Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 39: Mờ mịt




“Không cho em đi!”

An Ninh ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan, lại phát hiện anh vẫn nhắm mắt, rõ ràng bộ dạng chưa có tỉnh ngủ.

Chúc Nhan, cái dạng này của anh, muốn em làm gì bây giờ? An Ninh cau mày nhìn Chúc Nhan ngủ không được ổn định, ngơ ngác nằm ở nơi đó. Mãi cho đến khi bác sĩ gõ cửa tới truyền dịch thì Chúc Nhan mới tỉnh lại, An Ninh cũng vội vã rời giường đi rửa mặt. Trong lúc Chúc Nhan ngã bệnh An Ninh vẫn ở tại nhà Chúc gia, cô và Chúc Nhan trên căn bản giống như người lạ, chỉ có đến buổi tối hoặc là lúc Chúc Nhan ngủ say thì mới có thể biểu hiện lệ thuộc vào cô, kiểu như Chúc Nhan, khiến An Ninh vô cùng rối rắm. Chúc gia không có sụp đổ, nhưng thị ủy thư ký lại đổi người, một nhóm viên chức lớn ở trung ương bị rớt chức. Sự việc huyên náo rất lớn, viên chức trung ương thậm chí lợi dụng chức quyền trong tay uy hiếp thương gia phân chia cổ phần, muốn tay không mà có.

Sau khi mọi chuyện được tung lên báo, cả nước trên dưới hơi bị oanh động.

Chính quyền nhà nước ra mặt, vận dụng sức lực cả nước bắt đầu sửa trị cơn bão này, trong một chốc một số viên chức có tham ô nghe tin đã sợ mất mật, các thương gia cuối cùng cũng đều lộ diện. Mà cả thành phố A cũng sôi trào, Chúc gia vị trí lão Đại đầu rồng càng thêm bén rễ sâu hơn, Nhan thiếu người cầm quyền mới nhậm chức của Chúc gia cũng thành truyền thuyết.

Chẳng qua là truyền thuyết này nghe tin tức kia cũng không có cao hứng lắm, anh vẫn còn chú ý đến sự xúc phạm đến thương tích của An Ninh. An Ninh bị nhốt vào lãnh cung, sau khi Chúc Nhan hết bệnh sẽ cho người đuổi cô về nhà, đến đây ở một tháng, cô chỉ nhìn thấy Chúc Nhan ở trên tin tức hai lần, không có bất cứ tin tức gì của anh nữa. Sau khi ý thức được tình cảnh của mình, phản ứng đầu tiên của An Ninh là gọi điện thoại đến Mỹ, biết được bên kia cục cưng đều mạnh khỏe thì mới yên lòng.

Chúc Nhan đối với cô như thế nào cũng không hề gì, chỉ cần không đụng đến cục cưng là được rồi. An Ninh mỗi ngày đều vùi vào trong phòng vẽ tranh để vẽ tranh, đem tất cả các tấm hình sưu tầm dân ca trước kia vẽ một lần, cuộc sống này nhìn có vẻ như thanh thản, nhưng thật ra trong lòng An Ninh vẫn rất rối rắm.

Cô sợ, thật sự sợ Chúc Nhan cứ như vậy nhốt cô ở nơi này cả đời.

Anh không phải là không có năng lực làm cho một người biến mất.

Về mặt khác, cô còn có chút mong đợi mơ hồ, mong đợi Chúc Nhan nguội lạnh từ từ sau đó để cô tự do.

Mặc dù quỹ đạo của cuộc đời cô đã bị chệch hướng do tác dụng từ sức mạnh của Chúc Nhan, nhưng mà cô có thể quay trở lại lần nữa.

Cô mới 22 tuổi, vẫn còn cơ hội.

Sợ chính là, Chúc Nhan không cho cô cơ hội này.

Sợ, đúng vậy, sâu trong lòng, An Ninh vẫn sợ, sợ cả đời cô cứ trôi qua như vậy. Buổi tối An Ninh tùy tiện ăn một chút gì đó rồi tắm rửa ngủ, ngủ thẳng đến nửa đêm lại bị đánh thức bởi một trận gặm cắn.

An Ninh cố gắng giãy dụa đẩy Chúc Nhan nồng nặc mùi rượu đặt ở trên người cô ra, đưa tay mở đèn đầu giường. Hai người ở dưới ánh đèn lờ mờ im lặng nhìn nhau trong chốc lát, vành mắt Chúc Nhan vì rượu cồn kích thích mà hơi sưng đỏ im lặng không nói lại đặt An Ninh ở phía dưới lần nữa, không có tiết chế mà gặm cắn một trận. “Anh buông ra!”

An Ninh giãy dụa muốn đẩy ra, tứ chi lại bị Chúc Nhan giam cầm, động cũng không động được, chỉ có thể mặc cho anh giày vò. Chúc Nhan nâng hai tay An Ninh lên đỉnh đầu, dùng một tay đè lại, tay còn lại ngăn chận một chân của cô, sau đó đưa thân vào ở giữa hai chân cô, cúi người hôn loạn xạ mặt và môi của An Ninh. An Ninh không biết Chúc Nhan uống bao nhiêu rượu, mà ngay cả hơi thở của anh cũng đầy mùi rượu, động tác cũng thô lỗ hơn bình thường rất nhiều.

Màn dạo đầu cũng không có kéo dài thời gian, Chúc Nhan liền giương đao súng lên. Chung đụng gần một năm, điểm mẫn cảm trên người An Ninh ở đâu, Chúc Nhan biết rõ hơn cô.

Cho dù là tình yêu cẩu thả dồn dập như vậy, tâm tình của An Ninh vẫn bị Chúc Nhan trêu chọc nổi lên. Chúc Nhan đụng mãnh liệt lại mạnh mẽ, An Ninh cắn chặc đôi môi mới kềm chế rên rỉ sắp thốt ra.

Nhưng mà, khiến cho cô ngoài ý muốn chính là, lúc cô đang hứng trí thì Chúc Nhan lại không có chút báo động nào mà xuất tinh…… Chúc Nhan ôm An Ninh nằm ở trên người cô, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.

Chúc Nhan nằm ở trên người An Ninh nghỉ ngơi chừng hai phút, mạnh mẽ nâng chân trái của An Ninh gác lên trên bả vai anh, không có chút báo động trước nào mà bắt đầu công kích lần nữa, lần này An Ninh rất nhanh đến cao triều.

Có thể Chúc Nhan hình như đã hạ quyết tâm không để ý tới phản ứng của An Ninh, chẳng qua là đụng lại đụng, một lần so với một lần lại đụng mạnh liệt hơn.

An Ninh bị đẩy không có chút sức lực nào chống đỡ, thân thể theo động tác của Chúc Nhan lắc lư qua lại, bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt khẽ nắm chặc khăn trải giường phía dưới. An Ninh bị Chúc Nhan giày vò đến sáng sớm mới dừng lại.

Chúc Nhan tắm rửa xong rồi sau đó mặc quần áo vào rời đi, từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào.

Toàn thân An Ninh bủn rủn, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, chớ nói chi là tắm rửa.

Cô cứ hốt hoảng như vậy mà ngủ, mãi cho đến xế chiều mới tỉnh, hơi động một chút, toàn thân đã khó chịu, căn bản là dậy không nỗi.

Cuối cùng bất đắc dĩ rung chuông gọi Tiểu Lý tới, giúp đỡ cô tắm rửa.

Lúc từ phòng tắm đi ra, thím Diệp đã đổi một khăn trải giường sạch sẽ, An Ninh được Tiểu Lý đỡ lên giường, ngay cả cơm cũng không ăn, lại tiếp tục mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Lúc này lại cảm thấy ngủ thẳng tới buổi tối, khi An Ninh tỉnh lại thì phía ngoài trời đã đen kịt.

Tiểu Lý đưa tới một số thức ăn nhẹ ngon miệng để lên trên giường cho cô ngồi ăn. “Thiếu gia hình như vừa trở về.”

Tiểu Lý nghiêng tai lắng nghe động tĩnh dưới lầu một chút, nhẹ nhàng mở miệng nói. An Ninh đang muốn mở miệng, Chúc Nhan đã mở cửa tiến vào. “Cô đi ra ngoài trước.”

Chúc Nhan không biểu tình nói với Tiểu Lý, Tiểu Lý ừ, nhanh chóng thu dọn bát đũa lui ra ngoài. An Ninh vẻ mặt đề phòng nhìn Chúc Nhan, ngày hôm qua làm đi làm lại cả đêm, đến bây giờ cô còn chưa khôi phục thể lực, thật sự rất sợ Chúc Nhan có động tác gì nữa. Cái gì càng lo lắng thì càng tới, Chúc Nhan không nói một lời đứng ở trước giường cởi quần áo, An Ninh ngồi ở trên giường không có tiến tới cũng không có thối lui, cuối cùng bất đắc dĩ mà nắm chặc chăn phủ giường cuộn tròn che kín người lại. “Em cho rằng như vậy có ích sao?”

Chúc Nhan vung bàn tay to lên, ném chăn phủ giường lên trên sàn nhà. “Chúc Nhan, anh đừng như vậy.”

An Ninh né tránh thân thể Chúc Nhan áp tới, giọng nói mang nghẹn ngào cầu khẩn. Chúc Nhan nhìn nước mắt trên mặt An Ninh, ngừng một lát, nhíu mày, đè ép xuống lần nữa. Cuối cùng, nhìn An Ninh khóc kịch liệt, Chúc Nhan không tiến vào, cũng không có mở miệng nói chuyện, đưa lưng về phía An Ninh ngủ.

An Ninh tắt đèn, nhặt chăn phủ giường trên mặt đất lên, yên lặng nằm ở bên cạnh Chúc Nhan không nói lời nào, ngủ cả ngày, bây giờ An Ninh hoàn toàn không có buồn ngủ.

Đầu óc cô trống rỗng nằm ở trên giường, nghe tiếng thở đều của Chúc Nhan, bối rồi, không biết cuộc sống như thế khi nào mới là kết thúc.

Mà càng không biết Chúc Nhan, đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Chúc Nhan giống như là thay đổi thành người khác vậy, lúc cần sẽ đặt An Ninh lên trên giường giày vò một phen, sau đó không thấy bóng người, nửa tháng nay, bọn họ cũng không nói quá một câu.

Trong lúc hoan ái cũng chỉ là thô bạo, bị đè nén, ào ào mãnh liệt, kiểu tình yêu thô bạo lại tới tấp, hơn nữa mùa hè nóng bức, bắt đầu An Ninh không muốn ăn, nhanh chóng gầy đi. Lúc giữa tháng tám, cục cưng làm giải phẫu.

Trước khi cục cưng giải phẩu, An Ninh nói chuyện với cục cưng rất lâu.

Cục cưng cũng không biết mình phải giải phẩu, cho nên giống như ngày thường mà nghịch ngợm.

An Ninh biết, trận giải phẫu này có lẽ sẽ cho cục cưng được khỏe mạnh vĩnh viễn, cũng có thể…… “Cục cưng, em nhất định phải mau cao lớn, trở về tìm chị!”

An Ninh cầm điện thoại, cố gắng không để cho mình khóc. “Dạ……Chị, em hình như mới cao thêm ba cm……”

Cục cưng hơi uể oải. “Không sao, chờ một lát cô y tá châm cho em, khi em tỉnh ngủ thì sẽ cao lớn!”

An Ninh nhìn đồng hồ một chút, còn nửa giờ nữa sẽ phải giải phẫu. Cúp điện thoại, An Ninh ngồi không yên, vẫn xoay quanh trong phòng ngủ, hôm nay Chúc Nhan chưa trở về, lo lắng cho cục cưng An Ninh trằn trọc trở mình mãi cho đến rạng sáng mới ngủ . Nhưng ngủ không bao lâu thì tỉnh, nhìn đồng hồ, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Anh.

Vương Anh bên kia điện thoại rất kích động, nói là cục cưng mới từ trong phòng giải phẫu ra, giải phẫu rất thành công. An Ninh cúp điện thoại sau giống như mệt lả ngồi ở trên sàn nhà, giống như tảng đá vẫn treo ở giữa không trung rốt cục cũng rơi xuống, cuối cùng không còn gì cản trở nữa rồi.

Về phần Chúc Nhan, anh muốn cái gì thì được cái đó sao! Chờ anh chán ghét, thì cô có thể có nhìn thấy mặt trời. Tâm lý thoải mái cũng không làm cho thân thể An Ninh thay đổi, ngược lại thân thể của cô lại bộc phát suy yếu, bắt đầu giống như bệnh kén ăn năm ngoái, mỗi lần sau khi hoan ái cùng Chúc Nhan xong thì sáng sớm ở trước bồn rửa tay nhịn không được mà nôn mửa không ngừng, có đôi khi ngay cả mật cũng phun ra, khó chịu muốn chết. Tiểu Lý tất nhiên là không dám qua loa, báo cáo cẩn thận tình trạng của An Ninh cho Chúc Nhan.

Sau khi Chúc Nhan biết được tình huống thì vội vàng từ mang bác sĩ từ nhà chính về nhà, đã thật lâu anh không có nhìn An Ninh vào ban ngày, chợt nhìn thấy trong lòng anh hung hăng bị nhéo một chút, bộ dáng An Ninh hình như gầy đi nhiều. Mấy người bác sĩ thay phiên tiến hành đủ loại kiểm tra cho An Ninh, sau khi kiểm tra toàn diện bọn họ thảo luận một lát, lặng lẽ kêu Chúc Nhan lên phòng. “Thế nào?”

Chúc Nhan trong lòng cả kinh.