Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 16: Xao động




1.

Mạc Kỳ Phong bận rộn triều chính, cũng như cũ không quên được nụ cười của nữ nhân kia. Hắn nhớ mãi Vân Vũ Quân khi đó, sinh mệnh dường như sợi khói trước gió, bạch y nhuốm máu nằm trên giường, nụ cười của nàng có bao nhiêu thê lương lại đẹp đến mê hoặc. Nàng cười vô lực, yếu ớt lại khiến người ta không dám lại gần để che chở yêu thương. Đã hai tháng trôi qua, mạng Vân Vũ Quân cũng đã được nhặt lại, an nhàn sống trong viện của nàng. Ban đầu hắn vốn định cưới nữ nhi Vân gia về, hảo hảo hành hạ nàng ta, hiện tại lại không cách nào động thủ. 

Hắn sắp xếp Nguyệt Uyển cho nàng, hai tháng qua lại chưa hề đặt chân đến. Hắn là lo sợ, lo sợ bản thân sẽ không tự chủ mà để ý đến nàng. Hắn lạnh lùng tàn nhẫn đem đau thương của nàng dẫm đạp dưới chân, cũng tuyệt không muốn xao động tình cảm. Hương nhi của hắn, vì sự xuất hiện của nàng, hiện tại còn đang chịu khổ ở nơi nào.

Trong lúc thất thần đôi chân Mạc Kỳ Phong vô tình dừng lại trước Cô Vân các. Hắn thật nhớ không ra, từ khi nào Vương phủ có thêm biệt viện này? Hai bên vắng vẻ, hắn có chút hiếu kỳ tiến vào biệt viện.

Cánh đào lãng đãng rơi, Vân Vũ Quân một thân bạch y thoải mái tựa vào gốc cây, hai mắt khép hờ. Mạc Kỳ Phong bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở, tay hắn đưa lên lại dừng giữa không trung, trái tim chấn động mạnh. Nữ nhân kia ở dưới tán đào, mong manh như cánh hoa, tùy thời có thể rời khỏi, lại khiến hắn cảm thấy chua xót không thôi. Cảm nhận trái tim sai lệch, Mạc Kỳ Phong dứt khoát rời đi, loại cảm giác này trên người Hương Nhi cũng chưa từng xuất hiện. Cảm giác này là sao?

Khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Phong đột nhiên khó coi, hắn từ lúc nào để ý nữ nhân kia như vậy? Hương Nhi vì hắn hy sinh nhiều như vậy, hiện nàng không rõ tung tích, hắn thế nào lại vì Vân Vũ Quân mà suy nghĩ?

“Chiêu Dương!” Mạc Kỳ Phong gương mặt đen sầm dọa người tiến vào thư phòng.

“Có thuộc hạ!” Chiêu Dương một thân hắc y xuất hiện quỷ dị thật khiến người ta giật mình.

“Tin tức của Hương Nhi?” Giọng nói mang chút âm trầm khiến cho kẻ đang nghe lén bên ngoài không khỏi vì Chiêu Dương mà đổ mồ hôi lạnh.

“Vụt!” Quân cờ cẩm thạch bất ngờ lao ra phía cửa, Chiêu Dương mặt không biến sắc khom lưng đứng đó. Đáng đời! Cười người gặp họa, Diệp Minh ngươi cũng quá thất đức rồi! Xem Vương gia làm sao thu thập ngươi.

“Vương gia, người đây là muốn giết người?”

Diệp Minh tức giận rống, xông vào thư phòng. Hắn làm gì nên tội cơ chứ! Lại tên Chiêu Dương đáng ghét đứng kia trên mặt treo hai chữ “đáng đời” làm Diệp Minh tức muốn ứa máu. Uổng công mình lo lắng cho hắn! Thật là tự bê đá đập vào chân mà!

2.

Mạc Kỳ Phong khẽ nhăn mày nhìn Diệp Minh, con hồ ly này càng ngày càng không có quy củ rồi.

“Diệp Minh, gần đây ngươi cũng nhàn rỗi quá rồi!” Mạc Kỳ Phong cười như không cười, ngón tay gõ nhẹ trên thư án, ánh mắt hứng thú dào dạt. Diệp Minh nhìn một màn này, không hiểu sao sau lưng từng trận ớn lạnh.

“Vương gia, ta…”

“Thế này đi!” Mạc Kỳ Phong không khách khí dứt khoát cắt lời hắn (Diệp Minh) “ Gần đây mạn bắc xuất hiện bệnh dịch, ngươi thay ta lên thị sát một chút, thuận tay cứu người đi!”

“Vương gia! Gần đây ta thật rất bận mà!” Diệp Minh bất bình kháng nghị “Trước khi đi lão cha đã giao cho ta chăm sóc Vũ Nhi, hiện tại ta không thể rời đi!” Diệp Minh trong lòng đắc ý, lý do này của hắn,Vương gia sẽ không còn gì bắt bẻ đi. Dù sao nha đầu Vân Vũ Quân kia cũng giống như nữ nhi của lão cha, có Diệp lão đại danh đỉnh đỉnh làm bia đỡ, hắn còn phải sợ sao? Lại vô tình không biết trong lòng ai đó hiện tại như bị mèo cào, Vương phi của Huyền Vương hắn từ khi nào lại để nam nhân khác gọi cả nhũ danh?

“Ngươi lo ngại Bổn vương sẽ hại nàng?” Kỳ Phong nhướn mày nhìn nam nhân như hồ ly trước mặt, trong mắt lóe lên tia tính toán.

Diệp Minh trong lòng thầm kêu “Xong!”. Hắn trên danh nghĩa là thủ hạ, nhưng với Huyền Vương là tình bằng hữu, bằng không, một Huyền Vương phủ nhỏ nhoi này, làm sao giữ nổi chân hắn. Chỉ là cái tên lãnh khốc này hướng hắn xưng Bổn Vương, thì thực sự đã tức giận rồi!

“Ta không có ý đó, chỉ là…” hắn chính là nghĩ như vậy đó. Đừng nghĩ hắn không nói, thì cái gì cũng không biết. Thích khách đêm tân hôn đó, không phải do Mạc Kỳ Phong đứng sau giật dây sao? Biết trước nữ nhi Vân gia gả vào Vương phủ sẽ không có chỗ tốt, chỉ không ngờ tên nhãi này lại phủ đầu đòn hiểm ngay đêm động phòng. Hiện tại nha đầu kia thân cô thế cô, hắn đi rồi, ai biết tên kia có dở trò hành hạ nàng? Phải biết đó là bảo bối trên tay lão cha hắn nha!

“Vương gia, thương thế Vũ Nhi bất thường như vậy, ta đi rồi, chẳng may nha đầu kia phát bệnh, chẳng phải là…”

“Đây là quân lệnh!” Bốn chữ ngắn gọn phun ra, nhẫn tâm bóp chết tâm tư nho nhỏ của Diệp Minh, Mạc Kỳ Phong cau mày, hai chữ Vũ Nhi Diệp Minh thốt ra thật khiến hắn khó chịu nha.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Diệp Minh tâm không cam lòng không nguyện lĩnh mệnh rời đi, Mạc Kỳ Phong tên tiểu tử này, lại dám lôi quân lệnh ra đàn áp hắn. Thật tức chết người mà! Trước khi đi, vẫn là qua nhìn nha đầu kia một chút.

Mạc Kỳ Phong nhìn bóng dáng Diệp Minh khuất sau hành lang, đưa mắt lạnh nhìn Chiêu Dương vẫn luôn đứng đó.

“Thế nào rồi?” 

“Vương gia, Sở cô nương…”

3.

Cô Vân Các

“Nha đầu! Tỉnh! Tỉnh!” Diệp Minh như gió lốc ào đến, tay vỗ vỗ nhẹ lên khuôn mặt thanh lãnh đang tựa vào thân cây mà ngủ kia.

“Thu móng heo của ngươi lại!” Giọng nói lành lạnh pha chút tức giận, Vũ Quân không nể tình đập tay Diệp Minh. Diệp lão rời đi, lưu lại nam nhân này chăm sóc nàng. Mà hắn, không biết sinh vào cái giờ gì mà như gà mẹ, ngày ngày lải nhải bên tai nàng, thật khiến người ta đau đầu.

“Có chuyện gì?” Hỏi cho có lệ vậy thôi, không có chuyện gì hắn cũng đâu tha việc làm phiền nàng!

“ô ô nha đầu muội khiến ta thật đau lòng!” Diệp Minh bày ra khuôn mặt ủy khuất đến cực điểm, khiến nàng nghi ngờ có phải hay không mình vừa làm chuyện gì động trời lắm! Vân Vũ Quân nàng lần đầu biết đến, khả năng ăn vạ có thể di truyền từ cha sang con đó!

“Không có gì thì mời rời đi. Ta rất mệt!” Không dư hơi sức diễn tuồng cùng ngươi, Vũ Quân tự bổ sung trong lòng như vậy. Nàng đứng lên dứt khoát đi vào phòng, gần đây luôn rất muốn ngủ. Vừa mới rồi đang ngắm hoa, như thế nào lại ngủ thiếp đi!

“Lão cha sẽ nhanh chóng trở lại, muội hãy ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, đừng nghĩ loạn.” Diệp Minh trầm giọng nghiêm túc. Nha đầu này kiên cường như vậy, đánh chết hắn cũng không tin nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại cho Huyền vương dày vò. Hơn nữa, thương thế của nàng nhìn qua có vẻ tốt hơn, nhưng hắn lại vô tình phát hiện, thời gian nàng ngủ ngày càng nhiều hơn. Phong bế kinh mạch này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

“Diệp Minh! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Vũ Quân lười nhác hỏi, ánh mắt lóe lên tia tinh quái rồi biến mất không chút dấu vết.

“Nha đầu! Ta hơn muội ba tuổi! Gọi đại ca ta nghe coi!” Diệp Minh hắn không thích nhất người kém tuổi hướng hắn hô to gọi nhỏ, nha đầu này mới 17 tuổi, lại một tiếng Diệp Minh, hai tiếng Diệp Minh, thật không lễ phép mà!

“Mới hai mươi tuổi, sao lại cằn nhằn như lão già vậy?”

Trái tim mong manh của Diệp Minh lần này triệt để chết lặng rồi. Chợt thấy nha đầu này và Vương gia sao lại giống nhau như vậy? Đến lời nói cũng có sức sát thương không thể xem thường!

“Ta sắp rời Vương phủ một thời gian!” Giọng nói của Diệp Minh phi thường nghiêm túc, hắn không lo Mạc Kỳ Phong lấy mạng nàng, chỉ sợ sẽ hành hạ nàng sống không bằng chết. Nha đầu này lại quật cường như vậy, hai kẻ cứng đầu này va vào nhau, nàng yếu thế hơn dĩ nhiên sẽ ăn không ít khổ. Hắn thừa hiểu bản thân không quan trọng tới mức có thể ngăn cản Kỳ Phong đối phó nàng, chỉ là vẫn không ngừng lo lắng. Nàng có mệnh hệ gì, lão cha hắn chẳng phải sẽ giết hắn sao?

“Nếu Vương gia đến tìm, muội cố nhẫn nhịn một chút…” Vừa nói, Diệp Minh không màng lễ nghi bước vào sương phòng, dù sao những ngày qua đều là hắn ra vào nơi này giúp nàng bắt mạch kê đơn. Vả lại, người giang hồ không câu nệ tiểu tiết. Diệp Minh chán nản nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ gục trên bàn, nén một tiếng thở dài, như thế nào vừa mới nói chuyện liền ngủ?

Cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú, trong lòng Diệp Minh không khỏi có chút 

thương tiếc, liệu nha đầu này có chờ được đến khi lão cha hắn tìm được phương pháp thay nàng giữ mệnh?

Bỗng từng đợt rét lạnh truyền đến từ phía sau lưng khiến Diệp Minh thoáng chốc cứng người, loại áp lực này thật quen nha!

“Vương gia?” Mạc Kỳ Phong hai tay khoanh trước ngực, lười biếng tựa bên cửa nhìn Diệp Minh đầy hứng thú. Sau khi cho Chiêu Dương lui xuống, trong đầu hắn không tự chủ hiện lên hình ảnh nữ nhân kia ngủ dưới tán đào, đôi chân cũng vô thức tìm đến Cô Vân Các. Chỉ là không ngờ sẽ gặp một màn này.

“Quan tâm nàng như vậy?” Kỳ Phong lạnh nhạt như có như không liếc nhìn thiếu nữ đang ngủ gục trên bàn, cứ như vậy không chút phòng bị, hắn thật tò mò hồ lô nàng ta bán thuốc gì.

“Ta coi nàng như muội muội!” Ánh mắt Diệp Minh kiên định chống lại cái nhìn châm chọc của Mạc Kỳ Phong.

“Đừng thương tổn nàng! Ngài có để ý nàng!”

Diệp Minh không nói hai lời dứt khoát rời đi, hắn đâu dại dột mà ở lại đón cuồng phong. Vũ muội muội, thật xin lỗi! Hắc hắc!