Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 53




Mạc Kỳ Phong vừa tan buổi triều sớm, trở về lại bắt gặp khung cảnh náo loạn này, hai hàng lông mày ko tự chủ nhăn lại. 

“Phong ca ca, huynh trở về rồi!”

Sở Tích Hương đứng trước Cô Vân các, khăn tay đã bị nàng vặn đến nhăn nhúm, bày ra dáng vẻ điềm đạm lại lo lắng.

“Huynh xem, Vương phi…”

“Có chuyện gì vậy?” Kỳ Phong nhìn tấm bảng lớn trước cửa Cô Vân các, nhăn mày càng sâu, lại náo loạn cái gì?

Lúc Mạc Kỳ Phong tiến vào, chỉ thấy một đám người quỳ la liệt ở đó, bộ dạng đau đớn, ánh mắt nhìn thấy hắn như thể nhìn thấy cứu tinh. Chợt có chút buồn cười. Đây là lần đầu tiên hạ nhân trong phủ nhìn hắn như vậy nha. Vân Vũ Quân kia trở nên đáng sợ hơn hắn rồi sao?

“Xảy ra chuyện gì?”

Vũ Quân nhàn nhạt liếc nhìn Sở Tích Hương cẩn cẩn dực dực theo sau Mạc Kỳ Phong bước vào, đáy lòng khẽ cười lạnh. Đã ko nhịn được?

“Vương gia ko nhìn thấy gì ngoài kia sao?”

“Đây là Vương phủ, ta là khách sao?” Được! Xem như ngươi lợi hại!

“Vậy còn Sở cô nương? Là ko nhìn thấy sao?”

“Vương phi…Hương Nhi…”

“Chuyện xấu trong nhà ta vốn ko muốn truyền ra ngoài, có điều Sở cô nương cũng ko quá xa lạ, tiến vào cũng ko sao. Chỉ là lần sau nên chú ý, ko phải nơi nào cũng có thể đi vào.” Vũ Quân như bâng quơ nói. 

Từ khi nhìn thấy ánh mắt Sở Tích Hương khi vừa tiến vào, nàng liền xác định được tất cả. Chẳng trách Vương phủ canh gác nghiêm ngặt như vậy, thích khách vẫn có thể trà trộn vào.

Sở Tích Hương vặn chặt khăn tay, áp chế lửa giận trong lòng. Nữ nhân kia thế nhưng nói nàng là người ngoài ở Vương phủ. Thế nhưng lại nói nàng cư xử ko đúng mực!

“Hương Nhi ghi nhớ dạy bảo của Vương phi.”

“Đây là có chuyện gì?” Mạc Kỳ Phong ko kiên nhẫn nhìn Vũ Quân. Người có mắt đều nhìn ra nàng là cố ý gây khó dễ cho Hương Nhi.

“Nô tài Cô Vân các tay chân ko sạch sẽ. Ta đây chỉ là nhàn rỗi dạy dỗ lại một chút.”

“Vương phi tha tội!”

Vũ Quân cười nhạt, ánh mắt như có như ko đảo trên người đám người Thanh Khương bọn họ. Thực ra người có thể động tay chân chỉ có ba người này thôi, hạ nhân khác trong phủ vốn là ko cách nào tiếp cận Tiểu Hắc. Thói quen ăn uống của Tiểu Hắc cũng chỉ ba người bọn họ có cơ hội nhìn qua. Hơn nữa dường như tất cả nghi vấn đều hướng đến Thanh Khương và Thanh Thủy, nhưng Vũ Quân lại cảm thấy, Thanh Nhàn người này chính là sâu ko tưởng được, ko cách nào dẹp bỏ nghi ngờ nàng ta.

Kỳ Phong ánh mắt đầy hứng thú ngồi xuống bên bàn trà, mới nửa buổi sáng, nàng ta đã tra được gì rồi sao? 

“Vậy Bổn vương muốn xem một chút cô làm sao dạy dỗ hạ nhân.”

Vũ Quân buồn cười nhìn hắn bày ra bộ dạng nhất định ngồi đây xem kịch hay, Mạc Kỳ Phong này, từ khi nào vô lại như vậy? Nàng nhìn hắn tao nhã nhấp một ngụm trà, ko tự chủ nuốt nước bọt một cái. Chén trà hắn vừa uống, nàng… cũng mới dùng qua. Vũ Quân nhất định ko thừa nhận thói quen uống trà xong lại úp chén xuống của nàng là một tật xấu đâu!

“Vậy Vương gia cứ tự nhiên. Sở cô nương nếu cũng muốn nhìn có thể ở lại, chỉ phiền cô nương đừng tùy tiện lên tiếng.”

Nói xong cũng mặc kệ nàng ta đi hay ở, Vũ Quân quay lại cười đến xinh đẹp nhìn đám hạ nhân đang khóc lóc ở kia. Nếu đã có người xem, dĩ nhiên phải cho người ta vừa xem vừa lo sợ.

“Đã suy nghĩ kỹ?”

“Vương phi, xin người tha tội! Chúng nô tỳ thật sự ko làm gì hết!”

“Trong các ngươi ai còn gia quyến, đứng sang một bên.”

Đám người nhìn nhau ko hiểu vị Vương phi kia lại có ý định đáng sợ gì. Duy chỉ có một ánh mắt đi lạc. Vũ Quân khóe môi khẽ cong, quả nhiên lại đoán đúng rồi!

“Ta đang nghĩ mời gia quyến các ngươi đến Vương phủ một chuyến, thế nhưng hết hứng thú rồi.” Vũ Quân nhàn nhạt nói, trên môi lại là nụ cười khó hiểu. Nàng ném ra một bình ngọc nhỏ.

“Đây là thuốc giải. Uống đi, rồi ai về làm việc của người nấy.”

Một câu nói đem tất cả mọi người ném vào mông lung. Đây … là bỏ qua sao?

Chuyện hạ độc lần này cứ như vậy êm ả trôi đi khiến người ta ko khỏi mơ hồ. Vị Vương phi kỳ quái kia rốt cuộc đang toan tính điều gì? Đùng đùng nổi giận rồi lại cứ như vậy cho qua. Có phải hay ko còn âm mưu gì khác?

“Cô nương, đệ đệ của nô tỳ…”

“Ta đã nói sẽ thả hắn, ngươi là đang nghi ngờ ta sao?”

“Nô tỳ ko dám. Chỉ cầu cô nương…”

“Làm xong việc, ta lập tức thả đệ đệ ngươi. Để ngươi cùng gia quyến rời khỏi kinh thành, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ.”

“Đa tạ cô nương.”

“Còn nữa, nếu có ta thích thứ gì, đều phải báo cho ta. Chỉ cần cô ta thích, ta nhất định sẽ khiến cô ta ko thể có được.”

Trong ánh mắt thiếu nữ như có ngọn lửa thiêu đốt, lan dần, lan dần, đem những thơ ngày ngại ngùng người con gái độ tuổi trăng tròn đốt ko còn mảnh bụi.

Vũ Quân thật ko hiểu. Gần đây vị Sở cô nương kia rốt cuộc uống nhầm thuốc gì? Ngày ngày tìm nàng đòi tán gẫu, dù nàng nói chuyện thật khó nghe cũng ko chịu rời đi, khiến cho nàng muốn ngủ cũng ko thể ngủ, chứ đừng nói đến thời gian luyện kiếm.

“Vương phi, Hương Nhi đàn một bài, người giúp Hương Nhi bình luận được ko?”

“Sở cô nương chê cười. Ta ko biết gì về cầm kỳ thi họa. Nếu Sở cô nương có nhã hứng, chi bằng tìm đến tỷ tỷ ta. Nàng ở kinh thành cũng được xem là tài nữ.”

“Vậy Vương phi thích làm gì? Hương Nhi bồi cùng người được ko?”

Ta muốn ngủ có được ko?! Vũ Quân thật muốn đem câu này ném vào mặt nàng ta! Ngươi có thể theo ta bồi ngủ sao? Đáng tiếc lão nương ko có loại nhã hứng đó! Cô Vân các thanh bình  tĩnh lặng của nàng đâu rồi! Vũ Quân thật muốn ngửa mặt lên trời mà khóc! Nàng chỉ muốn yên tĩnh thôi! Khó như vậy sao?

Bị vị cô nương kia ngày ngày “quan tâm”, sức khỏe của Vũ Quân ngày càng xấu. Bình thường, nàng hay ngủ ngày, ít nhất còn có thể giữ cho cơ thể ko kiệt sức, hiện tại ngày ngày đều ko thể ngủ, sắc mặt luôn ko tốt, đến nỗi Diệp Minh nghi ngờ nàng lén vận công.

“Choang!” Vũ Quân đang gà gật ngủ liền hoàn toàn tỉnh táo.

“Vương phi! Hương Nhi ko cố ý!”

Vũ Quân xót xa nhìn chén trà lưu ly nàng rộng miệng ngoạm về từ Lan Nhược phường. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, nàng liền ko dời được tầm mắt, bất chấp cái nhìn đau xót cùng oán trách của chưởng quầy Lan Nhược phường mà đem về. Hiện tại chén trà nàng yêu thích đã thành ba mảnh đồ bỏ trên mặt đất, mà kẻ làm vỡ chén trà của nàng lại đứng đó bày ra cái vẻ điềm đạm đáng thương chết tiệt kia! Tại sao nàng dường như nhìn thấy một tia đắc ý nơi đáy mắt nàng ta nhỉ? 

Chớp mắt nhìn lại, vẫn là dáng vẻ đáng thương chết tiệt!

“Sở cô nương! Ta thật sự rất tức giận!”

“Vương phi! Là lỗi của Hương Nhi! Hương Nhi sẽ tìm cho Vương phi chén trà y hệt như vậy.”

“Ta ko hứng thú với chén trà của cô. Từ nay cô tốt nhất tránh xa ta một chút. Tính khí của ta ko tốt lắm đâu!”

“Vương phi….”

“Thanh Thủy, tiễn khách!”

Vũ Quân đảo mắt nhìn Thanh Thủy luôn im lặng đứng một bên. Sở Tích Hương gần đây đến Cô Vân các giở trò quỷ, đừng nghĩ nàng ko thấy. Một hai lần có thể cho rằng ngươi vô tình, nhưng sách của nàng bị nàng ta dội nước, tranh chữ cũng ko cẩn thận làm rách, hiện tại chén trà cũng đem đập, ngươi cho rằng Vân Vũ Quân nàng là kẻ mù sao?

“Thanh Nhàn, chú ý Thanh Thủy.” 

Cho đến hiện tại,Vũ Quân vẫn cảm thấy có chút ko thể tin. Nàng nhớ tối hôm đó, Thanh Nhàn nửa đêm tìm đến nàng, nói nàng có thể tin nàng ta. Có chút buồn cười, nàng lấy gì để tin một người như vậy. Nhưng khi biết nàng ta là người của Vân Phương đưa đến, nàng cũng ko cảm thấy bất ngờ. Chỉ có người được huấn luyện cẩn thận, mới có được cảnh giác cùng ẩn nhẫn đến như vậy.

“Đoạt bảo.”

Vũ Quân nhìn chằm chằm hai chữ mà Thanh Nhàn dùng nước viết trên bàn thật lâu, đến khi nước cũng khô cạn, hai chữ kia dần dần ko còn bóng dáng. Khó trách Sở Tích Hương biết chọn đồ làm hỏng như vậy, nàng ta cũng tốn ko ít công phu. 

Tốt! Ngươi đã muốn náo loạn, ta cùng ngươi náo!