Linh Lan công chúa tuy đã gả đi, có phủ ở ngoài hoàng cung, nhưng bằng sự sủng ái Mạc đế dành cho thân muội muội là nàng, tẩm cung của nàng vẫn được giữ nguyên vẹn bao năm qua. Vũ Quân được ôm vào trong tẩm điện, không khỏi vì sự giàu có của nơi này mà hoa mắt. Công chúa cũng chỉ là một người, nơi ở cần sa hoa thế này sao?
“Bỏ ta xuống được rồi!” Giọng nói nhàn nhạt khiến Kỳ Phong không nhìn ra nữ tử kia đang nghĩ gì. Nhìn xuống chỉ thấy sắc mặt nàng tuy còn trắng bệch, nhưng không thể nghi ngờ ánh mắt đã trở nên trong trẻo, giống như một màn lúc nãy hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng.
“Vũ Nhi, không cần cậy mạnh!” Linh Lan công chúa nãy giờ vẫn luôn đi bên cạnh nhìn Vũ Quân lo lắng.
“Cô cô, nàng không sao!” Kỳ Phong lạnh giọng. Nữ tử này dám đùa giỡn hắn như vậy!
“Tạ công chúa quan tâm, Vũ Quân không sao!”
Linh Lan công chúa ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người: một người đen mặt âm trầm, một người lại lạnh nhạt cùng một chút đắc ý không thể che dấu nơi đáy mắt. Hai đứa trẻ này, thật khiến người ta đau đầu mà!
“Con cứ ở đây nghỉ ngơi, không cần miễn cưỡng trở lại yến hội. Ta sẽ nói với hoàng huynh giúp con.” Trưởng công chúa nhìn Vũ Quân dịu dàng khiến nàng không tự chủ muốn chìm trong sự quan tâm đó.
“Phong Nhi, ở lại chăm sóc thê tử con!” Mạc Kỳ Phong đang chuẩn bị rời đi nghe thấy hai tiếng “thê tử” lập tức trầm sắc mặt, muốn phản bác lại bị cái nhìn nghiêm khắc của Linh Lan công chúa ngăn lại. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có vị cô cô này quan tâm hắn, hắn thật không nghĩ ngỗ nghịch người, đánh nuốt một bụng uất nghẹn đứng một bên.
Nhìn bóng lưng mềm mại của Trưởng công chúa khuất dần trên hành lang, Vũ Quân bất giác cay cay sống mũi. Trưởng công chúa này có lẽ xấp xỉ tuổi mẫu thân nàng, nến mẫu thân nàng còn sống, có phải hay không cũng vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy?
Sau khi biết Diệp lão là do Vân Phương nhờ vả chăm sóc mình, Vũ Quân đến giờ đều không tin ngoài mẫu thân sẽ có người thực lòng quan tâm nàng nữa. Diệp lão ở cạnh nàng ngần ấy năm vì tình bằng hữu với Vân Phương, mà vị phụ thân đó của nàng, bao năm qua bảo hộ nàng lớn lên không phải cũng chỉ vì lời hứa mà mẫu thân nàng đánh đổi bằng cả tính mạng hay sao? Không ai, không có một ai vì thật sự quan tâm nàng mà tới. Mạc Kỳ Phong vì thể diện của hắn, đương nhiên sẽ không để nàng bị người khác khi dễ, Diệp Minh cũng là vì phân phó của Diệp lão mà quanh quẩn bên cạnh nàng, mà Linh Lan Trưởng công chúa này, rốt cuộc là vì nhân tình nào nữa đây?
“Vừa rồi cô cố ý vận công?” Kỳ Phong lạnh giọng hỏi. Hắn thật không biết nữ tử này rốt cuộc coi mạng mình là cái gì nữa! Nếu không phải hắn vô tình nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ đem máu nuốt ngược trở lại. Người ngoài nhìn thấy Huyền Vương phi hoa dung thất sắc, thân mình suy yếu, dĩ nhiên, việc Huyền Vương làm trái cung quy, để xe ngựa đi vào nội cung sẽ được giải thích, mà Hoàng thượng cũng không tiện truy cứu. Hắn sủng thê tử hắn, tiếc thương thê tử hắn, người làm cha như ông ta có thể xuống tay trừng phạt sao?
“Ta ghét náo loạn! Như vậy nhanh chóng bỏ đi rất nhiều rắc rối, không phải sao?”
Nữ tử kia không nóng không lạnh nói, lại khiến Kỳ Phong cảm thấy khó chịu. Đó là mạng của nàng đó có được không! Cư nhiên nói như thể nàng chỉ là người qua đường, trong lòng Mạc Kỳ Phong ẩn ẩn từng tầng phẫn nộ.
“Bổn vương đã dám làm, liền tự có cách giải quyết!” Việc hôm nay hắn cố ý kéo nàng vào thị phi, muốn cho hoàng hậu thấy bà ta đã thua hắn một ván. Lại không nghĩ tới nàng lại liều mạng đứng ra thay hắn dọn dẹp rắc rối.
“Coi như ta làm chuyện dư thừa!” Nhìn bóng nàng biến mất sau mành trướng, Kỳ Phong có chút ngẩn ngơ. Nàng ta…cố ý muốn bảo vệ hắn?
“Ta sẽ không thả cô đi!” Mạc Kỳ Phong phất tay áo rời đi, tuyệt không muốn thừa nhận hắn đang dao động.
Từ khi có trí nhớ Kỳ Phong liền biết,hắn là đứa trẻ không được chào đón. Mẫu thân hắn trong cung chỉ là một cung tần nho nhỏ, phụ hoàng không yêu thương người.
Từ nhỏ hắn luôn bị huynh đệ ăn hiếp, lăng mạ, mắng chửi hắn là tạp chủng do mẫu thân hắn giở thủ đoạn quyến rũ phụ hoàng sinh ra. Phụ hoàng nhìn đến hắn liền khó chịu, mẫu thân lại cũng yêu thương hắn, thường xem hắn là nơi trút giận. Hắn vẫn thương nàng! Cho dù nàng bắt hắn quỳ dưới tuyết, cho dù nàng dùng roi đánh hắn giữa ngày đông lạnh giá, cho dù… Nghĩ về mẫu thân, trong lòng hắn chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.
Không ai bảo vệ hắn, hắn chỉ có thể tự mình cố gắng, vị công công võ công cao cường ngày đó hết lòng truyền thụ võ công cho hắn, dạy hắn binh thư cũng chưa từng đứng ra bảo vệ hắn. Khi hắn tám tuổi chật vật thoát được ám sát, ông ta nhìn hắn còn nửa cái mạng lạnh lùng nói: “ Hoàng cung này là nơi ăn thịt người, nếu người không trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể mặc người chém giết. Sẽ không ai bảo vệ người!” Từ đó hắn không ngừng cố gắng, liên tục trở nên mạnh mẽ, hắn không cần ai bảo vệ! Cho đến khi Sở mẫu xuất hiện, liều mạng bảo vệ hắn, hắn chính là lần đầu cảm thấy ấm áp như vậy. Nhưng ra, nữ nhân dịu dàng ấy dùng mạng sống của nàng đổi lấy một lời đảm bảo của hắn. Hắn phải dùng tính mạng mình để bảo vệ một người! Khi ấy Kỳ Phong chợt cười lạnh, làm gì có ai vì hắn mà tình nguyện đứng ra! Lời hứa này, cho đến nay hắn vẫn luôn thực hiện thật tốt, vì đó là lời hứa mà một người đã dùng tính mạng đổi lấy. Sớm đã nguội lạnh lòng tin, Mạc Kỳ Phong hắn không cần ai quan tâm. Chỉ là, hành động của Vân Vũ Quân hôm nay khiến hắn dao động không thôi. Đã thật lâu rồi, hắn luôn không cần người bảo vệ.
Vũ Quân nhìn Mạc Kỳ Phong cô độc rời đi, trong lòng không khỏi chua xót. Nàng lại làm chuyện dư thừa! Nàng biết Mạc Kỳ Phong có tính toán của hắn. Nàng cũng biết hoàng hậu sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào kéo hắn xuống bùn. Mà nàng, tuyệt đối không muốn trở thành bậc thang để bà ta lôi hắn xuống. Vũ Quân càng hiểu rõ, nếu không phải Mạc đế ngầm cho phép, hoàng hậu có mười lá gan cũng không dám làm loạn yến hội. Mạc đế không yêu thương hắn, thậm chí ghét bỏ không hề che dấu. Lần đầu tiên trong đời Vũ Quân cảm thấy Vân Phương là người cha tốt như vậy. Ít ra ông ta còn ở khắp nơi bảo hộ nàng. Mà Mạc đế này, không phải nam nhân tốt! Mạc Kỳ Phong đâu làm gì nên tội? Có chăng là do hắn là nhi tử của vị cung tần không được yêu thương kia. Thân là vua một nước, lại bất phân thị phi, lòng dạ hẹp hòi như vậy, Mạc đế này quả thực khiến người ta chán ghét.
Vũ Quân đau lòng Mạc Kỳ Phong. Suy cho cùng, hắn cũng như nàng, đều cô đơn tịch mịch như vậy!