Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn Thê

Chương 36: Gần trong gang tấc




edit: Mint Mun

Ngọc kì sơn chân núi, Thừa Kiền Đế cùng mọi người nghe thị vệ báo lại, nói Nam Lâm Thần Vương đến đây, mọi người ào ào khó hiểu.

Từ mười hai năm trước, Thiên triều với Nam Lâm đánh nhau một trận, tuy rằng đến cuối cùng hai quốc đều lui binh, nhiều năm như vậy cũng không có động chạm đến nhau, nhưng Thiên triều cùng Nam Lâm quan hệ cũng không có tốt đẹp, mà lúc này, Nam Lâm vương gia đột nhiên đến kinh thành, nhóm văn thần ào ào phỏng đoán, đoán rằng là vì chuyện gì mà đến.

"Nam Lâm Thần Vương Mục Thiếu Thần? Hắn tới làm gì?" Long Liên đầu tiên đặt câu hỏi.

"Thuộc hạ không biết." Thị vệ nói.

"Thỉnh hắn tiến đến." Thừa Kiền Đế hương công công bên cạnh nói.

Công công lên tiếng trả lời mà đi.

Một lát, chỉ thấy dẫn đầu một gã nam tử xoay người xuống ngựa, mang theo một người cùng công công hướng chỗ Sở Kiều Linh bên này mà đến.

Nguyên lai Mục Thiếu Thần mang theo tùy tùng đuổi đến Thiên triều kinh thành, rốt cục ở hôm nay tới Duyệt lâu, lại nghe nghe thấy chưởng quầy nói Sở Kiều Linh đi ngọc kì sơn, liền trực tiếp mang theo tùy tùng hướng ngọc kì sơn mà đến, khi hai người đến chân núi Ngọc Kì sơn, liền thấy Sở Kiều Linh.

Mục Thiếu Thần cùng Duẫn Băng đi theo sau công công, hướng chân núi đi tới, chỉ thấy hắn một thân mặc sắc cẩm bào, đầu mang màu tím ngọc quan, tuy rằng một mặt phong trần, nhưng vẫn như cũ không thể che giấu bề ngoài tuấn mỹ, một đôi mắt phượng lóe ra hàn tinh , nhưng khi lướt đến hướng Sở Kiều Linh lại mang theo một tia nhu tình không dễ phát hiện.

Sở Kiều Linh nhìn ánh mắt Mục Thiếu Thần, mà Mục Thiếu Thần đồng thời cũng đang nhìn nàng, lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau.

Sở Kiều Linh đương nhiên biết hắn chính là Nam Lâm Thần Vương Mục Thiếu Thần, tư liệu về hắn, nàng trước kia đã xem qua, biết hắn là một nam nhân lãnh khốc vô tình, đối với nữ nhân càng khinh thường, đến nay trong phủ của hắn không có một phi hay thất thiếp nào.

Tuy rằng Sở Kiều Linh chỉ liếc mắt nhìn Mục Thiếu Thần một cái, nhưng lại khiến cho đôi phượng mâu lạnh như băng của hắn bắt đầu khởi động cảm xúc, giống như mặt sông đang đóng băng tự nhiên xuất hiện lỗ hổng.

Mục Thiếu Thần nhìn cô gái trước mắt này làm cho hắn đau khổ tìm kiếm hai năm trời, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, dung nhan của nàng luôn luôn xuất hiện trong đầu hắn, đã sớm khắc cốt minh tâm.

Nhìn nàng một thân bạch y, một cây sáo ngọc, giống nhau dung nhan, giống nhau thanh nhã, giống nhau cô tịch, Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh gần trong gang tấc, lại cảm giác nàng vẫn như cũ xa cách cuối chân trời, làm cho hắn muốn chạm vào nhưng không đến, trong lòng có chút chua sót.

Mục Thiếu Thần đi đến trước mặt Thừa Kiền Đế , hướng Thừa Kiền Đế chắp tay nói: "Nam Lâm Mục Thiếu Thần tham kiến Thiên triều hoàng đế."

"Thần Vương không cần đa lễ, không biết Thần Vương lần này tiến đến Thiên triều có gì chuyện quan trọng?" Thừa Kiền Đế hỏi.

"Bổn vương lần này tiến đến là phụng phụ hoàng chi mệnh cùng quý quốc trao đổi hai quốc biên giới thương mậu việc." Mục Thiếu Thần không cần suy tư liền đáp, đã là sớm có chuẩn bị.

Nghe Mục Thiếu Thần nói , ở đây một số đại thần khó hiểu, trao đổi hai quốc biên giới mậu dịch, cần đường đường một cái vương gia tự thân xuất mã sao?

Lạc Băng Hàn đánh giá Mục Thiếu Thần, hắn quan sát thấy vừa mới đến ánh mắt Mục Thiếu Thần nhìn Sở Kiều Linh có 1 tia khác thường, điều này làm cho trong lòng hắn bắt đầu có chút bất an, hi vọng mục đích đến đây đúng như lời hắn đang nói.

Lúc này, liền nghe thấy Cốc Dung lớn tiếng đối Thừa Kiền Đế nói: "Hoàng thượng, ngài có khách quý tới chơi, ta cùng Linh nhi trước hết trở về thành ."

Thừa Kiền Đế vuốt cằm.

Mục Thiếu Thần nghe Cốc Dung đối Sở Kiều Linh xưng hô, trong lòng liền sinh ra cảm giác khó chịu, lại nghe được Sở Kiều Linh phải rời khỏi, bất chấp mọi người còn đang đứng đây, liền nhanh chóng đi đến trước mặt Sở Kiều Linh, cầm lấy cổ tay trắng noãn của nàng.