Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 31: Người nào động vào hoàng hậu, người đó phải chết




Người hầu hạ trong Vị Ương cung đều đang quỳ ở bên ngoài, Ninh Tử Hàn lạnh mặt nhìn lướt qua những người này, trong giọng nói câu nào cũng làm cho người ta sợ hãi: “Các người đều chết hết rồi à! A, tôi tớ trong Vị Ương cung, hóa ra đều hầu hạ hoàng hậu như vậy!”

Đại khí như vậy khiến đám người bên dưới cũng không dám thở ra một tiếng, Ninh Tử Hàn trực tiếp đem những người này đến Thận Hình Tư (*), sau đó hắn xoay người nhìn Tiểu Đông Tử, nổi giận đùng đùng hỏi,“Nói! Như thế này là sao?”

(*) Thận Hình tư (慎刑司): là Bộ phận Hình sự cấp cao thuộc hạ viện nhà Thanh. Trong trường hợp các tội phạm bị tuyên án, tất cả đều tuân theo quy chế của Bộ Tư pháp. Nếu mức độ phạm tội nghiêm trọng thì sẽ được kiểm tra và phê duyệt bởi ba bộ phận: Bộ Nội vụ, Bộ Tư pháp và Bộ phận Hình sự cấp cao. Bản án của thái giám chủ yếu dựa trên sự trừng phạt của Bộ phận Hình sự cấp cao. (theo từ điển Baidu).

Tiểu Đông Tử cúi đầu,“Hoàng Thượng, chủ tử hôm nay cùng ngài dùng bữa, khi trở về thì Thành vương phi mang theo Tĩnh Di cô nương đến thỉnh an chủ tử, nói là đến cám ơn chủ tử.”

Nói đến đây, Tiểu Đông Tử ngẩng đầu nhìn thoáng Ninh Tử Hàn đang liếc mắt nhìn mình,“Sau khi các nàng đi, chủ tử vừa đứng dậy thì  sắc mặt đột nhiên biến đổi, nô tài vội vàng đỡ chủ tử, chủ tử đau ứa ra mồ hôi lạnh, cả người đều không ổn. Nô tài vội vàng đi gọi Tô thái y, tiểu hoàng tử mới bảo trụ được. Nhưng chủ tử vẫn đang rất đau.”

Tiểu Đông Tử tận lực khuếch đại nỗi thống khổ của Cố Vân Sương, quả nhiên, hắn thấy sắc mặt Ninh Tử Hàn càng ngày càng xanh.

Lửa giận của Ninh Tử Hàn lại lớn thêm một chút,“Ngươi đi vào chăm sóc hoàng hậu đi, nếu lại để xảy ra sai sót gì, thì đưa đầu tới gặp trẫm. An Hỉ, tức khắc bãi giá Di Mai các.”

Thái Hậu ngủ trưa vừa tỉnh, liền nghe Phượng Vân nói hoàng hậu thiếu chút nữa bị người làm hại đẻ non.

Thái Hậu vừa nghe xong liền bất chấp thân thể của mình, vội vàng sai người bãi giá Vị Ương cung.

Tời điểm đến Vị Uương cung, Cố Vân Sương còn đang ngủ trưa, nghĩ đến thân thể y đang không ổn, Thái Hậu cũng liền không có đánh thức y dậy nữa.

Qua một nén nhang, Cố Vân Sương mới mờ mịt tỉnh lại, nhìn thấy Thái Hậu đến liền vội vàng chuẩn bị đứng dậy hành lễ, Thái Hậu thấy vậy thì vội vàng tiến lên ngăn lại, nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt có hơi phù thũng của  Cố Vân Sương, Thái Hậu đỏ mắt,“Vân Sương, ngươi chịu khổ rồi.”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Mẫu hậu, vi thần không sao. Hài tử cũng không có việc gì.”

Thái Hậu lại thấy ê ẩm nơi đầu mũi“Ngươi nhìn sắc mặt ngươi xem, còn nói không có việc gì, mẫu hậu nghe nói hài tử thiếu chút nữa cũng mất.”

Cố Vân Sương cười yếu ớt,“Mẫu hậu không cần bận tâm đâu ạ.”

Thái Hậu thở dài, xoay người hỏi Tiểu Đông Tử thế này là sao, Tiểu Đông Tử đại khái nói một chút sự việc, nói xong thì sắc mặt Thái Hậu cũng trở nên không tốt.

Thái Hậu xoay người khuyên Cố Vân Sương nghỉ ngơi đi, chính mình thì lại mang theo người đi Di Mai các.

Từ Vị Ương cung trở về, sắc mặt Tĩnh Di vẫn luôn không ổn, Thành vương phi cho rằng nàng sinh bệnh, cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ kêu nàng trở về phòng nằm.

Chỉ là Thành vương phi không nghĩ tới Ninh Tử Hàn cư nhiên sẽ đến Di Mai các, thấy hắn sắc mặt không tốt, Thành vương phi liền vội vàng hành lễ dâng trà.

Ninh Tử Hàn trực tiếp đánh nát ly trà kia, thanh âm phẫn nộ khiến lòng người run sợ,“Thành vương phi, ngươi thật to gan!”

Thành vương phi vừa nghe thấy vậy thì trong lòng liền cả kinh,“Thiếp thân không Hoàng Thượng đang nói gì?”

Ninh Tử Hàn tức giận càng lớn,“Hiện tại ngươi còn cùng trẫm phân bua giả bộ hồ đồ ở đây à. Nói, vì sao ngươi lại bỏ xạ hương vào lưu hương trong Vị Ương cung”

Thành vương phi trong lòng lộp bộp một tiếng,“Hoàng Thượng, xạ hương là thứ kiêng kị nhất đối với người mang thai, hoàng hậu nương nương đang mang thai, thiếp thân tuy là đàn bà, nhưng cũng biết tàn hại hoàng tự là trọng tội, sao thiếp thân lại dám không suy nghĩ trước sau mà phạm pháp a, cầu Hoàng Thượng minh tra.” Nói xong liền dập đầu với Ninh Tử Hàn.

Ninh Tử Hàn cũng biết Thành vương phi không phải người ngu xuẩn như vậy, như vậy hại Cố Vân Sương cũng chỉ có thể là Tĩnh Di. Ninh Tử Hàn cười cười,“Tĩnh Di đâu?”

Thành vương phi sửng sốt một chút, thanh âm run rẩy,“Tĩnh Di có chút không khỏe, đang nghỉ ngơi.”

Ninh Tử Hàn oán hận nói,“Không khỏe? Chỉ sợ là có tật giật mình đi.”

Dứt lời, Ninh Tử Hàn liền sai An Hỉ truyền Tô Hoàn đến, lại nói với cấm vệ quân bên ngoài,“Người đâu, lục soát cho trẫm! Trẫm không tin là không sót lại dấu vết gì!”

Cấm vệ quân bước nhanh vào, nhanh chóng phân thành hai đội, triển khai tìm tòi. Di Mai các nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, thời gian một nén nhang trôi qua, cũng chưa tìm ra manh mối gì, Thành vương phi dần thả lỏng tinh thần, có lẽ cũng không phải Tĩnh Di.

Ninh Tử Hàn lại không nghĩ như vậy, Tĩnh Di có động cơ có cơ hội, tuyệt đối sẽ không oan uổng nàng ta đâu.

“Hoàng Thượng, đông các chưa phát hiện ra vật khả nghi.” Một tiểu đội trưởng đến hồi bẩm nói.

Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày.

“Hoàng Thượng, tây các cũng không phát hiện ra gì.”

Ninh Tử Hàn ánh mắt mị mị,“Có chỗ nào chưa lục soát không?”

“phòng ngủ của Tĩnh Di cô nương.”

Thành vương phi vừa nghe thấy vậy liền vội vàng ngăn cản,“Hoàng Thượng, Tĩnh Di còn chưa lấy chồng, cấm vệ quân đều là nam tử, lục soát trong phòng ngủ của nàng, vạn vạn không được a.”

Ninh Tử Hàn vừa muốn mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Thái Hậu,“Cấm vệ quân không được vào, vậy ai gia vào được không?”

Ninh Tử Hàn thấy người đến là Thái Hậu thì thần sắc trên mặt hơi hơi dịu đi chút,“Mẫu hậu như thế nào lại đến đây?”

Thái Hậu hừ lạnh một tiếng,“Tôn tử của ai gia thiếu chút nữa không có, ai gia còn không được đến sao?”

Ninh Tử Hàn cũng biết Thái Hậu đã nộ khí đại phát,“Mẫu hậu, nhi tử chỉ là lo lắng co thân thể của mẫu hậu.”

Thái Hậu cũng không cùng Ninh Tử Hàn tiếp tục nói chuyện nữa, tên tiểu tử đến bảo vệ thê tử cũng không xong này, trở về liền cùng hắn tính sổ.

Thái Hậu lạnh lùng nói với Thành vương phi,“Thành vương phi, phòng ngủ của Tĩnh Di, ai gia có thể vào chứ?”

Thành vương phi cứng ngắc nhếch khóe miệng,“Đương nhiên là có thể ạ.”

Thái Hậu không nói gì nữa, trực tiếp dẫn tì nữ đi vào, nhân tiện cũng bảo Ninh Tử Hàn và Tô Hoàn vừa tới cùng nhau đi vào.

Tĩnh Di từ khi vào phòng liền nằm trên giường, trong lòng sợ hãi muốn chết, lúc này đột nhiên ngoài cửa sổ bắn vào một mũi tên, trên thân tên cột một tờ giấy.

Tĩnh Di mở ra đọc, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, trên giấy viết Hoàng Thượng đã đến Di Mai các, kêu nàng lập tức hủy chứng cớ, còn uy hiếp nàng mà nói rằng, nếu là dám cung khai ra màn sai sử phía sau, thì sẽ khiến cho nàng và mẫu thân của nàng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Không cần nghĩ cũng biết tờ giấy này nhất định là của nữ nhân thần bí kia đưa tới.

Tĩnh Di sợ tới mức ngồi thụp xuống đất, cầm tờ giấy trong tay mà không khỏi run rẩy.

Thoáng bình tĩnh lại một chút, Tĩnh Di liền đem tờ giấy kia thiêu hủy, lại đem chỗ xạ hương còn lại chôn vào chậu hoa, cái mũi tên phóng tới kia cũng bị nàng ném ra ngoài cửa sổ.

Loay hoay một hồi xong xuôi, sau đó Tĩnh Di vội vàng cởi áo ngoài nằm lên giường, bịt kín chăn, giả bộ thực sự là không khỏe.

Thời điểm Thái Hậu vào, nhìn thấy chính là bộ dạng Tĩnh Di trốn ở trên giường run nhè nhẹ.

Tĩnh Di vừa thấy Thái Hậu cùng Ninh Tử Hàn, liền vội vàng đứng dậy quỳ xuống hành lễ.

Thái Hậu đến nhìn cũng không nhìn nàng một cái, nói thẳng,“Tô Hoàn, xem xem có cái gì bất thường không.”

Tô Hoàn lên tiếng bắt đầu cẩn thận xem xét, lúc đầu thì cũng không phát hiện ra cái gì không đúng, nhưng khi đi đến cái áo khoác mà nãy Tĩnh Di đã mặc hiện đang treo bên cạnh bình phong ấy, Tô Hoàn liền nhăn mặt, cẩn thận ngửi ngửi vị trí của tay áo, sau đó Tô Hoàn trực tiếp quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, trên cái áo khoác này, có xạ hương.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tĩnh Di trong nháy mắt tái nhợt.

“Hiện tại ngươi còn có gì để thanh minh không! Không coi hoàng hậu ra gì, tàn hại hoàng tự, ngươi quả nhiên là không đem trẫm để vào mắt!” Ninh Tử Hàn sắc mặt xanh mét, trong thanh âm lộ rõ sự phẫn nộ khiến người kinh sợ.

Thái Hậu trực tiếp tát Tĩnh Di một bạt tai,“Hài tử của hoàng hậu, chính là Thái Tử tương lai, ngươi thật đúng là thật to gan a!”

Tĩnh Di đứng chết trân tại chỗ, khóe miệng run rẩy nói không nên lời.

Thấy thế, Thành vương phi vội vàng tiến lên quỳ xuống,“Hoàng Thượng, Tĩnh Di không phải cố ý, nàng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, cầu Hoàng Thượng tha cho nàng một mạng.”

Khóe miệng Ninh Tử Hàn nhếch lên một nụ cười châm chọc,“Nàng không phải cố ý, không phải cố ý mà đã làm cho người trẫm yêu thương nhất chịu khổ như vậy, không phải cố ý liền làm hại hoàng nhi của trẫm thiếu chút nữa đã không còn trên đời này nữa. Thành vương phi, vậy ngươi nói xem, nếu nàng muốn cố ý, thì còn xảy ra hậu quả gì nũa?” (Trời ơi anh Hàn ngầu quá xá T~T)

Thành vương phi nhất thời không nói được gì, Ninh Tử Hàn cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp nói với An Hỉ,“Nghĩ thánh chỉ, Tĩnh Di tàn hại hoàng tự, thương tổn hoàng hậu, tức khắc áp nhập thiên lao, chọn ngày hỏi trảm.”

Vốn định chém nàng ngay bây giờ, nhưng ngẫm lại, vì hài tử, trước tiên vẫn không nên dính máu.

Tĩnh Di còn đang ngơ ngác, tựa hồ như bị dọa choáng váng, Thành vương phi giống như điên rồi lớn tiếng khóc cầu,“Hoàng Thượng, Tĩnh Di là nữ nhi duy nhất của vương gia ta, ngươi không thể giết nàng a Hoàng Thượng……”

Ninh Tử Hàn bảo Tô Hoàn đi ra ngoài, lại tự mình đóng cửa lại, sau đó lạnh lùng đánh gãy lời của nàng,“Tĩnh Di có phải nữ nhi của Tam Hoàng thúc hay không, Thành vương phi chỉ sợ là so với trẫm còn rõ ràng hơn.”

Thành vương phi trực tiếp ngồi chồm hỗm đến mặt đất, ánh mắt dại ra, giống như đã bị câu đi hồn phách.

Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Người đâu, đem Thành vương phi tức khắc đuổi về Diêu Tây đất phong, không được hồi Trường An nữa.”

Tới khi mọi việc xong xuôi thì trời cũng đã tối, Ninh Tử Hàn sai người niêm phong Di Mai các, sau đó theo Thái Hậu trở về Kiến Ninh cung.

Dọc đường đi mẫu tử hai người đều không nói chuyện, cho đến khi trở về Kiến Ninh cung, Ninh Tử Hàn mới mở miệng nói,“Mẫu hậu thân thể không tốt, hôm nay thế là cũng hơi quá sức rồi, vẫn là nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”

Thái Hậu ném chén trà xuống đất,“Ngươi hứa với ta rằng ngươi sẽ chăm sóc tốt cho hoàng hậu, sẽ không để y chịu một chút ủy khuất, vậy mà đây chính là kết quả của sự chiếu cố của ngươi sao?”

Ninh Tử Hàn vội vàng khuyên nhủ,“Mẫu hậu, là lỗi của nhi tử, mẫu hậu nên bảo trọng thân thể, không cần lo lắng.”

Thái Hậu sắc mặt dịu đi chút,“Chuyện của Tam Hoàng thúc ngươi đều biết.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Đều biết.”

“Ai nói với ngươi?”

Ninh Tử Hàn dừng một chút,“Chính Tam Hoàng thúc nói, hắn nói khi uống say.”

“Chuyện này, không thể để cho đám triều thần biết, mặt mũi của Hoàng gia không thể tổn hại.”

“Nhi tử đã rõ.”

Thái Hậu xa xăm nói,“Giết Tĩnh Di như vậy, đám đại thần kia nhất định sẽ cực lực phản đối.”

Ninh Tử Hàn cười,“Phản đối thì sao, ta muốn cho bọn họ biết, kẻ nào dám động  vào hoàng hậu, kẻ đó phải chết.”

“Chính sự trên triều đình ngươi tự xử lý đi, chỉ nhớ kỹ một điểm, giang sơn Đại Hạ này tuyệt đối không thể hủy.”

Ninh Tử Hàn cười cười, kiếp trước chính mình bảo vệ thiên hạ này, kiếp này hắn chỉ là sủng Cố Vân Sương, Cố Vân Sương chính là hiền thê lương thiện, giang sơn này, đương nhiên sẽ không hủy ở trong tay mình.

Ninh Tử Hàn lại sai Tô Hoàn đến chẩn mạch, dặn Phượng Vân hầu hạ thái hậu cho tốt, sau đó liền mang Tô Hoàn rời Kiến Ninh cung.

“Thuốc của hoàng hậu đã sắc xong chưa?” Ninh Tử Hàn hỏi Tô Hoàn.

“Hồi Hoàng Thượng, đều đã xong, vi thần đã hầu hạ hoàng hậu nương nương uống.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Từ giờ trở đi đến khi hoàng hậu sinh, ngươi đều ở Thái Y viện đi, để lúc nào cũng có thể gọi đến.”

Tô hoàn dạ vâng, Ninh Tử Hàn liền bảo hắn về trước, chính mình thì bước nhanh tới Vị Ương cung.