Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 34: Thất Tịch Hoa Đăng




Nhìn Vân Sương cười thoải mái như vậy, Ninh Tử Hàn liền cúi xuống nói,“Hôm nay là thất tịch, cùng nhau đi chơi nhé.”

Ninh Tử Hàn nhìn thấy trong ánh mắt Cố Vân Sương chợt ánh lên niềm vui, nhưng sau đó y lại cúi đầu,“Hoàng Thượng, này chỉ sợ là không tốt.”

Ninh Tử Hàn mỉm cười nhìn y,“Không sao, coi như là cải trang vi hành đi.”

Cố Vân Sương cười gật gật đầu.

Thời điểm sắc trời tối một chút, Ninh Tử Hàn liền đến Vị Ương cung đón Cố Vân Sương, khi đó Cố Vân Sương đang thay y phục.

Nghe thấy tiếng bước chân Cố Vân Sương liền ngẩng đầu lên, Ninh Tử Hàn đã thay long bào, mặc y phục hàng ngày, tử sắc để thượng tú phiền phức hoa văn, lụa Cẩm Vân càng làm tôn lên dáng người cao to của hắn, tóc buộc lên tùy tiện, Bạch Ngọc trâm cài nhẹ nhàng, quả là một tư thái phong lưu.

Thấy Cố Vân Sương nhìn hắn không chớp mắt, Ninh Tử Hàn có chút kỳ quái, bèn cúi xuống tự nhìn bản thân, không có gì không thích hợp a, sau đó, Ninh Tử Hàn mới phản ứng lại. Hắn chỉ bước vài bước là đã đứng trước mặt Cố Vân Sương “Còn nhìn gì nữa?Còn nhìn nữa là ta liền ăn ngươi.”

Cố Vân Sương bắt đầu hiểu ra, hơi hơi cúi đầu,“Quần áo đều không che được nữa.”

Ninh Tử Hàn mờ mịt “Cái gì?”

Cố Vân Sương mặt lại đỏ thêm vài phần,“Hài tử đã lớn, đã nhìn rõ hình dáng, quần áo che không nổi nữa.”

Ninh Tử Hàn nhẹ tay xoa nhẹ bụng Cố Vân Sương,“Hơn bốn tháng, đúng là đã lớn hơn chút rồi. Nhưng may là hôm nay thất tịch, mọi người đều vội vàng xem hoa đăng chơi đoán chữ, sẽ không có ai chú ý chúng ta đâu.”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Vốn định phủ thêm áo choàng, nhưng mà thời tiết quá nóng, áo choàng có khi lại khiến cho người ta chú ý.”

Ninh Tử Hàn nhẹ tay vuốt ve cái bụng hơi hơi lộ ra của Cố Vân Sương,“Ngươi vừa rồi thế mà lại nhìn ta đến mức ngơ ngẩn?”

Ninh Tử Hàn vốn tưởng rằng Cố Vân Sương nhất định sẽ phủ nhận, không nghĩ tới Cố Vân Sương thế nhưng thoải mái nói,“Ngươi mặc bộ quần áo này rất đẹp.”

Ninh Tử Hàn cười đến mắt cong cong,“Được ngươi khen một câu đẹp, cũng thật không dễ dàng.”

Nhìn Cố Vân Sương mặc một bộ bạch y, Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Có muốn không buộc đai lưng không?”

Cố Vân Sương nói,“Vốn dĩ đã không định cài lên.”

Ninh Tử Hàn lại sửa sang lại áo cho Cố Vân Sương,“Xong rồi, đi thôi.”

Lần này xuất hành, vốn không định để người đi theo nhưng cuối cùng lại nghĩ, Cố Vân Sương có thai, vẫn là sai ám ảnh mang theo hai mươi ảnh vệ Nhất Lộ đi theo đi.

Quả nhiên, vừa ra hoàng cung, hình ảnh thành Trường An giăng đèn kết hoa liền hấp dẫn ánh mắt hai người ngay. Toàn bộ phố Chu Tước đều đã thành một biển đỏ sắc, vài cái đèn hoa đăng được chế tác tinh mỹ ánh đầy trời yên hoa, là loá mắt sáng lạn.

“Đẹp không?” Ninh Tử Hàn xoay người hỏi Cố Vân Sương.

“Đẹp.” Cố Vân Sương thành thực trả lời.

Ninh Tử Hàn ôm Cố Vân Sương vững chãi đi về phía trước,“Nghe nói thất tịch của phía nam so nơi này càng náo nhiệt hơn, vốn tính toán năm nay mang ngươi đi phía nam, nhưng mà việc trên triều đình rất nhiều, phương bắc lại có chiến sự, chúng ta cũng có hài tử, cho nên đành trì hoãn vậy, đợi đến khi hài tử sinh ra, phương bắc chiến sự chấm dứt, chúng ta liền đi Giang Nam.”

Cố Vân Sương cười cười,“Ta rất vui.”

Hai người đi dọc theo phố, đột nhiên thấy một nhà đoán đố đèn, phần thưởng vô cùng thú vị, là một đống tài liệu chuyên môn dùng để chế tác đèn hoa đăng cánh sen, hơn nữa đèn hoa đăng cánh sen này vẫn là đèn có hai bông sen chụm lại một chỗ (*). Bọn họ không thiếu chút tiền ấy, nhưng mà cùng nhau làm đèn hoa đăng hoa sen đôi ngay tại đem Thất Tịch như này thì họ chưa bao giờ được thử qua.

Đây là một cửa hàng chuyên bán đồ văn hóa tứ bảo đẳng, tên là Giáng Hà Hiên.

Trước cửa treo đèn lồng tinh xảo, trên có một câu đố:

Nam Tống tuy tồn Bắc Tống vong [ câu đố thứ nhất ]

Hai người đứng ở dưới đèn suy nghĩ rất lâu, sau đó Ninh Tử Hàn đột nhiên cười cười,“Năm trị vì đầu tiên của Tĩnh Khang tổ tông của Tống Khâm, quân đội của Nữ Chân tộc ở phương Bắc Kim triều công phá Tokyo, ngày mùng năm tháng tư, bắt được Huy Tông, nhị đế tổ Khâm,‘Bắc Tống’ từ đó liền vong, sử sách ghi chép là ‘ Thời kì khó khăn của Tĩnh Khang ’.”

Cố Vân Sương cũng cười cười,“Tháng 11 cùng năm đó,Tổ tông Tống Cao tên Triệu Cấu tại Nam Kinh xưng đế, không lâu sau thì lui về Dương Châu, vượt qua Giang Nam, bắt đầu tiến hành xây dựng kinh đô tên Vu Lâm An.”

Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Vận pháp thành câu đố, nhắc nhở ra giảm quỹ bút. Câu đố lấy hai  từ ‘Tống’ làm từ trung tâm,‘Tống’ do nam [ mộc ] bắc [ miên ] hai bộ phận tạo thành. Bắc ‘Tống’ vong, lấy viết sai sự thật thì ra ‘Mộc’; Nam ‘Tống’ tồn, lấy thẳng bút thì gặp ‘Mộc’. Để dưới quan ánh, cực gặp tự nhiên sẽ lưu loát. Câu đố này dùng nhất “Nam” Nhất “Bắc”, nhất “Tồn” Nhất “Vong” tương phản nhau đối nhau, sự tuyệt mỹ của việc phú từ đối lập; Khớp từng từ từng chữ, nhất xá nhất lưu hiện hình chữ, thể hiện kĩ xảo tương hỗ cho nhau vi diệu. Trong đố chữ mà có thể thanh thoát được như thế, thực sự là không gặp nhiều.”

Chưởng quầy cười ha ha,“Vậy mời công tử viết đáp án lên mặt đối diện đi.”

Ninh Tử Hàn nhận lấy bút trong tay chưởng quầy, tại đèn hoa đăng rồng bay phượng múa phía ngược lại viết lên một chữ “Lâm”

“Tuyệt đẹp, công tử thật sự là một tay viết chữ đẹp a.” Chưởng quầy thật tâm tán thưởng.

Ninh Tử Hàn nói một tiếng quá khen, chưởng quầy liền đi vào lấy ra khung đèn dùng để làm hoa đăng và giấy Tuyên Thành, còn có một dải lụa Lĩnh dài và nến.

Thắng được phần thưởng, hai người liền cùng nhau ngồi trên chiếc ghế ở cửa và bắt đầu chế tác.

Nhưng mà Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương, một người ở lâu trong thâm cung, cẩm y ngọc thực, một người dấn thân tại sa trường, không màng thế sự. Hai người ai cũng không biết làm thứ này.

Đúng lúc hai người đang nhăn mặt đau khổ cầm vật liệu mà không biết làm như thế nào cho đúng thì một tiểu cô nương ước chừng mười tuổi liền ngồi vào bên cạnh bọn họ.

“Ca ca, các ngươi có làm hay không a.” Tiểu cô nương không sợ người lạ, mạnh dạn hỏi.

Cố Vân Sương thành thực gật gật đầu.

Ninh Tử Hàn sờ sờ tóc mềm của tiểu cô nương,“Ngươi dạy các ca ca làm hoa đăng được không?”

Tiểu cô nương gật gật đầu, nói với Ninh Tử Hàn “Ca ca, ngươi đem cành trúc làm thành một vòng tròn nhỏ, sau đó lại chọn một ít cành trúc cắt thành những đoạn giống nhau.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu, tiểu cô nương lại xoay người nói với Vân Sương,“Ca ca, ngươi đem giấy Tuyên Thành cắt thành cánh sen.”

Tiểu cô nương phân phó xong nhiệm vụ, liền dựa vào bàn nhìn hai người bọn họ thao tác.

Ninh Tử Hàn vừa cắt cành trúc vừa hỏi tiểu cô nương,“Ngươi tên là gì?”

Tiểu cô nương cười hì hì,“Ca ca gọi  ta là Lăng Nhi đi, còn ta đây phải xưng hô với các ngươi như thế nào đây?”

Ninh Tử Hàn cười cười,“Gọi ta là Hàn ca ca, gọi y là Cố ca ca đi.”

Tiểu cô nương gật gật đầu, cầm lấy dải lụa Lĩnh, ba người chuyên tâm làm việc của mình.

“Hàn ca ca, ngươi rất đẹp.” Tiểu cô nương nhìn Ninh Tử Hàn nói, động tác trên tay vẫn không nghỉ, lại quay đầu nói với Cố Vân Sương  “Cố ca ca, ngươi cũng rất ưa nhìn, nhưng mà……” Tiểu cô nương ngừng lại.

Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương không rõ ràng cho lắm,“Nhưng mà làm sao?”

“Nhưng mà” Tiểu cô nương nói với Cố Vân Sương,“Dáng người của ngươi không đẹp như ca ca kia, bụng ngươi nhiều thịt quá.”

Cố Vân Sương dở khóc dở cười nhìn Ninh Tử Hàn, Ninh Tử Hàn lặng lẽ cúi xuống, nhẹ nhàng nói bên tai tiểu cô nương,“Cái đó là do ca ca có tiểu bảo bảo.”

Tiểu cô nương vừa nghe thấy vậy, lập tức mặt mày hớn hở,“Hóa ra là do ca ca có tiểu bảo bảo.”

Vẻ mặt Cố Vân Sương có chút rõ ràng, nhưng ánh lửa chiếu rọi xuống cũng nhìn không ra cái gì, tiểu cô nương nói tiếp với Cố Vân Sương,“Ca ca, nói cho ngươi một tiểu bí mật nga, nương của ta và ngươi giống nhau, cũng có tiểu bảo bảo, ta sắp có tiểu đệ đệ.”

Cố Vân Sương cười cười, không nói gì. Tiểu cô nương cúi đầu lại đùa nghịch một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nói,“Ca ca, ta có thể sờ sờ tiểu bảo bảo được không?”

Cố Vân Sương sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật gật đầu, tiểu cô nương cười đến ánh mắt cong cong, tay từ từ mò lên vùng bụng của Cố Vân Sương “Thật mềm a.”

Ninh Tử Hàn hoàn thành trình tự công việc của mình, nói“Sao vậy? Nương ngươi chẳng lẽ không cho ngươi sờ tiểu bảo bảo sao?”

Tiểu cô nương cúi đầu, thanh âm có chút rầu rĩ,“Nương không thích ta, nương vẫn muốn đệ đệ, nhà chúng ta rất nghèo, cho nên nương vẫn nói ta là dư thừa, bà vốn muốn đem ta đưa đến nhà người khác, nhưng mà ta lại lén chạy về.”

Ninh Tử Hàn nghe xong thì vô cùng tức giận,“Cư nhiên còn có người mẹ như vậy!”

Tiểu cô nương vội vàng nói,“Ca ca đừng tức giận, nương của ta nàng cũng là không còn biện pháp, trong nhà nghèo, tiền là muốn để dành cho tiểu đệ đệ.”

Cố Vân Sương cũng rất đau lòng cho tiểu cô nương này, tay liền sờ sờ tóc của nàng, lại lấy ra một khối ngọc bội trên người giao cho tiểu cô nương,“Về sau có gì khó khăn, liền mang theo ngọc bội này đến phủ tướng quân tìm Cố nhị thiếu gia, hắn sẽ giúp ngươi.”

Tiểu cô nương kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó lại đem ngọc bội đẩy trả về Cố Vân Sương,“Cố ca ca, ngọc bội này rất quý, ta thật sự không thể lấy được.”

Cố Vân Sương đeo miếng ngọc bội lên cổ tiểu cô nương,“Cầm đi, coi như là ca ca báo đáp ngươi.”

Tiểu cô nương gật gật đầu,“Cám ơn hai vị ca ca.”

Về cơ bản là vật liệu đã chuẩn bị xong, còn lại chế tác cũng rất đơn giản, bất quá sau một thời gian, hoa đăng cánh sen cũng đã thành hình, tại đế trong hoa đăng đặt một ngọn nến, liền tính là đại công cáo thành.

Ninh Tử Hàn cười cười, đứng dậy nói,“Lăng nhi mau trở về đi thôi, kẻo nương của ngươi sốt ruột.”

Tiểu cô nương cũng đứng lên, đem chiếc chuông nhỏ trên cổ ra cho Cố Vân Sương,“Ca ca, đây là ta cho tiểu bảo bảo, ca ca nhận lấy đi.”

Cố Vân Sương nhận chuông, trong mắt toàn là ý cười,“Được, chờ hắn sinh ra, ta sẽ cho hắn đeo trên người.”

Tiểu cô nương vui vẻ cười cười, chạy xa.

Cố Vân Sương cầm lấy hoa đăng hình hoa sen trên bàn, sau đó xoay người nói với Ninh Tử Hàn, “Đi thôi, đi  thả hoa đăng cánh sen.”

Ninh Tử Hàn nắm lấy bàn tay còn lại của Cố Vân Sương, nói,“Đi thôi, đi xuống hạ du sông Khúc, chỗ đó khẳng định sẽ có rất nhiều người đang thả hoa đăng.”

Cố Vân Sương nhìn chuông nhỏ trong tay, thở dài một hơi,“Lăng nhi thực đáng thương.”

Ninh Tử Hàn nói,“Ngươi cảm thấy Lăng nhi đáng thương, nhưng Lăng nhi lại không cảm thấy như vậy, nương của cô bé không thích cô bé, nhưng bé vẫn còn biện giải cho nương. Lăng nhi so với đám hài tử có chút gia thế hiển hách kia thì đáng yêu hơn nhiều.”

Cố Vân Sương cười cười,“Nhưng hài tử của ngươi lại là đứa có gia thế hiển hách nhất thiên hạ.”

“Cho nên ta muốn nó còn đáng yêu hơn Lăng nhi.”

––––––––––––––––––––––

Lời tác giả: Câu đố của tác giả Trương Lễ Hạc

Phương pháo làm hoa đăng kia chỉ là bịa chuyện,[^_^] ha ha [^_^]