Bây giờ Nhâm Vũ Văn ngồi ở chỗ nầy, An
Ninh cũng không thể nói gì.
Chỗ của nhà nước, ai muốn tới thì tới.
An
Ninh không ăn cay, Tương Sinh đi theo cô một thời gian dài như vậy, cho
dù cô không nói, anh cũng nhìn ra, vòng vo nửa giờ ở ngã tư đường sầm
uất, Tương Sinh cũng không tìm được một tiệm bán thức ăn nào mà không
thêm ớt .
Cuối cùng, anh chạy đến quán ăn ngày hôm qua mua cho An Ninh
một phần bánh sủi cảo hấp cùng một phần hoành thánh.
Nhâm Vũ Văn thấy bữa trưa của An Ninh thì cau mày nói:
“Với khả năng kinh tế của Chúc gia, mua cả cổ trấn chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà Chúc Nhan chỉ cho bạn ăn cái này,
có phải hơi keo kiệt hay không!”
“Tôi là đi vẽ tranh, không phải là hưởng phúc.”
An Ninh ngẩng đầu, khách khí trả lời.
Nhâm Vũ Văn là một người cẩn thận, rất
nhanh anh liền chú ý tới thức ăn của Tương Sinh và Tiểu Lý so với An
Ninh cao cấp hơn, nhưng có điều thức ăn của hai người đó đều có ớt.
Anh nói với phụ tá một câu gì đó, phụ
tá liền đứng dậy rời đi.
Không bao lâu, Nhâm Vũ Văn đem một cái hộp đồ
ăn tinh xảo đưa đến trước mặt An Ninh:
“Đây là thứ tốt tối ngày hôm qua tôi phát hiện, thịt khô trộn cơm, không có ớt, bạn có thể thử một chút.”
An Ninh không hiểu nhìn anh một cái, chỉ chỉ hộp đựng thức ăn bên cạnh đã trống rỗng nói:
“Tôi đã ăn no rồi.”
“Không sao, bạn có thể giữ lại ăn buổi tối.”
Nhưng mà hộp cơm kia đến cuối cùng An
Ninh cũng không có động vào, cô không muốn khiến cho Chúc Nhan tức giận, lại càng không muốn cho anh có cơ hội tức giận.
Chúc Nhan tức giận, thì cả đời An Ninh cô không thể thoát thân.
Buổi tối lúc trở về, Nhâm Vũ Văn nhìn hộp đựng thức ăn kia vẫn còn nguyên đặt ở trên mặt đất, cầm lên thở dài.
Trong vòng vài ngày kế tiếp, bất kể An
Ninh đi sớm hơn, trốn tránh, Nhâm Vũ Văn vẫn có thể tìm được cô.
An Ninh thật sự không có cố ý tránh né, chẳng qua là mỗi ngày khi Nhâm Vũ Văn
vẫn chưa rời giường thì đã sớm rời đi, mỗi ngày lại đổi một chỗ.
Cô cũng không biết đến tột cùng Nhâm Vũ Văn là làm sao, sớm hay muộn, anh luôn
xuất hiện ở trước mặt cô.
An Ninh cũng có chút hoài nghi Nhâm Vũ Văn có
phải vừa ra khỏi cửa là bắt đầu tìm cô hay không…… Thật không rõ người
này đầu có có phải bọ co rút hay không……
Người hướng dẫn giống như chăn dê ăn cỏ để cho bọn họ tự do hơn một tuần lễ, tối hôm đó mới kêu lớp trưởng
tuyên bố đến tập trung ở chỗ đám người An Ninh nghĩ đêm để xem bài tập.
Thầy giáo cũng không nói đến tên nội dung chính, cho nên người đến không nhiều lắm.
Nhưng mà số người này không nhiều lắm, đều là người thật sự
nghiêm túc vẽ tranh.
“Ơ! Lần này người tới cũng không ít!”
Thầy giáo từ trên lầu đi xuống nhìn các bạn học ngồi ở trong đại sảnh
nhìn xem bài tập lẫn nhau, hơi kinh ngạc.
Năm trước, sẽ nhìn theo thói
quen, có thể tới mười người cũng đã khá lắm rồi, lần này lại tới gần một nửa bạn học, lần vẽ vật thực này người hướng dẫn là một người trẻ tuổi
vừa mới được thăng lên cấp bậc giáo sư, chừng bốn mươi tuổi, ở giới hội
hoạ trong nước cũng không có nhiều lực ảnh hưởng.
Có điều, có mấy nhà
bình luận đã từng lấy châm thấy máu mà nói, Hồ Duy, là một phái thực
lực, dầy mà mỏng.
Hiện tại chính là thời khắc anh ta bộc lộ tài năng ở
giới hội hoạ trong nước.
Người tới không ít, tranh cũng không
nhiều, có người chỉ cầm một tờ, có nhiều người cầm ba bốn tờ tới.
Giống
như An Ninh vậy ôm một hơi bảy cái khung ảnh lồng kính tới, chỉ có cô và Nhâm Vũ Văn.
Thầy giáo nhìn bức tranh của An Ninh,
cẩn thận nhìn một bức lại một bức sau một lúc đưa ra không ít ý kiến
đúng trọng tâm.
Trong đại học thầy giáo chính là bộ dáng như vậy, bạn
nghiêm túc với học tập, thì giáo viên cũng sẽ nghiêm túc với bạn.
“Có rất ít bạn nữ chịu tốn thời gian
giống như bạn vậy.”
Tầm mắt Hồ Duy quét một vòng ở trong đại sảnh, cũng
chỉ có hai ba nữ sinh tới, một người trong đó có lẽ chỉ cầm có một bức
tranh .
“Không tệ, dù sao trừ vẽ tranh cũng không có chuyện khác.”
An Ninh khẽ mỉm cười.
“Điều này cũng là một loại cảnh giới.”
Hồ Duy đốt một điếu thuốc, ngồi ở trên ghế sa lon cùng một đám nam sinh
hàn huyên một lát, mới giải tán.
Trước khi đi lớp trưởng tuyên bố:
“Ngày mai lớp học tổ chức đi vùng sinh
thái trại Miêu ngắm cảnh sưu tầm dân ca, trong một ngày, ai muốn đi, tám giờ sáng tập hợp ở bến tàu, mọi người thông báo cho nhau một chút!”
Hiển nhiên tất cả mọi người đang chờ
ngày này, ngày hôm sau trên bến tàu trên căn bản bạn học cả lớp cũng đến rồi.
Mọi người ngồi trước thuyền ô bồng đến một trấn nhỏ gần đó lại
chuyển lên xe buýt nhỏ cũ nát.
Ở trên xe, hướng dẫn du lịch mặc quần áo
trại Miêu nhiệt tình dạy mọi người hát ca khúc trại Miêu.
Con đường rất
gập ghềnh, bác tài xế lái rất nhanh.
Lúc đến chỗ dốc gần ba mươi độ thì
quẹo cua, tài xế không thể giảm tốc.
Các bạn học nhìn nước sông cuồn
cuộn phía dưới đồng loạt hét rầm lên, thùng rác đặt ở phía sau xe bởi vì quán tính, nhanh chóng bay tới phía trước xe.
“”
Đây không phải là Bào Bào Tạp Đinh Xa trong bản hiện thực sao!”
Đợi mọi người xuống xe, mấy nam sinh ở bên kia ồn ào lên.
An Ninh lại có chút khó chịu, may mắn
lần này cửa sổ xe mở rộng ra, phản ứng cũng không mãnh liệt.
Vốn muốn
xuống xe đi ra trại Miêu, kết quả mọi người lại không hiểu vì sao mà
theo sát lớp trưởng lên thuyền máy diện tích không nhỏ.
Tất cả mọi người là con cái phương Bắc, rất ít gặp loại thuyền này, trong chốc lát có
chút ngạc nhiên.
Chờ lúc môtơ phát động, một nhóm người nhịn không được
cười lên, bởi vì không ngờ thuyền này lại phát ra tiếng ồn giống như
tiếng ồn của loại máy kéo ở nông thôn phương Bắc một cách kỳ diệu.
Ngồi trên “máy kéo nước”
, An Ninh chống cánh tay lên bên cửa sổ, nhìn nước sông xanh biếc phía ngoài, nhớ tới
cuộc sống ở nông thôn khi còn bé.
Khi đó mỗi ngày đều có thể nghe kiểu
tiếng băng băng băng như thế, mở ra máy kéo bán nước trái cây , nhận
lương thực, tấp nập ở trong thôn.
Thoáng chốc, chuyện này vô cùng quen
thuộc vậy mà đã rời khỏi thế giới của cô thời gian dài như vậy rồi.
Thuyền ngừng ở dưới chân núi, mọi người muốn vào trại Miêu còn phải đi qua một ngọn núi, dọc đường phong cảnh
rất đẹp, gặp phải đoạn đường nguy hiểm, các nữ sinh liên tục thét chói
tai.
Ban đầu cho rằng trong trại Miêu chỗ
nào cùng hoàn toàn là người Miêu, cũng không nghĩ cái trại Miêu này lại
vắng vẻ, trong thôn chỉ có một số người già và trẻ con, người trẻ tuổi
đã ra thành phố lớn để đi làm.
Buổi trưa, mọi người tập trung ở trong
phòng ăn của trại Miêu tùy tiện ăn chút đồ no bụng, sau đó chia nhau đi
sưu tập tư liệu sống.
Thời gian ước định là tới xế chiều tập hợp trên
quảng trường ở trong thôn, mọi người dưới sự hướng dẫn của lớp trưởng mở ra một màn đốt lửa trại kiểu riêng.
Liên hoan có không ít người phụ nữ của
tộc Miêu tới tham gia, các bạn học cũng bị kéo qua nhảy múa.
An Ninh với thái độ người ngoài cuộc yên lặng đứng ở một bên, uống một ly rượu gạo
của cụ già trại Miêu đưa tới.
“Cùng nhảy múa đi!”
Xung quanh quá ầm ĩ, Nhâm Vũ Văn gần như là hô ở bên tai An Ninh.
“Tôi không biết nhảy.”
An Ninh lắc đầu.
“Đi thôi đi thôi!”
Nhâm Vũ Văn lại thừa dịp An Ninh không chú ý một phen kéo cô vào trong đám người.
“Anh buông tôi ra!”
An Ninh đẩy anh ra, muốn trở lại vị trí thì cánh tay lại bị anh túm.
Lúc này lực chú ý của mọi người cũng bị hai người hấp dẫn.
Tương Sinh và Tiểu Lý đánh cờ ở dưới đèn đường bên
cạnh, lúc nghe tiếng chạy tới thì đã chậm.
Nhâm Vũ Văn lại ngang ngược
với An Ninh, hôn một cái.
An Ninh kịp thời xoay mặt đi chỗ khác, bị anh
hôn lên xương gò má.