Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 21: Vương phi nhỏ mọn




Thu lại tâm tình phức tạp không nên tồn tại, Vũ Quân qua tấm rèm thưa nhìn phố xá sầm uất. Đã bao lâu rồi nàng không ra phố? Hình như là từ khi gả đi… Lão thần y từ ngày đó cùng không còn thấy bóng dáng. Kinh thành phồn hoa, chỉ còn mình nàng lạc lõng.

Kỳ Phong khẽ cau mày, vẻ ưu thương như có như không ở nữ tử kia khiến hắn không khỏi buồn phiền. Hắn quen nhìn nàng vô dục vô cầu, nàng cao ngạo thanh lãnh, nàng trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn không phải dáng vẻ cô đơn bất lực kia. 

Kỳ Phong không tự chủ nhớ tới hôm tân hôn, khi nàng mệnh treo mành chỉ vẫn bất chấp muốn rời Vương phủ, cũng không có bi thương như vậy.

“Cô là nữ nhi Lâm gia?” Thời gian qua nàng an phận khiến hắn nhất thời quên mất một số chuyện. Tỷ như…

Vũ Quân ngỡ ngàng nhìn nam nhân cao quý trước mặt. Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới Mạc Kỳ Phong sẽ mở miệng nói chuyện, lại còn là về thân thế của nàng. 

Năm đó Xuân Vụ sơn trại cháy, người của sơn trại cũng mất tích toàn bộ, những năm qua nàng cũng từng nghe ngóng qua, lại không tìm được một chút manh mối nào, như trên thế gian chưa từng tồn tại một Xuân Vụ sơn trại như thế. Nếu không phải mẫu thân nàng đến chết vẫn mang tội danh “phản tặc”, nàng thật nghi ngờ có phải nàng nằm mơ rồi không?

“Ngài sẽ giao ta cho Hình bộ?” Vũ Quân cười nhạt. Nàng không nghi ngờ khả năng tình báo của Mạc Kỳ Phong, huống hồ đêm tân hôn làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ e ngay cả Lục An Giao cũng đã biết nàng là nữ nhi của Lâm Khanh Khanh mà bà ta thù hận nhất. Chỉ là tại sao trước đây nàng lại quên mất, phản tặc là tội tru di cửu tộc, mà nàng, thân là con gái của kẻ trọng tội, có thể bình an mà lớn lên, chẳng phải nhờ vào vây cánh của trọng thần Vân Phương sao?

“Ngươi nghĩ bổn vương nhàm chán như vậy?”

“Oh!”

“Bổn vương chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Vân Phương vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, làm càn sẽ gây rắc rối cho bổn vương.”

Mạc Kỳ Phong hắn không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng, tra được thân phận của nàng, tự khắc sẽ biết đến ân oán tình thù mười bảy năm trước. Hắn có thể nhìn ra Vân Phương đối với nữ nhi này bề ngoài lạnh nhạt, thực chất lại tận lực dung túng. Quân bài này hắn đã nắm trong tay, tuyệt đối không muốn bị cắn ngược. Hoàng hậu đem nữ tử này cài bên người hắn, lại không tra cho rõ thân thế của nàng, không thể trách bà ta ngu dốt, chỉ có thể coi như bà ta xui xẻo thôi.

Khi bắt đầu, Kỳ Phong cũng không ngờ tới thân thế Vân Vũ Quân lại lắt léo như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ đoán được Vân Phương bề ngoài không quan tâm nàng, lại nhờ Diệp lão thay mình chăm sóc là có ẩn tình. Nghĩ không ra Vân tướng quân năm xưa một đao dẹp gọn thế lực Xuân Vụ sơn lại động tâm với nữ tặc huyền thoại kia. Cũng không ngờ Trưởng công chúa cô cô của hắn lại là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện xưa của họ. Hắn thắng hoàng hậu keo này, có lẽ nhờ tài nghe lén thôi. Không đúng! Là họ tự mình nói chuyện ở hoa viên của hắn! Không phải hắn nghe lén.

Phố xá bên ngoài vẫn tấp nập như vậy, loáng thoáng đâu đó tiếng trẻ con cười giòn tan. Ánh mắt Vũ Quân khẽ động. Nếu như năm đó mẫu thân không trúng độc, có phải hay không nàng cũng có thể cười như đứa trẻ nọ? Có phải hay không dù rời khỏi Xuân Vụ sơn, nàng cũng có thể có một cuộc sống an bình như dân chúng trong thành? Mà không phải vô duyên vô cớ bị cuốn vào thị phi của cung đình, bị buộc lại bên người một nam nhân không yêu nàng, nhờ vào hận thù để sống tiếp?

“Vương gia, có thể dừng một chút không?” Ánh mắt Vũ Quân vẫn đặt ngoài khung cửa xe ngựa, giọng nói mang chút hưng phấn bất thường.

“Ta trốn không nổi.”

Xe ngựa dừng lại, Vũ Quân kéo váy bước xuống xe. Kỳ Phong nheo mắt nhìn theo, dù sao vào cung vẫn sớm, hắn không vội, lại càng không sợ nữ nhân này thừa cơ chạy mất, chỉ tò mò muốn biết nàng lại muốn nháo cái gì.

Phàm là con người, đều sẽ bát quái, thấy náo nhiệt tự nhiên sẽ bị thu hút, huống hồ nữ tử kia lại xuất chúng như vậy, muốn không chú ý, cũng thật khó đi. Mấy nam nhân bên đường không khỏi đứng lại muốn nhìn kỹ dung nhan mỹ nhân một chút, lại sơ suất không thấy cỗ xe ngựa sang trong đang càng lúc càng tỏa ra hàn khí bức người.

Ai cũng không ngờ tới, nữ tử y phục sang trọng kia lại đi đến trước mặt tên nhóc ăn mày đang ủ rũ ở gốc cây đa bên đường. Dưới ánh nắng buổi chiều có phần gay gắt, một thân lam y của nàng như khiến ráng chiều dịu bớt.

Bàn tay nàng chìa ra trước mặt tên ăn mày, khóe môi như có như không nhếch lên đầy khiêu khích: “Tiểu tử, lâu rồi không gặp!”

Tiểu ăn mày đang rất buồn, từ sáng tới giờ y đều không xin được gì. Chợt tiếng nói có phần quen thuộc khiến y không rét mà run. Ngẩng mặt lên lại thấy một nữ tử, à không, là một tiên tử xinh đẹp đang mỉm cười nhìn hắn.

“Tiên nữ tỷ tỷ, người thật xinh đẹp nha! Xin người xót thương cho kẻ nghèo nàn này…” Sau này y thật hối hận không dứt vì hành vi ngày hôm đó của mình.

“Tiểu tử, mới có vài tháng, liền không nhận ra ta?” Tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp kia liền không ngại y xấu xí bẩn thỉu mà túm cổ áo y.

Ăn mày nhỏ chỉ thấy từng cơn ớn lạnh, y như thế nào lại quên mất!

“Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà!” Đằng nào cũng bị túm lại rồi, y không cam lòng châm chọc nàng vài câu. 

“Chuông bạc của ta đâu?” Bàn tay trắng nõn lần nữa chìa trước mặt y. Nữ tử không để bụng ăn mày nhỏ chửi xéo nàng. Thật khó khăn mới bắt được hắn, nàng hẳn nên cảm ơn mớ y phục nặng trịch này. Nếu tiểu tử này sớm nhận ra nàng, chỉ e cái bóng của y nàng cũng không bắt được.

“Đại tỷ à, ngươi làm ơn đi!” Ăn mày nhỏ thật muốn khóc mà. Đã là chuyện của hơn một năm trước rồi, sao cứ mãi bám y không buông chứ!

“Chuông bạc đó đã bị người khác lấy mất rồi!” Ăn mày nhỏ cố rặn ra vài giọt nước mắt ủy khuất. Mấy tháng nay không thấy bị đuổi bắt, y cứ ngỡ nàng ta đã bỏ qua, ai ngờ tới…

“Ai lấy đi?”

“Ta nói này tỷ tỷ, dù sao cũng chỉ là một chiếc chuông bạc thôi mà! Tỷ xem tỷ ăn mặc sang trọng như vậy, lại giữa đường dây dưa với tiểu ăn mày là ta chỉ vì một chiếc chuông bạc. Thật quá mất phong phạm…”

“Ta không để bụng. Hôm nay ngươi không mang chuông bạc ra, đừng hòng đi đâu hết!”

“Tỷ cũng đã đuổi theo ta hơn một năm nay rồi, nếu có chuông bạc ta liền trực tiếp trả cho tỷ, còn chịu để tỷ nhọc công đuổi bắt hay sao? Tỷ tỷ à ta thật sự không có giữ mà.” Y thật hối hận dây vào nữ tử này! Chỉ vì một chiếc chuông bạc, nàng ta đuổi bắt y cả vài con phố, hơn một năm cũng không hề bỏ cuộc. Nếu không phải sư phụ vô lại của y cầm chuông bạc đó đi mất, y thật muốn đem trả cho nàng ta. Ngày ngày chạy trốn thật sự rất mệt mỏi đó!

“Ngươi đưa nó cho ai?”

“Ta thật sự không thể nói!” Y dù sao cũng là một nam tử hán, không thể khuất phục trước cường quyền, huống hồ sư phụ đã nói chuyện này liên quan đến cuộc đời của người, tuyệt đối không thể để lộ ra.

“Thật sự không nói?” Giọng nói trầm thêm mấy phần khiến ăn mày nhỏ cảm thấy rét lạnh từng đợt.

“Không nói!” Sư phụ nói làm người có thể không biết chữ nhưng không thể không có cốt khí!