Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn Thê

Chương 47: Muốn nói nhưng không thể




Edit: Ne Ngoz

Sở Kiều Linh ở phủ Thừa tướng dùng xong bữa tối sau đó liền đi đến tiểu lâu Duyệt Lai.

Lúc này trên ngã tư đường yên tĩnh một mảnh, trên bầu trời đầy sao, trên đường thời điểm mọi người nhìn thấy Sở Kiều Linh đều biết nàng chính là nữ nhi Sở Tướng quân, Sở Kiều Linh, trong ánh mắt bọn họ mang theo kinh diễm, nhìn kỹ, thương hại, hâm mộ, Sở Kiều Linh cười lạnh nhạt.

Sở Kiều Linh đi từ từ, mâu quang nhìn về phía tiền phương, cách đó không xa, một bóng dáng cao ngất xuất hiện ngay trước mắt Sở Kiều Linh, trong lòng Sở Kiều Linh cảm thán, này sợ là tự tìm đến nàng.

Người tới đúng là Thần Vương Mục Thiếu Thần, buổi sáng hôm nay Mục Thiếu Thần từ Hoàng cung trở lại tiểu lâu Duyệt Lai, chưởng quầy nói cho hắn biết Sở Kiều Linh đi ra ngoài, nhưng không biết đi nơi nào, Mục Thiếu Thần liền chờ ở tiểu lâu Duyệt Lai, không nghĩ một lần chờ đợi này lại đến xế chiều mà Sở Kiều Linh không hề trở về, lại nghe nói Sở Kiều Linh bị phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, Mục Thiếu Thần thế mới biết Sở Kiều Linh định đi đến phủ Thừa tướng.

Dùng xong bữa tối rồi còn không thấy Sở Kiều Linh trở về, Mục Thiếu Thần một người liền dọc theo đường cái kinh thành đến phủ Thừa tướng, đi tới đi lui liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng trước mặt.

Kỳ thực Mục Thiếu Thần nghe thấy chuyện Sở Kiều Linh được phu thê Thừa tướng vì nghĩa thu nhận nghĩa nữ, trong lòng rất vui sướng, hắn rốt cục rõ ràng hàm nghĩa lời nói của Sở Kiều Linh, nếu Cốc Dung kia có si tâm vọng tưởng Sở Kiều Linh, Cốc Thừa tướng cũng sẽ không nhận Sở Kiều Linh làm nghĩa nữ, xem ra là hắn đa tâm. | Ngoz: Anh ghen quá nên thế thôi. >”<

Mục Thiếu Thần thấy Sở Kiều Linh từ từ đi tới, bước chân liền dừng lại, lẳng lặng nhìn thiên hạ càng chạy càng gần, trong lòng tràn ngập chờ mong, không biết nàng xem lời nói đặc biệt lúc đó của mình như thế nào.

Trên đường cái mọi người ào ào nhìn về phía Mục Thiếu Thần cùng Sở Kiều Linh, bọn họ tự nhiên nghe nói chuyện hôm qua dưới núi Ngọc Kỳ, đoán xem rốt cuộc Nam Lâm Vương gia cùng bé gái mồ côi phủ Tướng Quân có quan hệ gì.

Đợi Sở Kiều Linh đến gần, Mục Thiếu Thần vốn tưởng rằng nàng tính nói gì đó với mình, không nghĩ Sở Kiều Linh chỉ nhìn hắn một cái, liền lướt qua hắn đi về phía trước. | Ngoz: Tội chưa, người ta xem anh như người dưng mà cứ đa tâm hoài.

Mắt Mục Thiếu Thần nhanh chóng hiện lên một tia thất vọng, nhanh chóng xoay người, đuổi kịp bước chân Sở Kiều Linh.

Nhóm người nghỉ chân quan sát cũng vốn tưởng rằng Sở tiểu thư này sẽ nói gì đó với Thần Vương, không nghĩ bọn họ cái gì cũng chưa nói, không khỏi thất vọng, ào ào tán đi.

Mục Thiếu Thần đi đến bên cạnh Sở Kiều Linh, cùng nàng sóng vai mà đi, cũng không nói gì.

Sở Kiều Linh đương nhiên biết Mục Thiếu Thần thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn mình, mâu quang trung thâm thúy tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn tự mình nói ra, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Sở Kiều Linh lại bắt đầu đau đầu, nàng không nghĩ sẽ đối mặt loại cảnh tượng này, bản năng muốn công khai chạy trốn, quả thật nàng cũng làm như vậy.

Mục Thiếu Thần chỉ thấy Sở Kiều Linh đột nhiên điểm nhẹ mũi chân nhảy lên cao, phi thân chạy đi thật xa, Mục Thiếu Thần không suy nghĩ thêm, cũng nhảy lên cao, đuổi theo bóng dáng Sở Kiều Linh.

Sau nửa canh giờ, Sở Kiều Linh mới ngừng lại, Mục Thiếu Thần bước chân cũng dừng lại, giờ phút này bọn họ đã đi tới bên hồ Mạc Ưu ngoài thành.

Sở Kiều Linh đứng ở bên hồ Mạc Ưu, từ trong lòng xuất ra sáo ngọc, đặt ở bên miệng, đứng lên thổi.

Từ mười hai năm trước, thời điểm Sở Kiều Linh thổi sáo cũng sẽ không có người ngoài ở đây, nhưng giờ phút này lại là thổi để tưởng nhớ, cho dù Mục Thiếu Thần đứng sau lưng nàng đang lẳng lặng nhìn nàng.

Một khúc du dương, uyển chuyển lại mang theo ưu thương nhè nhẹ khúc phiêu đãng mở ra trên mặt hồ, Mục Thiếu Thần cảm thấy dường như hắn lại nhớ tới hai năm trước thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Sở Kiều Linh thổi cùng một khúc, bên hồ bất đồng, nhưng cũng chấn động như nhau, đau lòng giống nhau, tưởng giống như muốn ôm nàng vào lòng.