Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 54




“Vương phi, Sở cô nương cầu kiến!” 

“Ko phải ta đã nói cô ta ko được đến Cô Vân các nữa sao?”

“Nhưng mà…” Dưới cái nhìn lạnh buốt của Vũ Quân, nha hoàn Thanh Thủy run rẩy cúi đầu. Nàng cũng ko phải muốn trái lệnh Vương phi, nhưng thân là nha hoàn, có thể ngăn cản chủ tử sao?

“Bỏ đi. Để nàng  ta vào.”

Nhìn cái bóng màu hồng yêu kiều tiến vào Cô Vân các, Vũ Quân nhếch môi cười lạnh. Bách Diệp thảo vừa về đến nơi, nàng ta đã ko chịu được muốn đến? Thực ra Vũ Quân có chút ko hiểu, Sở Tích Hương này tâm cơ sâu như vậy, tại sao lại muốn làm loại chuyện ấu trĩ này? Rõ ràng với trí tuệ của cô ta, chắc chắn hiểu được cho dù nàng ko biết ai là cọc ngầm bên người, một vài lần cũng sẽ nhìn ra nàng ta là cố tình gây sự. Làm loại chuyện dư thừa này, rốt cuộc là có mục đích gì?

“Hương Nhi bái kiến Vương phi.”

“Những gì lần trước ta nói, Sở cô nương là ko hiểu hay ko để trong mắt?”

“Hương Nhi ko dám!” 

“Ta thấy cô dám đấy. Cô Vân các ko chào đón cô, lần trước ta nói chưa đủ rõ ràng sao?”

“Hương Nhi đến là muốn chuộc tội. Hương Nhi tìm được một bộ chén trà khá tốt, muốn mang đến thỉnh tội với Vương phi.” Vừa nói, tay nàng liền dâng lên một chén trà lưu ly.

“Ồ…Choang!” Vũ Quân nhìn cũng ko nhìn một cái, trực tiếp hất chén trà xuống đất, âm thanh lanh lảnh thật chói tai.

“Vương phi…” Sở Tích Hương hai mắt long  lanh lệ, nhìn nàng ko tin nổi.

“Lễ vật của cô ta đã nhận xong rồi, cô có thể về.”

Sở Tích Hương nghiến răng nhìn nữ tử áo trắng vẫn điềm nhiên ngồi thưởng trà, ngón tay khẽ vuốt ve lá cây của chậu cây đặt trên bàn. Nàng ta dường như vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy. Từ trực giác của nữ nhân, nàng cảm thấy được chính mình đứng trước nữ tử này thua kém cỡ nào. Nàng ta có một loại khí chất thanh cao từ xương tủy toát ra, loại khí chất mà nàng cố gắng thể nào cũng ko thể có được. Và Phong ca ca đã bị loại thanh cao này thu hút. Từ năm nàng tám tuổi liền ở bên cạnh Phong ca ca, dù huynh ấy có quan tâm yêu thương nàng cỡ nào, cũng chưa bao giờ nàng cảm thấy từ trên người huynh ấy xuất hiện loại nhu tình ko tên như đối với Vân Vũ Quân. Nữ nhân này lại ngay từ đầu nhìn nàng ko vừa mắt, một mực gây khó dễ, khiến nàng ko cách nào tiếp cận. Nàng ta ko tự giác rời đi, Sở Tích Hương nàng sẽ khiến nàng ta phải ôm hận mà rời đi!

“Vương phi, Hương Nhi thật sự ko cố ý, người đừng chán ghét ta như vậy có được ko?”

“Sở cô nương cho rằng ta chán ghét cô?”

“Hương Nhi ko dám. Làm hỏng đồ của Vương phi là Hương Nhi sai, nhưng ta ko cố ý, cũng cố tìm cho được chén trà tương  tự, Vương phi người…”

“Ta đây chính là nhỏ nhen ko nói lý lẽ. Cô ko biết sao?”

“Vương phi…”

“Có thể gọi Vân Vũ Quân, cô gọi ta Vương phi thật sự rất chói tai. Ta đây cũng mệt rồi, lười cùng cô diễn kịch.”

“Vương…”

“Cô nghe cho rõ Sở Tích Hương, cô thích ai là việc của cô, nhưng tốt nhất đừng động vào ta. Ta ko biết trước đây cô làm thế nào cắt hết đào hoa của Mạc Kỳ Phong, nhưng Vân Vũ Quân ta ko hiền lành như vậy! Nếu cô còn làm càn, đừng trách ta xuống tay độc ác!”

“Cô…!”

Sở Tích Hương hai mắt như có lửa, nàng  vạn vạn ko ngờ tới nữ nhân này thế nhưng nhìn thấu tất cả, lại đùa giỡn nàng như kẻ ngốc. Càng ko nghĩ tới nàng ta thế nhưng trực tiếp vạch mặt nàng. Trước đây, những kẻ có ý đồ với Phong ca ca đều bị nàng dùng một chiêu này mà tức giận làm loạn, khiến Phong ca ca chán ghét đuổi đi. Mà nữ nhân này, cư nhiên đùa giỡn nàng quay vòng vòng...

“Ta cảnh cáo cô tốt nhất đừng động vào nó.”

Vũ Quân nhìn ánh mắt điềm đạm thường ngày đã trở nên hung dữ vặn vẹo nhìn chằm chằm chậu Bách Diệp thảo trên bàn, nhàn nhạt nhắc nhở. Có điều, có người lại luôn ko thích nghe những gì nàng nói.

“Choang!” 

Sở Tích Hương xông đến cầm lấy chậu cây đập xuống đất. Tất cả nhanh đến mức Vũ Quân nghi ngờ có phải hay ko nàng bỏ lỡ điều gì?

“Vân Vũ Quân, cô đã thẳng thắn như vậy, ta cũng ko cùng cô vòng vo nữa. Cô tốt nhất nhanh chóng rời khỏi Phong ca ca, nếu ko cũng đừng trách ta khiến có ôm nhục mà rời đi.” 

Một Sở Tích Hương thanh lệ đáng yêu như tiên tử hạ phàm bỗng chốc biến thành người đàn bà chanh chua có nụ cười đáng sợ khiến Thanh Thủy nãy giờ vẫn đứng ở một bên hầu hạ ko tự chủ mà run rẩy. 

Vũ Quân cười lạnh, nhanh như vậy liền hiện nguyên hình? Nàng còn tưởng nàng ta sẽ tiếp tục giả vờ chứ. Thực ra ngay từ ban đầu, Vũ Quân ko ghét Sở Tích Hương, thậm chí còn có chút hâm mộ nàng ta có được một nam tử như Mạc Kỳ Phong yêu thương. Cho đến khi gặp mặt, nàng lại cảm thấy có gì đó ko đúng. Ban đầu còn nghĩ rằng chính mình ăn dấm, cho rằng nữ tử quá yếu đuối nhu nhược như vậy ko xứng với nam nhân kia. Sau đó mới cảm thấy nàng ta thật giả dối, khiến cho nàng ko cách nào nhìn vào mắt, tự nhiên nảy sinh chán ghét. Một nữ nhân như vậy, thực sự ko xứng nhận được tình yêu của nam nhân lạnh lẽo kia.

“Sở Tích Hương ta cũng nói cùng cô. Ta, Vân Vũ Quân, là chính phi được Mạc Kỳ Phong cưới hỏi đàng hoàng, còn cô? Cô là ai chứ? Ngày nào ta còn ở đây, Mạc Kỳ Phong dù có yêu thương cô thế nào, cô vẫn mãi thấp hơn ta một cái đầu. Cô lấy tư cách gì ở đây cùng ta hô to gọi nhỏ?”

“Ngươi…”

Sở Tích Hương mắt đẹp long lên phẫn nộ. Ko thể phủ nhận những gì nữ nhân chết tiệt này nói hoàn toàn là sự thật. Nàng hối hận rồi! Đáng lẽ ngày đó nàng ko nên rời đi! Ngọn lửa giận dữ bùng cháy thiêu đốt toàn bộ lý trí, bàn tay đánh đàn thêu hoa vung lên.

“Chát!” Vũ Quân cười lạnh bắt gọn bàn tay của Sở Tích Hương, vung tay tát vào mặt nàng ta. Một tát này, nàng tát cho vẻ mặt đau khổ của chưởng quầy Lan Nhược phường khi bị nàng ngoạm mất chén trà lưu ly.

“Chát!” Một tát này, nàng tát cho bộ tranh chữ mà tam hoàng tử có lòng tặng nàng.

“Chát!” Một tát này, nàng tát cho cuốn sách du ký thú vị ngũ hoàng tử nhịn đau lấy ra cho nàng đọc.

Buổi tối, Mạc Kỳ Phong đang ở thư phòng, mày kiếm nhăn lại. Quân Tây Viện gần đây lại rục rịch ngóc đầu, tình hình biên giới ko khả quan. Đã sắp vào đông, hắn thật ko muốn lại đem tướng sĩ của mình ra biên ải chịu lạnh chịu đói.

“Đại ca! Xin huynh cho ta gặp Vương gia. Cầu xin huynh!”

“Vị cô nương này, lúc này thực sự ko thể làm phiền Vương gia.”

“Nhưng Sở cô nương…Sở cô nương…”

“Có chuyện gì?” Giọng nói lành lạnh từ trong thư phòng truyền ra.

“Vương gia!” Nha hoàn kia dập đầu xuống đất khóc nức nở “Xin người cứu cô nương! Cầu xin người!”

“Hương Nhi làm sao?” Cùng với giọng nói, một cái bóng màu tìm thoắt cái đã đứng trước mặt nha hoàn kia.

“Cô nương từ tối liền sốt mê man, trên mặt toàn mẩn đỏ, cơm tối cũng ko ăn…”

“Mau gọi Diệp Minh!” 

Kỳ Phong vội vàng phân phó, bỏ mặc nha hoàn đang khóc lóc kia, tiến đến Ngưng Hương uyển. Ban ngày ko phải còn tốt sao? Tại sao tối đến liền sốt?

Khi Mạc Kỳ Phong nhìn thấy Sở Tích Hương sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ánh mắt hắn liền tối sầm lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt của Hương Nhi ngoài mẩn đỏ còn bị sưng lên, thậm chí lờ mờ thấy được vết dấu tay.

“Xin Vương gia tha tội! Nô tỳ thực sự ko biết gì!” Nha hoàn trong phòng nhất loạt quỳ sụp xuống.

“Nếu ko nói thật, tất cả các ngươi đều sung vào quân kỹ!”

“Là Vương…Vương phi…”

“Nói rõ cho ta!”

“Nô tỳ ko biết. Lúc chiều sau khi cô nương đến thăm Vương phi trở về đã là bộ dạng như vậy. Sau giờ ăn tối liền phát sốt, toàn thân nổi mẩn…”

Ánh mắt Mạc Kỳ Phong trầm xuống. Vân Vũ Quân!

“Vương gia! Có chuyện gì vậy?”

“Mau bắt mạch cho nàng.”

“Là Bách Diệp thảo.” Diệp Minh khẽ nhíu mày, độc Bách Diệp thảo cũng đâu có dễ trúng như vậy!

“Có gì ko đúng sao?”

“Bách Diệp thảo là thảo được hàn tính, toàn thân chỉ gai của nó là có độc. Mà loại độc này, chỉ khi ngươi tự mình chạm vào gai của nó, mới có thể trúng độc.”

“Gọi Vương phi đến đây cho ta!” Ánh mắt Kỳ Phong rét lạnh. Hắn đã quá nương tay với Vân Vũ Quân này rồi? Để cho nàng ta hôm nay ko biết nặng nhẹ mà động đến Hương Nhi.

“Vương gia, người bình tĩnh lại. Vũ Nhi ko phải loại người đó.” Diệp Minh một bên âm thầm thở dài, lại ko tự chủ nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang sưng lên của Sở Tích Hương. Vũ muội à, xuống tay cũng thật nặng!

“Lúc chiều cô nương đến chỗ Vương phi, người đang chăm sóc một chậu cây nhỏ…” Một nha hoàn lơ đãng nói, lại như đổ thêm dầu vào lửa.

“Có phải lá cây nhỏ dài, lại rất mỏng ko?” Dưới cái nhìn rét lạnh của Mạc Kỳ Phong, Diệp Minh bất đắc dĩ hỏi.

“Nô tỳ ở xa ko nhìn rõ. Còn nghe Vương phi cảnh cáo cô nương ko được động vào nó nữa.”

Ánh mắt Diệp Minh lóe lóe, nha hoàn này, có ý tứ. Sắc mặt Mạc Kỳ Phong cũng dịu đi ko ít. Nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt Sở Tích Hương, khuôn mặt lại là một mảnh lạnh lẽo.

“Hôm nay là ngươi cùng Hương Nhi đến Cô Vân các?”

“Vâng, chính là nô tỳ.” Nha hoàn này được chuyển đến Ngưng Hương Uyển từ khi Sở Tích Hương trở về. Trước giờ vẫn chỉ lo chuyện bếp núc, hôm nay lại vô tình gặp cô nương ra cửa, liền được gọi đi theo.

“Tại sao Hương Nhi lại bị đánh?”

“Lúc đó nô tỳ đứng ở bên ngoài, quả thật ko rõ lắm. Chỉ nghe có tiếng đổ vỡ, sau đó nghe thấy tiếng đánh người, liền đi vào…”

“Vương gia người tìm ta?” Thanh âm đạm mạc đem căn phòng ném vào yên tĩnh.

“Đến xem chuyện tốt ngươi làm!”