Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 42




Thì ra phụ thân của nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Lại một mực giả bộ hồ đồ. Nghe ông dùng một câu “ta sẽ thương lượng cùng Huyền Vương, nhất định tìm cách để con rời đi” trấn an nàng, Vũ Quân ko tự chủ cảm thấy khóe mắt cay cay. Ai nói ông ko quan tâm nàng chứ? Những năm qua Vũ Quân luôn ko biết, mình rốt cuộc oán ông ấy bao nhiêu. Đến tận hôm nay nàng mới hiểu, thì ra chỉ cần một cái ôm, một câu quan tâm của ông, cũng khiến tâm nàng mềm đi.

“Chẳng lẽ người cứ như vậy chịu đựng Lục An Giao cả đời sao?”

Vũ Quân ko nghĩ được, người cha này của nàng rốt cuộc có bao nhiêu chữ “nhẫn”. Từ tám năm trước, sau cái chết của mẫu thân nàng, phụ thân đã đề phòng Lục An Giao, lại điều tra được bà ta là người của hoàng hậu, tâm ko khỏi nguội lạnh. Những năm qua, ông liên tiếp nạp hai người thiếp, chính là cùng Lục An Giao dần xa cách. Hai người kia đều là thuộc hạ do một tay ông đào tạo, ở trạch viện Vân gia cùng Lục An Giao giữ thế cân bằng.

“Thế lực hoàng hậu thâm sâu khó lường, hiện tại hoàng thượng còn tráng niên, tại vị vài năm nữa, ko thể đánh rắn động cỏ. Chỉ có thể âm thầm diệt bớt thế lực của bà ta.”

“Hoàng thượng hoàng thượng! Người trung thành như vậy để làm gì! Ông ta ko tiếc ném Vân gia lên đầu sóng ngọn gió, người còn cứ như vậy trung thành sao?”

“Vũ Nhi, con ko hiểu!” Vân Phương nhẹ xoa đầu nữ nhi, ông cứ ngỡ hận ý trong nàng đã thật sâu, lại ko ngờ nàng như vậy nhẹ nhàng tha thứ cho ông.

“Thiên hạ này ko phải của hoàng thượng, mà là của lê dân bách tính. Hoàng thượng ít ra có thể xem là một vị vua tốt. Mà hoàng hậu kia, lấy thủ đoạn của bà ta, một khi chấp chính sẽ là hậu quả gì? Thái tử có thể trở thành minh quân sao? Ngoại thích nắm quyền, thiên hạ sẽ đại loạn.” Vân Phương u sầu nói.

“Ta ko hiểu chuyện triều chính, chỉ biết Mạc đế ko phải người cha tốt.” Vũ Quân còn ko quên ông ta thị phi bất phân, đem mọi thù hận đổ lên đầu Mạc Kỳ Phong đâu.

“Con đang nói về chuyện của Huyền Vương sao? Con thích ngài ấy đúng ko?”

“…” Vũ Quân im lặng ko nói, coi như thừa nhận.

“Hàn phi năm đó, là bằng hữu của mẫu thân con.” Hai mắt Vân Phương xa xăm nhìn vào khoảng không trước mặt.

Hàn phi khuê danh Hàn Du Cầm, là nữ nhi yêu quý của Hàn lão trại chủ Hàn Tĩnh của Ẩn Long sơn, một trong ngũ sơn oanh trấn. Năm đó, Ẩn Long sơn cũng giống như Xuân Vụ sơn, là cái gai trong mắt, cái nhọt trong thịt của triều đình. Mạc đế tuổi trẻ nhiệt huyết, thường xuyên xuất cung vi hành, có khi lại trà trộn vào quân doanh. Mạc đế hai mươi tám tuổi trầm ổn nội liễm, trong một lần xuất cung vô tình gặp gỡ Hàn Du Cầm hai mươi tuổi lần đầu đến kinh thành. Cả hai đều ko biết thân phận của đối phương. Mạc đế từ nhỏ lớn lên ở thâm cung, nữ tử bên ông nhiều vô số, nhưng là lần đầu gặp một nữ tử hào sảng phóng khoáng như vậy. Hàn Du Cầm là nữ nhi duy nhất của Hàn lão trại chủ, lớn lên giữa một đoàn nam nhân, đối mặt với nam nhân sớm đã ko có cái gọi là “đỏ mặt”, thế nhưng lại lần đầu đỏ mặt vì một nam nhân tên gọi Mạc Thần.

Năm đó, đến khi tra được thân phận của người kia, Mạc đế đã hãm sâu vào vòng xoáy tình cảm, ko cách nào buông bỏ nữ nhân đó. Mà Hàn Du Cầm kia, sau khi biết thân phận của Mạc đế, lại một mực rời đi. Suốt hai tháng Hàn Du Cầm biến mất, Mạc đế như biến thành người khác, mỗi ngày đều trở nên độc đoán tàn bạo hơn.

Hai tháng sau, rốt cuộc tìm được Hàn Du Cầm ở một trấn nhỏ cách kinh thành ko xa. Hai tháng trước, bà trở lại Ẩn Long sơn thăm phụ mẫu cũng huynh đệ, nói lời từ biệt, sau đó một mực ở cái trấn hẻo lánh này dạy trẻ con viết chữ, giúp người già làm việc. Buổi chiều nọ, binh mã triều đình ầm ầm xông tới khiến thanh bình của trấn nhỏ vỡ nát ko còn một mảnh. Mạc đế bất chấp thể diện, dùng mạng của người dân trong trấn ép Hàn Du Cầm vào cung. Khi ấy, bà đã mang thai hai tháng. 

Hàn Du Cầm tiến cung, trở thành Hàn phi. Ngày ngày ở tẩm điện ko cùng ai giao thiệp, lạnh nhạt thờ ơ, Mạc đế làm mọi cách cũng ko thể khiến bà cười vui vẻ như trước. Năm đó, vừa vào cung, Hàn phi đã cũng Hoàng hậu xung đột, vì một cái cung nữ nho nhỏ, tên Lương Cẩm. Lương Cẩm vừa mới vào cung, lơ đãng đi dạo Ngự hoa viên, ko may va vào Hoàng hậu, liền bị truyền xuống loạn côn đánh chết. Hàn phi thấy cảnh này ko chịu được, liền bất chấp cứu Lương Cẩm, mà Mạc đế, chính là tùy theo ý bà. Lương Cẩm đến bên người hầu hạ Hàn phi, ai cũng ko ngờ tới cung nữ này có bản lĩnh leo lên giường của Mạc đế, nhân lúc ông mượn rượu giải sầu khiến ông lâm hạnh chính mình.

Lương Cẩm trắng trợn vô ơn khiến Mạc đế chán ghét, muốn giết bà ta lại bị Hàn phi ngăn lại, ít lâu sau lại hay tin Lương Cẩm mang thai, bất đắc dĩ phong làm Lương tần. Quan hệ giữa Mạc đế cùng Hàn phi từ đó cũng ngày càng lạnh lẽo. Nói đúng hơn, Hàn phi từ đó ngày càng lạnh lùng, mặc kệ Mạc đế có làm cách nào, bà cũng chỉ cầu xin được rời khỏi cung. Hàn phi mang bầu năm tháng, cơ thể ngày càng suy nhược yếu ớt, mấy lần động thai, mấy lần suýt sảy thai. Mạc đế cũng càng lúc càng trở nên nóng nảy.

Sau đợt tuyển tú năm đó, tình trạng của Hàn phi được cải thiện nhiều hơn. Bà cùng Hiền phi nói chuyện hợp nhau, nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn. Mạc đế nghĩ thế nào cũng ko nghĩ tới, bà thế nhưng lại từ Hiền phi liên lạc ra bên ngoài, cài người vào cung.

Tết Nguyên Tiêu năm sau, Hàn phi còn một tháng nữa sẽ lâm bồn bất ngờ phát bệnh mà mất mạng, mang theo cả hài tử còn chưa kịp chào đời của Mạc đế. Cùng thời gian đó, Lương tần động thai khí, sinh non một hoàng tử. Hậu cung nổi lên một trận mưa gió máu tanh. Thái y viện ko tra được nguyên nhân phát bệnh của Hàn phi, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh Hàn phi cũng ko nói được nàng có triệu chứng gì lạ hay ko, cứ như vậy một đám người theo bà bồi táng. Cùng năm đó, Mạc đế hạ lệnh ko đụng tới ngũ sơn oanh trấn, Ẩn Long sơn cũng rút khỏi tranh chấp giang hồ, ko màng thế sự.

Nhắc đến tiểu hoàng tử ra đời vào thời điểm nhạy cảm kia, Mạc đế chán ghét đến nhìn cũng ko muốn nhìn hắn một cái, ban tên một chữ Phong, trở thành Tứ hoàng tử của Mạc quốc, Mạc Kỳ Phong.

Tám năm sau, lão mama bên người Lương tần vô tình lộ ra bí mật về cái chết của Hàn phi năm xưa. Mạc đế tra xuống, mọi tội lỗi đều rơi xuống người Lương tần. Ba thước lụa trắng ban chết, khi đó Mạc Kỳ Phong tám tuổi.

“Thì ra Mạc đế năm đó cũng có một chuyện tình đau lòng như vậy.” Vũ Quân hai mắt như phủ sương mù.

Đều nói đế vương vô tình, thì ra cũng có người ngoại lệ. Mạc đế tuy ích kỷ một chút, ấu trĩ một chút, nhưng quả thật ông ta yêu Hàn phi. Chỉ là ích kỷ của ông ta, ấu trĩ của ông ta khiến người ông ta yêu nhất mất mạng, khiến nhi  tử của ông ta còn chưa kịp chào đời đã mất đi cuộc sống. Chỉ là, vị mama tám năm sau tiết lộ tin tức kia, phía sau hẳn là có quỷ.

“Như vậy có liên quan gì đến mẫu thân ta?”

“Hàn phi hơn mẫu thân con bốn tuổi, từ nhỏ cùng nhau cưỡi ngựa học võ, coi nhau như thân tỷ muội. Năm đó biết tin Hàn phi chính là Hàn Du Cầm, mẫu thân con kích động muốn nổi loạn, may mắn người của Ẩn Long sơn đưa tin tới, nói di nguyện của Hàn phi ko muốn vì bà mà thiên hạ đại loạn, Mạc quốc mới tránh được một trận loạn lạc.”

Vân Phương nhớ về năm đó, Khanh Khanh lấy cái tên Lâm Tiêu vào quân doanh làm phó tướng, một ngày nọ nhận được thư nhà, bừng bừng đại nộ, vô lý đánh đám tướng lĩnh dưới quyền đến chết đến sống, thậm chí muốn cùng ông trở mặt. Hôm sau nhận được một bức thư nữa khiến tướng lĩnh hoảng sợ, trốn được bao xa liền trốn. Ko nghĩ tới nàng đọc thư xong, ánh mắt thất thần, một mình cưỡi ngựa rời đi, ba ngày sau mới trở lại, liền như chưa có chuyện gì xảy ra.