Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 71: Một đời một đôi người




Khi Vũ Quân lên tới đỉnh núi, trăng đã treo cao. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống bóng lưng nam nhân càng thêm cô tịch. Ai cũng ko nghĩ tới, hắn cư nhiên là con trai của Hàn phi năm nào. Càng ko nghĩ tới, nữ tử kia vì lưu lại một huyết mạch này, ko ngại đem toàn bộ chất độc ép vào một bào thai khác. Phải, năm đó, Hàn Du Cầm mang song thai. Đến khi biết được trong bụng có hai đứa trẻ, chưa kịp vui vẻ lại biết thêm trong người có độc mãn tính, theo sự lớn lên của hai đứa trẻ, chất độc sẽ qua nhau thai truyền sang đứa nhỏ. Vũ Quân ko tưởng tượng nổi, người mẹ đó khi ấy đã đau khổ cỡ nào. Hàn phi dùng nội công đem chất độc lưu  giữ ở cơ thể mình, phần dư thừa kia lại dùng thuốc dẫn, ép giữ ở một trong hai bào thai, giữ lại mạng cho đứa nhỏ còn lại. Mà đứa nhỏ đó, chính là Mạc Kỳ Phong.

Kỳ Phong đứng trên vách núi, đã qua bao lâu, hắn cũng ko rõ. Lời sư phụ lúc chiều vẫn như ma âm vang vọng bên tai hắn. 

“Cầm Nhi năm đó trước khi chết đã kịp sinh đứa nhỏ. Phong Nhi sinh ra yếu ớt, còn tỷ tỷ hắn, sớm đã là một bào thai chết. Cầm Nhi tìm cách khiến Lương tần sinh non, lại  nhờ ta đem Phong Nhi tráo đổi với con của Lương tần, dặn ta chăm sóc đứa nhỏ lớn lên, nói hắn nhất định phải về Ẩn Long sơn thay nàng bái tế tổ tiên…”

Một giọt máu từ từ chảy xuống gò má cương nghị, đã bao lâu rồi Huyền Vương cao cao tại thượng hắn mới lại rơi lệ, là huyết lệ. Kỳ Phong cứ ngỡ mối thù của mẫu thân hắn mang trên vai đã nặng nề lắm rồi, ko nghĩ tới thù hận kia thực sự phải sâu như vậy.  Lương tần ko phải mẹ ruột hắn. Bà ấy có biết ko? Nếu ko biết, tại sao đối với hắn lạnh lùng tàn nhẫn, thậm chí là độc ác? Nếu biết, tại sao ko sớm nói ra? Còn có người mẹ vì hắn mà bỏ cả mạng sống, hy sinh luôn cả tỷ tỷ song sinh của hắn, nếu đã ko muốn ở lại trong cung, sao còn đem hắn tráo đổi cùng con của Lương tần?

Chung quy vẫn là một kẻ thù, chỉ là mối thù của hắn dường như sâu đậm hơn rất nhiều. Hoàng hậu năm đó xuống tay ngoan độc như vậy, hiện tại cũng đừng trách hắn nhất định đối đầu. Thế lực của Hoàng hậu những năm qua ko ngừng lớn mạnh, nhưng Mạc Kỳ Phong hắn cũng ko phải người vô dụng. Cũng đừng quên còn một Mạc đế trấn áp trên đầu. Mạc đế ko phải phụ thân tốt, ko phải phu quân tốt, nhưng là một vị vua tốt. Nếu ko phải ông ấy tỉnh táo ở khắp nơi âm thầm diệt trừ vây cánh của hoàng hậu, chỉ e Mạc quốc hiện nay đã loạn thành một đoàn. Lần này hắn trở về, chính là lúc bắt đầu cuộc chiến của hắn và nữ nhân kia. Ánh mắt lóe lên lạnh lẽo, tâm cũng lạnh đi vài phần.

Vũ Quân nhìn vệt máu đỏ từ hốc mắt nam nhân chảy xuống, nước mắt cũng ko tự chủ rơi xuống. Hắn như vậy, nàng đau lòng. Nam nhân này rốt cuộc có tội tình gì, khiến ông trời đùa giỡn hắn như vậy? Một mạng của hắn đổi bằng hai tính mạng của hai người huyết mạch thâm sâu nhất, lại khiến hắn hơn hai mươi năm nhận người làm mẹ, Hàn Du Cầm kia sao lại tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn với đứa con chưa kịp chào đời, tàn nhẫn với cả đứa con có cơ hội sống sót của bà nữa. 

Hai người đứng đối diện, ko một lời nào, chỉ có gió núi đang gầm gào đói khát, cùng ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo nơi đỉnh trời. Vũ Quân vươn tay, run run lau đi huyết lệ trên mặt hắn. Nam nhân đạm mạc đứng đó, khiến tâm nàng như dao cắt.

“Ngươi đừng như vậy, có được ko?”

Trên đời làm gì có ai sinh ra đã lãnh khốc, đã vô tình. Mạc Kỳ Phong sáu tuổi cũng từng khát cầu tình thương của cha, tình yêu của mẹ, cũng từng cố gắng nỗ lực mong đổi lấy một cái liếc mắt của cha, cũng từng kiên cường phấn đấu mong được thấy một nụ cười của mẹ. Kết quả hắn được gì? Cha ko đau mẹ ko thương, cả hai đều đem hắn thành người hận nhất. Mạc đế năm đó nhìn  thấy hắn liền chướng mắt, xem hắn thành nguyên nhân gián tiếp hại chết Hàn Phi. Lương tần năm đó xem hắn là vết nhơ, là cội nguồn cho mọi đau đớn của bà trong hoàng cung lạnh lẽo. Nếu ko phải vì giây phút mờ mắt đó, có khi nào bà sẽ đến tuổi xuất cung, tìm một gia đình trong sạch mà gả, bình an sống hết một đời? Mạc Kỳ Phong tám tuổi sớm thấu hiểu ấm lạnh tình người, đem những thứ khát cầu yêu thương chôn cùng mẫu thân hắn, ngoan ngoãn chuyên tâm theo sư phụ học văn, học võ. Mạc Kỳ Phong mười lăm tuổi bị ám sát, suýt chút nữa tự mình phế đi cánh tay, được cứu trở về, triệt để chết tâm. Hắn ko có lòng hại người ko có nghĩa người ta sẽ buông tha hắn, hắn ko có ý với vị trí cao vời cô độc kia ko có nghĩa người ta ko xem hắn là tảng đá cản đường. Mười lăm tuổi, Mạc Kỳ Phong trở thành kẻ thiết huyết lãnh khốc, trên chiến trường bị ví thành tu la đòi mạng. Mười lăm tuổi, Mạc Kỳ Phong tâm địa đơn thuần, nhiệt tình hào sảng bị giết chết cùng lý tưởng của hắn. Tất cả còn lại chỉ còn một Mạc Kỳ Phong lạnh lùng tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường…

Nếu có cơ hội, làm gì có ai ko mong chính mình bình an thoải mái mà sống. Vân 

Vũ Quân tám tuổi cái gì cũng ko nhớ cũng từng mong muốn được sống trong một gia đình có nghiêm phụ, từ mẫu. Vân Vũ Quân mười tuổi phẫn nộ nhìn mẫu thân bỏ lại nàng ở nơi xa lạ, một mình rời đi, trái tim đứa trẻ dường như nguội lạnh một nửa. Vân Vũ Quân mười tuổi xông vào thư phòng chất vấn chính cha mình, đáp án nhận được khiến tâm nàng chết lặng. Mẹ nàng chết rồi! Mẹ nàng Lâm Khanh Khanh cười nửa miệng khinh miệt nhìn đám nhân sĩ giang hồ đến sơn trại làm loạn, thoắt một cái nhìn nàng cười dịu dàng. Lâm Khanh Khanh tự mình xuống bếp, xém chút đem cả sơn trại thiêu rụi chỉ vì Vũ Quân muốn ăn cháo mẹ nấu. Lâm Khanh Khanh đem Vũ Quân đẩy xuống hố sâu, ép nàng luyện khinh công, ko tự lên được ko thể ăn cơm, rồi lại chốc chốc ở một nơi lén quan sát. Lâm Khanh Khanh đó chết rồi! Vũ Quân của ngày đó cũng chết theo. Thật nhiều lần Vũ Quân tự hỏi, đêm tuyết rơi ấy, tại sao nàng ko chết? Chết, có lẽ sẽ ko cảm thấy cuộc sống nhàm chán như vậy. Chết, có lẽ sẽ ko thấy lòng người giả dối như thế. Vân Vũ Quân mười hai tuổi dạo một vòng Quỷ Môn Quan quay về, cảm thấy cuộc đời này thật nực cười. Những năm sau đó, nàng ko phải sống, chỉ đơn thuần là tồn tại, vì cuộc sống này, với nàng sớm đã ko còn ý nghĩa. Vân Vũ 

Quân mười lăm tuổi, lần đầu gặp nam nhân đó. Người thiếu niên cắn răng vung đao định chặt đứt tay mình. Ko do dự, ko luyến tiếc. Người thiếu niên ko cam lòng chịu chết, một lòng muốn sống bất chấp là bộ dạng gì khiến tâm nàng lần đầu rung động. Trái tim tưởng như sớm đã trơ lỳ dường như có chút đập nhanh, cảm xúc dường như đã mất đi thật lâu lần đầu quay trở lại. Vân Vũ Quân lạnh đạm nhìn đời lần đầu thấy mình đỏ mặt. Vân Vũ Quân mười bảy tuổi mơ mơ hồ hồ bị gả cho người ta, chính là một bước đem tim nàng ném vào hồ băng giá. 

Động tâm, chính là vạn kiếp bất phục. Thật muốn cười nhạt cho chính mình, nhân tình thế thái, ko phải sớm đã lĩnh ngộ? Ấm lạnh nhân tâm, ko phải sớm đã biến mình thành người ngoài cuộc? Nhưng lãnh tâm, từ đó ko cách nào an tường trở lại. Vỏn vẹn chưa đến mười năm, Vân Vũ Quân nghịch ngợm khả ái, yêu thích chỉnh người lột xác thành một Vân Vũ Quân lãnh tính lãnh tình, nhàn nhạt nhìn nhân thế như kẻ qua đường.

Là chua xót, là tự giễu, rốt cuộc do con tạo xoay vần hay do con người ngang trái? Hai người họ, giống nhau một cách kỳ lạ.

Vũ Quân ôm lấy nam nhân như khúc gỗ kia, vùi mặt vào lồng ngực hắn, nàng sợ, sợ hắn im lặng mãi như vậy, vô tri vô giác, ko có cảm xúc, khiến người ta bất an. 

Kỳ Phong ánh mắt khẽ động, nhìn đến thiếu nữ nhu hòa trong lồng ngực, cảm nhận được bất an của nàng, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc nàng đen mượt.

“Vũ Nhi.” Giọng nói của hắn hòa vào gió núi, trầm thấp khàn khàn.

“Ta ko muốn đợi chàng hai năm.” Vũ Quân cũng ko rõ chính mình muốn nói điều gì, nàng chỉ biết, nàng muốn giữ hắn, mặc kệ tất cả ngoại kia.

“Hai năm này, ta muốn sát cánh bên chàng. Đừng một mình làm tất cả nữa, để cho ta chia sẻ cùng chàng, có được ko?”

“Vũ Nhi, xin lỗi.” Kỳ Phong ôm chặt lấy tiểu nữ nhân trong lòng. Hắn ko nên kéo nàng  vào tranh đấu này. Nàng như đóa tuyết liên cao quý ko nhiễm bụi trần, hắn ko muốn, cũng ko nỡ để nàng phải nhìn đến vũng bùn dơ bẩn kia. Nhưng hắn cũng ko muốn buông tay. Hắn từng thử hai lần rồi, lần nào cũng thất bại. Hắn hai lần đem nữ nhân này đẩy ra xa, cũng  chính hắn hai lần ko cầm nổi lòng mà kéo nàng trở lại. Nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn nặng tư tâm cũng tốt, hiện tại hắn chỉ nghĩ giữ nàng  ở lại bên mình.

“Mạc Kỳ Phong, trong tim chàng, rốt cuộc có ta ko?”

Vũ Quân bất an nhìn nam nhân trước mặt. Ngày thành thân, nàng nhìn hắn mà phun ra hai chữ “yêu nghiệt”, có lẽ chính từ lúc đó đã tự nguyện đem mình trói buộc bên hắn. Lời này nàng hỏi hắn, đã là lần thứ ba. Nàng yêu hắn, nhưng ko nàng có kiêu ngạo của nàng. Nàng ko muốn làm kẻ hèn mọn đi cầu tình cảm. Yêu, là hy sinh. Nàng nguyện dốc hết sức vì bá nghiệp của hắn. Nhưng, nàng tuyệt ko lấy tình cảm của mình mong trói buộc được hắn. Yêu, là hai người tình nguyện. Một người miễn cưỡng, vĩnh viễn chỉ đổi lấy đau thương. Nếu hôm nay, hắn nói rõ thực ko thương nàng, Vân Vũ Quân nàng, tuyệt ko vì đoạn tình cảm này mà xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. 

“Vũ Nhi” Kỳ Phong đem nữ tử trước mặt ôm vào trong lòng, hắn biết, lần này nàng quyết tâm làm rõ. 

“Ta vốn ko muốn kéo nàng vào tranh đấu, nhưng hai lần buông tay, ta đều ko khống chế được mà đem nàng kéo về. Nàng nói ta, phải làm sao bây giờ?”

Ko một chữ yêu, cũng ko một chữ thương, nhưng lời nói này làm trái tim Vũ Quân ấm áp. Nam nhân này rõ ràng  trong tâm có chỗ cho nàng. Vậy cũng đừng trách nàng cường đạo đoạt người, nàng ko cưỡng cầu tình cảm, nhưng đã là lưỡng tình tương duyệt, ai cũng đừng mong từ chỗ nàng cướp người. Mà nam nhân kia muốn hối hận? Cửa sổ cũng ko có đâu!

“Mạc Kỳ Phong, chàng ko có cơ hội hối hận.”

“Ta ko hối hận, cả đời này đều ko hối hận.” Kỳ Phong đem nữ tử trong lòng ôm thật chặt. Nàng đi, hắn hối hận đủ rồi. Nếu bỏ lỡ lần này, hắn mới là cả đời hối hận.

“Vậy còn…Sở Tích Hương?” Vũ Quân chần chừ một thoáng, rốt cuộc vẫn là hỏi ra. Nữ nhân kia như tảng đá đè nặng tâm nàng, nếu đã cũng hắn nhìn nhận tình cảm, nàng ko muốn chính mình khó chịu.

“Ta nợ nàng một mạng, cũng đã trả một mạng. Chỉ là hiện tại, vai trò của nàng còn chưa hết.” Ánh mắt Kỳ Phong thoáng qua mất mát, người kia từ nhỏ hắn nhìn nàng lớn lên, lại ko biết được phần tâm tư kia sâu đến thế.

“Nhưng nàng từng là nữ nhân chàng yêu nhất.” 

“Vũ Nhi, nếu trong cuộc đời ta ko xuất hiện một Vân Vũ Quân, Hương Nhi sẽ là người ta bảo hộ cả đời, cho đến khi ta chết đi, nhưng chưa từng là nữ nhân ta yêu. Hiện tại ta có nàng, tuyệt đối sẽ ko để ai làm tổn hại nàng, dù là bất cứ ai.”

“Kỳ Phong, ta rất tham lam, tuyệt ko chia sẻ nam nhân của mình cho người khác. Ta thương chàng, cũng  muốn chàng  toàn tâm toàn ý thương ta. Ta ko muốn giữa chúng ta có bất kỳ khúc mắc nào. Mà Sở Tích Hương, là khúc mắc lớn nhất trong lòng ta.”

Kỳ Phong cười trầm thấp, nặng nề trong tâm từ lúc nào tiêu tán, tiểu nữ nhân của hắn, chính là ghen tuông như vậy. Chỉ là, ghen tuông của nàng khiến hắn ấm lòng.

“Vũ Nhi, ta phát hiện ngày càng yêu thích nàng, làm sao bây giờ?”

Vũ Quân nghe người kia đùa giỡn, hai má ko tự chủ đỏ lên, nàng là đang nói chuyện nghiêm túc có được ko?

“Ta…” Vũ Quân vừa mở miệng, lời nói liền bị môi mềm lạnh băng đem nuốt sạch sẽ, khiến đầu của nàng cũng trống rỗng luôn.

Kỳ Phong trằn trọc hôn, môi nàng mềm mại ngọt lành khiến hắn luyến tiếc buông tha. Thẳng đến khi tiểu nữ nhân cả người mềm nhũn, vô lực tựa vào lồng ngực, hắn mới lưu luyến rời đi. Nhìn thiếu nữ khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt mê mang nhìn hắn, cơ thể nam nhân chợt cứng ngắc. Nhưng mà…

“Mẹ nó chàng có thể nói chuyện tử tế ko hả?” Sao trước đây hắn ko biết nữ nhân nhà hắn cũng là một cọp mẹ nhỉ? Còn là con cọp mẹ rất sát phong cảnh nữa.

“Mạng của ta năm nó là mẫu thân Hương Nhi nhặt về, ta đã hứa với người đời này chăm sóc bảo hộ Hương Nhi.”

“Ta ko muốn nam nhân của ta còn bận tâm nữ tử khác, huống chi còn là cả đời.” Vũ Quân cúi đầu cắn môi, nàng biết nàng ích kỷ, nhưng nàng chính là ko muốn chia sẻ. Nam nhân của nàng, chỉ có thể là của nàng thôi.

Kỳ Phong  nhìn thiếu nữ đang cúi đầu ủy khuất, trong lòng ấm áp ko thôi. Con cọp nhà hắn, chân chính là đố phụ đi! Nhưng đố phụ này, ko khiến người ta chán ghét, ngược lại là yêu thích ko thôi. 

“Vậy làm sao bây giờ?” Nam nhân nào đó ác ý đùa giỡn, bàn tay khẽ vờn trên mái tóc thiếu nữ, ghé sát vào tai nàng thì thầm thổi gió.

“Chàng đứng đắn một chút!” Vũ Quân đỏ bừng hai tai, đẩy nam nhân kia ra, ngay lập tức tiêu hóa lời của hắn.

“Ko bằng ta đi giết nàng ta, chàng ko còn vướng bận nữa, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ta.” Nàng ninh mi hướng nam tử khiêu khích.

Kỳ Phong khẽ cười, cọp mẹ của hắn ko để mình ăn thiệt thòi đâu. Chính nàng thừa biết hắn khó xử, lại nhất định cắn chặt ko buông đề tài này. 

“Xùy! Chàng ko cần đau lòng!” Vũ Quân nhìn nam nhân cười khổ, cảm thấy mình dường như có chút quá đáng, liền xua tay.

“Ta sẽ ko đụng đến nàng ta, ta lười.” Cho dù hiểu rõ, vẫn ko tránh khỏi mất hứng đi.

“Nha đầu ngốc!” Kỳ Phong cười sủng nịnh nhìn tiểu nữ nhân, chung quy vẫn là miệng cứng lòng mềm đi.

“Nếu có người gây bất lợi cho nàng, ta sẽ ko để hắn sống yên ổn, tất cả, ko có ngoại lệ!” Nói đến đây, đáy mắt vô tình lộ ra một tầng sát ý khiến Vũ Quân ko khỏi kinh ngạc. Người được gọi là Huyền Vương lãnh khốc, dường như cho đến giờ nàng cũng chưa từng bắt gặp. Hắn đối với nàng ban đầu là tàn nhẫn, nhưng chưa từng lộ ra sát khí kinh người như vậy.

Vũ Quân vòng tay xiết chặt hông hắn, ngả đầu vào lồng ngực to lớn của nam nhân.

“Chàng cần gì nghiêm túc như vậy. Dám gây bất lợi với ta, ko cần đến chàng, chính ta cũng sẽ khiến hắn sống ko bằng chết.”

Tinh tế phát hiện sát khí từ từ thu lại, Vũ Quân ngẩng đầu nhìn nam nhân của nàng, ko sợ chết vươn tay nhéo má hắn.

“Này, là thật sao?” Chính nàng cũng cảm thấy dường như ko thực tế. Nam nhân kia thế nhưng cùng nàng lưỡng tình tương duyệt, ko phải nàng tự mình đa tình. Hắn ở nơi này nguyện ý cả đời bảo hộ nàng, kề bên nàng. Cảm giác có chút ko chân thật.

“Một đời một đôi người, ngoài nàng ra, ai ta cũng ko cần.”

Vũ Quân nghe những lời này, liền ngây ngốc nhìn hắn. Ước hẹn này, liệu hắn có biết đối với nàng có bao nhiêu giá trị?

“Ko cần nói loạn. Làm được thì hãy nói.” Nàng ko dám tin, cũng ko dám hy vọng. 

Đời này của nàng, mỗi lần hy vọng đều là một lần đem tâm mình ném xuống đất mà giày vò. Nàng sợ hãi.

Thiếu nữ mê mang nhìn, ko nghi ngờ gì chính là loại quyến rũ chí mạng đối với nam nhân. Môi mềm bị một loại nóng bỏng bao phủ lấy, môi lưỡi hắn ngang ngược công thành đoạt đất, trằn trọc dây dưa trong khoang miệng nàng, trêu chọc lưỡi nhỏ của nàng. Vũ Quân nhất thời hoàn hồn, đẩy nam nhân ra. Người này, sao lại trở nên hư hỏng như vậy?

“Chuyện của Hàn phi, chàng có tính toán gì ko?”

Nhắc đến Hàn phi, tâm trạng của Kỳ Phong thoáng chốc nặng nề. Chuyện này, hắn chính là khó có thể chấp nhận. Lưu hắn ở lại hoàng cung, tâm tư của Hàn Du Cầm, hắn làm sao ko hiểu. Chỉ là, người này chính là liều mạng sinh hắn ra, bất chấp tất cả đưa hắn đến với thế giới này. Oán, đương nhiên có. Nhưng hắn chính là ko có tư cách để oán.

“Năm đó Lâm…mẫu thân nàng đem nàng lưu lại Vân phủ, tư tâm của bà, nàng…”

“Ko oán!” Vũ Quân đương nhiên hiểu được khúc mắc trong lòng nam nhân, ko chút do dự ngắt lời hắn.

“Họ đều là bậc kỳ nữ, đương nhiên ko cam lòng như vậy mà chết đi. Huống hồ, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Nếu năm đó ko phải Lương tần tàn nhẫn hành hạ chàng, thì mạng của chàng, sớm đã bị Hoàng hậu để ý tới. Nếu năm xưa Hàn phi bảo Lam thúc đưa chàng ra khỏi cung, chàng là thiên chi kiêu tử, đến sau này biết ngọn ngành, chính chàng sẽ oán hận bà, cũng oán hận mình.”

Kỳ Phong im lặng ko nói, chỉ nhìn nữ tử đang điềm đạm nói, những lời này, ko nên từ miệng một cô nương chưa đầy hai mươi tuổi nói ra.

“Ta cũng từng oán hận mẫu thân. Nàng quá tuyệt tình. Sớm biết như vậy, sao còn đem ta đến Vân phủ. Nhưng năm năm, ta dùng năm năm để nhìn thấu tất cả, đến khi nhớ lại, tâm cũng ko còn đau nữa, cũng có thể dễ dàng chấp nhận.”

Kỳ Phong đem cô gái nhỏ ôm vào lòng, nàng rốt cuộc đã làm thế nào mà chịu đựng, làm thế nào mà thông suốt. Nàng rõ ràng linh động nhiệt tình, tại sao thành như hôm nay lạnh nhạt nhạt tình? Đôi vai nhỏ, rốt cuộc đã gánh chịu bao nhiêu đau khổ?

“Đau khổ của nàng, để cho ta gánh, được ko?”

Ko hoa tình mật ý, ko ngọt đượm lời nói, chỉ một câu này, đem bao nhiêu gánh nặng Vũ Quân đang mang biến thành uất ức. Nàng bật khóc nức nở trong lồng ngực nam nhân, nàng thật sự rất mệt, rất mệt. Oán hận trên lưng mang theo đã bao lâu, chính nàng cũng ko còn nhớ rõ, chỉ biết rất mệt mỏi, cũng ko thể chia sẻ cùng ai.

“Vậy đau khổ của chàng, để ta cùng gánh được ko?” Khuôn mặt nhỏ vẫn vùi trong lồng ngực, giọng nói thiếu nữ khàn khàn nhưng hữu lực, nàng sẽ ko làm gánh nặng, nàng muốn đứng bên hắn, cùng hắn chống đỡ. Cho dù trời có sập xuống, nàng có hắn đứng bên cạnh, mà hắn, vẫn có nàng ở bên chống đỡ.

“Khóc thoải mái rồi về nhớ giặt áo cho ta.” Kỳ Phong khóe môi kéo lên, chợt cảm thấy mình thông suốt. Hàn phi cũng được, Lương tần cũng được, họ đều là mẫu thân của hắn. Cuộc đời họ, vì hắn mà đã ăn ko ít khổ, đến cuối cùng tính mạng cũng mất. Thù của họ, dĩ nhiên nên là hắn người làm con trai này gánh vác. Ừ còn có người làm con dâu kia nữa.