“Không…… Tôi không muốn gặp mặt bà ấy …… Không!” An Ninh hung hăng
lắc đầu, dưới tình huống này cô không biết nên đối mặt Vương Anh như thế nào.
“Không gặp cũng được.” Chúc Nhan vậy mà kiên trì.
“Chúc Nhan…… Anh thả tôi đi! Tôi còn muốn đi học, còn muốn vẽ tranh…… Tôi, tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành!” An Ninh sợ hãi.
“Chờ em hết bệnh rồi hãy nói. Nếu đã tỉnh, trước hết ăn chút cháo.”
Lời Chúc Nhan còn chưa dứt, động tác của hai người bảo mẫu liền nhanh
nhẹn đỡ An Ninh dựa vào ngồi ở trên giường, cũng ở để lên một cái bàn ăn nhỏ trước mặt cô, bầy mấy chén dĩa.
“Trước hãy dưỡng bệnh cho tốt, em cũng đừng nghĩ rời khỏi căn phòng
này, cũng không có tư cách nói điều kiện cùng anh.” Chúc Nhan nói xong,
vỗ vỗ gương mặt An Ninh, đứng dậy rời khỏi phòng.
An Ninh phát ngốc một lúc, từ từ cầm cái muỗng, bắt đầu ăn một chút
một chút. Kể từ ba ngày trước sau khi ăn hộp cơm trưa ở câu lạc bộ, cô
cũng không ăn bất kỳ gì nữa. Cho nên, mặc dù chỉ là cháo rau xanh thanh
đạm, cô cũng không có ăn bao nhiêu.
Chúc Nhan quả nhiên không xuất hiện ở trước mặt An Ninh nữa. Mỗi ngày bốn người bảo mẫu phân hai người ở lại bắt đầu chiếu cố cuộc sống hàng
ngày của An Ninh. Vì phải dưỡng thân thể cho tốt, đàm phán với Chúc
Nhan, An Ninh cẩn tuân lời dặn của bác sĩ, đúng hạn uống thuốc ngoan
ngoãn ăn cơm một chút. Kiên trì ba ngày sau đó, thân thể bắt đầu từ từ
khôi phục. Một tuần sau, Chúc Nhan phái người đưa quần áo mới tới, để
cho cô sửa soạn một chút, cùng anh đi ra cửa.
An Ninh tắm rửa rồi thay đổi quần áo mới, xuống lầu thấy Chúc Nhan
ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách dưới lầu nhắm mắt dưỡng thần. Khách
quan mà nói, Chúc Nhan điều kiện bên ngoài tương đối khá, bất kể là vóc
người thon dài 185 cm hay là gương mặt anh tuấn, đều đủ để con gái động
tâm, để đàn ông ghen tỵ. Nhưng mà, một người đàn ông như vậy, lại có
hành động quái đản như vậy khiến cho người ta không thể nghĩ ra. Từ
trong đáy lòng An Ninh, chống đối Chúc Nhan.
Chúc Nhan có thể cảm giác được An Ninh đi xuống, chậm rãi mở mắt,
nhìn cô một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài. Chúc Nhan cũng không nói
muốn đi đâu, An Ninh cũng không có hỏi. Ở trước mặt Chúc Nhan, cô có cảm giác thật vô lực. Bất kể kháng cự như thế nào chống cự như thế nào, kết quả cuối cùng cuộc đời đều là vây quanh dự định của Chúc Nhan. Thay vì
uổng phí khí lực, không bằng tiêu cực đối đãi.
“Mẹ?” An Ninh đi theo Chúc Nhan đi tới ghế lô một nhà hàng, không nghĩ tới gặp Vương Anh ngồi thấp thỏm bất an ở bên trong.
“Con…… Có khỏe không?” Vương Anh hiển nhiên bị An Ninh đột nhiên tiến vào dọa một chút, bình tĩnh ngồi lại, ánh mắt bà nhìn An Ninh hơi lóe
lên.
“……” An Ninh nghe được tiếng đóng cửa lại của ghế lô, quay đầu lại
nhìn một chút, thậm chí không thấy Chúc Nhan, giờ mới hiểu được anh
không nói một lời mà đưa cô tới đây là vì để cho mẹ con cô gặp mặt . Đối với vấn đề Vương Anh, An Ninh thật sự không phản bác được. Cô chỉ lẳng
lặng ngồi xuống đối diện Vương Anh, cúi đầu nhìn hoa văn trên mặt thảm
theo phong cách cổ dưới chân. Những kiểu hoa văn phiền phức kia quấn
quýt quấn quanh chung một chỗ, nghĩ giờ này khắc này giống như tâm tình
lo lắng của cô. Cô tức giận, nhưng vô lực cũng không có chỗ phát tiết.
Có cảm giác đánh nát răng nuốt xuống trong bụng cũng không hơn gì.
“Mẹ cùng con nói cho rõ! Con oán chúng ta cũng được, hận chúng ta
cũng được, mẹ đều nhận. Con cũng biết, năm nay tài chính biến động đối
với công ty chú con ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể phá sản. Hai ngày trước mẹ và chú con vẫn thương lượng có cần đem phòng ốc ra ngoài cầm
cố giải cứu khủng hoảng tài chính của công ty hay không. Thật ra, nếu
như chỉ là chuyện của công ty, cũng không sao cả. Con cũng không phải là không biết, mẹ cũng không phải là chưa từng có sống khổ. Trước kia lúc
đi theo ba của con, có khổ sở gì mà chưa trải qua. Bây giờ không phải là công ty phá sản sao, không có căn phòng lớn ở, hoàn toàn không có nơi
đặt chân; Không có sơn trân hải vị, luôn luôn cơm rau dưa. Chỉ cần có
thể sống là được rồi. Nhưng mà, vấn đề là cục cưng.” Nói tới đây Vương
Anh cùng An Ninh đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Cục cưng làm sao vậy?” An Ninh có chút vội vàng hỏi.
“Nửa năm trước cục cưng không phải là bị nóng rần lên không giải
thích được sao? Lúc ấy chúng ta mang cục cưng đi bệnh viện kiểm tra,
thật ra thì cũng không phải là không có kết quả. Cục cưng nó…… và bà
ngoại con giống nhau, có bệnh tim bẩm sinh.” Mẹ của Vương Anh kết hôn
sớm, sinh hạ tổng cộng ba người con, Vương Anh là út. Khi bà ngoại sinh
bà ấy, trái tim suy kiệt, qua đời. Lúc bà tắt thở, thân thể Vương Anh
vừa mới ra ngoài một nửa, cuối cùng là bác sĩ và y tá cùng nhau dùng sức đem bà túm ra từ trong bụng thi thể. Vương Anh không có bất kỳ ấn tượng với mẹ, cho dù là một đôi câu về bà tất cả đều nghe từ miệng người
khác. Vương Anh từ nhỏ đã bị coi là biểu tượng của điềm xấu, cho nên tạo thành tính cách bây giờ có chút lạnh lùng của bà. Cũng chính bởi vì mọi người kỳ thị và đồn đãi bà, bên ngoài điều kiện tương đối khá cuối cùng bà gả cho cha An Ninh là An Điền Nghĩa. An Điền Nghĩa từ nhỏ đã nghịch
ngợm gây sự, lớn hơn một chút thì đi theo một số lưu manh hỗn tạp cùng
nhau đánh nhau ẩu đả. Đến tuổi kết hôn mà không cưới được vợ, mới bắt
đầu bớt phóng túng. Vương Anh gả cho An Điền Nghĩa, chính rõ ràng là ví
dụ một đóa bó hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.
Cùng An Điền Nghĩa ở chung một chỗ mười năm, Vương Anh thật là cái
khổ gì cũng nếm qua, đi sớm về tối, cơm rau dưa, còn phải thỉnh thoảng
chịu được sự tức giận của An Điền Nghĩa nhục mạ thậm chí là đánh. Trước
khi kết hôn hai năm An Điền Nghĩa coi như an phận. Nhưng mà an phận chưa được hai năm, ông lại bắt đầu chung chạ ở bên ngoài. Say rượu đánh bạc
đánh nhau ẩu đả, của cải trong nhà thật vất vả mới gom góp được một chút bị ông giẫm đạp không còn. Vì nuôi gia đình, có lúc một ngày Vương Anh
kiêm 5 phần công việc, mỗi ngày đều mệt mỏi, về nhà còn phải chăm sóc
con, chiếu cố ông chồng say rượu. Cuối cùng, Vương Anh thật sự không
chịu nổi, ở lúc mịt mù nhất vô lực nhất, bà gặp được Trần Tuấn. Lúc ấy
Trần Tuấn vừa ly hôn không lâu, Vương Anh là Trần Tuấn mời làm công theo giờ. Trần Tuấn chịu khó theo đuổi, Vương Anh tránh né quá, quấn quýt
quá, cuối cùng vẫn là lựa chọn cuộc sống hạnh phúc thấy được ánh sáng.
“Lúc ấy bác sĩ cũng nói rất rõ ràng, loại này bệnh muốn trị tận gốc,
chỉ có thể đi một bệnh viện tư nhân ở nước Mỹ. Mẹ và chú con vốn là tính chờ sau khi xây dựng công ty lại thì mang cục cưng đi. Nhưng mà, không
nghĩ tới……” Khủng hoảng tài chính cứ tới như vậy không có chút báo động
trước. Song khi bọn họ cảm thấy sơn cùng thủy tận, thiếu gia Chúc gia
lại tìm tới cửa.
“Anh ta…… Có thể trợ giúp cục cưng trị lành bệnh hay không?” An Ninh
trong lòng ngũ vị tạp trần. (đầy đủ mùi vị ngọt , chua, cay, đắng, mặn)
“Mẹ còn chưa kịp nói cho con biết, tuần sau mẹ và chú con sẽ phải
mang theo cục cưng đi nước Mỹ rồi.” Là Chúc Nhan an bài , cái này, Vương Anh không cần phải nói, An Ninh cũng hiểu.
“Tỷ lệ giải phẩu thành công cao bao nhiêu?” An Ninh cúi đầu, không nhìn Vương Anh nữa.
“Luôn là nguy hiểm . Ở thủ thuật trước nếu trị liệu dược vật một năm, chúng ta có thể chờ một năm ở nơi đó. Con…… chiếu cố mình thật tốt.
Chúc Nhan…… không dễ chọc, ở bên cạnh anh ta con phải cẩn thận, biết
điều một chút nghe lời anh ta. Mẹ biết con khổ sở, nhưng mà đó cũng là
chuyện không còn cách nào khác. Ăn ngay nói thật, người giống như Chúc
Nhan như vậy, cho dù anh ta cái gì cũng không quản, trực tiếp nhốt con ở trong nhà anh ta, cũng không có ai dám làm gì anh ta. Con nhớ kỹ một
câu nói, ở thành phố A, cho dù Diêm vương cũng muốn cho Chúc gia ba phần mặt mũi. Chúng ta gặp phải loại chuyện này, chỉ có thể nhận mệnh.”
Vương Anh thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Con biết rồi.” Diêm vương cũng muốn cho ba phần mặt mũi…… Biết bối
cảnh Chúc Nhan không đơn giản, nhưng lại thật không ngờ lớn như vậy.
Ngay lúc hai mẹ con không biết nói gì, nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào.
“Nhan thiếu bảo tôi dẫn hai vị đi qua.”
Vương Anh đứng lên vỗ vỗ bả vai An Ninh, hai người đi theo nhân viên phục vụ đi tới ghế lô khác cùng tầng lầu.
Trong ghế lô lớn chỉ có ba người Chúc Nhan, Trần Tuấn cùng cục cưng,
không khí nặng trĩu mà vắng lạnh, mà ngay cả cục cưng ngày thường sống
yên ổn lại ảnh hưởng ở tác phong mạnh mẽ của Chúc Nhan mà ngoan ngoãn
ngồi ở trên đùi Trần Tuấn, cúi đầu gặm đầu ngón tay của mình. Nhưng mà
sau khi nhìn thấy An Ninh mấy ngày không gặp, cục cưng vụt nhảy xuống từ trên đùi Trần Tuấn, đang lúc mọi người còn chưa có kịp phản ứng chuyện
gì xảy ra, đã thấy cục cưng giống như gấu túi đeo ở trên người An Ninh.
“Chị…… Cục cưng rất nhớ chị…… Mỗ a mỗ a……” Cục cưng cong lên miệng
nhỏ, hướng về phía mặt An Ninh hôn một trận mãnh liệt, hôn đầy nước
miếng trên bộ mặt rầu rĩ của An Ninh.
“Ừ…… Chị cũng rất nhớ cục cưng……” An Ninh hôn nhẹ gương mặt non nớt
của cục cưng, nhắm mắt lại, bức trở về ở ôm lấy cục cưng trong nháy mắt
hiện ra nước mắt. Cục cưng, hy vọng em có thể khỏe mạnh vui sướng.
Sau khi mọi người ngồi vào, nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bưng món
ăn vào, tất cả món ngon tinh sảo ngon miệng thật chỉnh tề mà đặt ở trên
bàn ăn xa hoa, cho đến cả bàn ăn xoay tròn không có chút khe hở.
“Mọi người tùy ý.” Mặc dù Chúc Nhan nói như vậy, nhưng cũng không có
thấy ai tùy ý được. Trần Tuấn cùng Vương Anh vừa khó xử vừa xấu hổ, bữa
cơm này đối với bọn họ mà nói, giống như là kiểu bán con gái đổi lấy,
tại sao có thể nuốt được? Cục cưng mặc dù cảm thấy không khí ngoan
ngoãn, nhưng cũng không nhịn xuống chuyện vật đẹp nhất thật là hiếu kì,
dùng ánh mắt đáng thương nhìn thức ăn trên bàn tản ra mùi hương nhìn lại An Ninh ôm cậu.
“Bác sĩ nói phải ăn nhiều cái này.” Chúc Nhan giúp gắp một miếng thịt bò cho An Ninh, đặt ở đĩa trước mặt cô.
Chúc Nhan mở ra đầu tiên, một bữa tiệc khó xử mà trầm mặc tiến hành ở trong không khí quỷ dị. Trong đó, chỉ có cục cưng ngồi ở trong ngực An
Ninh thỉnh thoảng dùng tiếng nói non nớt muốn ăn cái này muốn ăn cái
kia, những người khác đều yên lặng im lặng.
An Ninh biết, cho dù quên bối cảnh gia đình Chúc Nhan, riêng là vì
sức khỏe của cục cưng, cô cũng có thể lấy lòng anh, không thể phản kháng anh nữa. Nhưng mà, cô sao có thể làm được? Chúc Nhan, là người đắc tội
phá cả cuộc đời cô!
Dùng bữa xong, trừ cục cưng và Chúc Nhan đang ngồi, đoán chừng đều có chút tiêu hóa không được. Cục cưng ôm An Ninh, chết sống không xa rời
nhau. Vương Anh cùng Trần Tuấn nhìn mặt Chúc Nhan không chút thay đổi,
kinh hãi mà dụ dỗ cục cưng. Nhưng mà, cục cưng giống như là đã ý thức
được phải cùng An Ninh tách ra một thời gian thật dài, vẫn ôm An Ninh,
chết không buông tay. An Ninh cũng không muốn buông cục cưng ra, nhưng
khi nhìn thấy Chúc Nhan khẽ cau mày lại, cô vẫn là nhịn đau nhẹ giọng
nói nhỏ nhẹ dụ dỗ cục cưng vài câu, mới giao cục cưng cho Vương Anh.
An Ninh từ trong cửa sổ xe nhìn cục cưng đang vung tay nhiệt tình về
phía cô, không tự chủ được đỏ vành mắt, gần như bối rối mà nâng cửa sổ
xe lên, quay đầu đi không hề nữa hướng phía ngoài nữa.
“Qua một thời gian ngắn anh sẽ dẫn em đi Mỹ thăm nó.” Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực, trong nháy mắt thân thể An Ninh trở nên cứng ngắc
lên. Hiển nhiên, Chúc Nhan cũng cảm giác được, anh chẳng qua là vỗ vỗ
lưng của cô, lại không thấy tiến thêm một bước nào, cũng không có buông
ra.
Về đến nhà, Chúc Nhan cũng không có xuống xe, anh chẳng qua là đưa cô về nhà, ngay sau đó liền ra cửa.
“An tiểu thư, thiếu gia dặn ngài đến phòng chính ngủ nghỉ ngơi.” Vẫn
người giúp việc chiếu cố cuộc sống hàng ngày và ăn uống của An Ninh lên
lầu nhắc nhở.
“Ừ, đã biết rồi.” Nên tới, sẽ tới.