cạnh tam di nương tay nắm khăn siết chặt lại.

Rõ ràng cô cũng là nhị tiểu thư nhưng vì mẫu thân cô là nha hoàng nên lúc nào cũng là tạp chủng.
"phụ thân" Lãnh Băng Châu khẽ gọi
"Về rồi à! vương gia đâu" Lãnh thừa tướng nhìn cô không thấy Long Quân Thương liền hỏi.
"ngài ấy bận chút việc" Lãnh Băng Châu trả lời.

Thừa tướng nhìn đám người xung quanh liền cau mày hỏi
"có chuyện gì sao lại ở cửa phủ nháo loạn, không có thể thống gì" trong mắt Lãnh thừa tướng thì Lãnh Băng Vân và Lãnh Băng Ngọc vô cùng thông minh hiểu chuyện, còn Lãnh Y Y thì luôn nghe lời nên câu trách móc này tuy không chỉ đích danh mà nhắm thẳng vào Lãnh Băng Châu.
"hôm nay là ngày lại mặt, chỉ vì vương gia có việc đến trễ nên không cần nữa.

Phụ thân con không biết từ khi nào Long Thịnh Hoàng Triều của chúng ta lại thay đổi lễ nghi rồi" Lãnh Băng Châu không nhìn mấy người khác mà nhìn thẳng Lãnh thừa tướng hỏi.

"nói bậy bạ gì đó, lễ nghi là tiên hoàng các đời truyền dạy.

Là tổ tiên lưu truyền, sao có thể nói đổi là đổi.

Ai dám đổi lễ nghi nhẹ là tội không tuân gia giáo bất kính tổ tiên, nặng là vi phạm luật của Long Thịnh Hoàng Triều" Lãnh thừa tướng hừ mạnh lên tiếng.
"phụ thân đã nói lời này vậy xin người làm chủ cho con.

Nữ nhi từ nhỏ bị muội muội vô ý làm hủy dung nhan, nhưng con vẫn tuân thủ lễ nghĩa phép tắt.

Tuy nay con đã gả đi, nhưng con cũng xuất thân từ phủ thừa tướng.

Hôm nay theo lễ mà về lại bị di nương chặn cửa đã nửa canh giờ, thứ nữ chăm chọc, người ngoài cười chê.

Nếu thừa tướng phủ đã trọng thứ nữ khinh đích nữ thì Châu nhi sau này không dám trèo cao về đây nữa" Lãnh Băng Châu nhìn Lãnh thừa tướng nói đến rõ ràng.

Mấy người xung quanh cũng nghe đến ngây người.

Thì ra dung mạo bị hủy là do thứ nữ mưu hại.
"đúng là thói đời không ngờ đích nữ phủ thừa tướng còn không bằng thứ nữ"
"đúng đó nghe xem kìa"
"vậy là chỉ cần hại đích nữ hủy dung liền chiếm hết sủng ái rồi"
con người chính là như vậy.

Chỉ cần có cớ liền thỏa mãn cái nhạo bán của mình với người khác, cũng có xu hướng thiên về kẻ yếu hơn.
"ăn nói hồ đồ sao lại vu oan cho di nương và muội muội! mau vào phủ đứng đây còn thể thống gì" Lãnh thừa tướng trong lòng vang lên cảnh báo, tình cảnh mấy tháng trước cũng có chút giống hôm nay.
"phụ thân nữ nhi muốn nói rõ, nếu không nói rõ nữ nhi liền không vào" Lãnh Băng Châu tính toán lâu như vậy, ngồi nghe dèm pha nửa canh giờ làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Lãnh Băng Châu tôi sẽ đòi lại từng chút cho cô.

Kẻ đầu tiên hôm nay trả giá chính là Lãnh Băng Vân.

Lãnh Băng Châu thầm nghĩ trong lòng sau đó dùng đôi mắt quyết tuyệt nhìn Lãnh thừa tướng.

Đến lúc thu kết quả rồi.
- -----------------------------*****************------------------------
Tử Nhi: Châu tỷ sẽ một mình vả mặt pháo hôi còn Thương ca phụ trách châm ngòi thổi gió bật quạt cho lửa bừng bừng.
Các nàng cmt hay like Nhi đều thấy hết, cho dù vẫn chưa nhiều người đọc nhưng Nhi vẫn sẽ viết tiếp.

Cảm ơn các nàng nha *ôm ôm*.