Lúc ở trong ti vi truyền đến đếm ngược mười chín tám bảy, Tiểu Lý đi lên, nói Chúc Nhan điện thoại.
“Đang làm gì vậy?”
Thanh âm Chúc Nhan có chút mơ hồ.
“Đang nghĩ chừng nào thì anh có thể trở về.”
An Ninh cố hết sức lấy lòng Chúc Nhan.
“Nghĩ tới anh trở về làm gì?”
Chúc Nhan cười khẽ một tiếng, dường như tâm tình không tệ.
“……”
An Ninh không nói lời nào, rất rõ ràng, luôn luôn nghiêm túc như cô bị Chúc Nhan đùa giỡn.
“Em thật muốn anh trở về sao?”
Bên kia
Chúc Nhan truyền đến một trận ồn ào, An Ninh cẩn thận nghe, dĩ nhiên là
tiếng mọi người hoan hô sau khi đến năm mới, lúc kết thúc đếm ngược.
“Năm mới vui vẻ, Chúc Nhan!”
An Ninh tránh không trả lời vấn đề của Chúc Nhan.
“Năm mới vui vẻ, anh cho phép em tùy
hứng.
Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói đó,
không cần phải nói lời trái lương tâm.”
Thanh âm Chúc Nhan không có bất
kỳ lên xuống.
“Em cũng không nói lời gì trái lương
tâm.”
Mình cũng rất muốn tùy hứng, nhưng mà kết quả của sự bốc đồng,
mình chịu không nỗi.
An Ninh ở trong lòng thở dài bất đắc dĩ.
An Ninh đột nhiên nghe được bên kia có
một thanh âm người con gái gọi thiếu gia, Chúc Nhan nói với An Ninh một
câu:“Chờ”
, sau đó dừng lại không biết nói những thứ gì mới cầm lấy điện
thoại lần nữa.
“Bên đây anh có chút việc, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Cúp điện thoại Chúc Nhan, An Ninh lại
gọi điện thoại đi Mỹ quốc chúc tết cha mẹ.
Cục cưng đang tiến hành mỗi
ngày trị liệu theo thường lệ, An Ninh cùng Vương Anh Trần Tuấn nói cũng
chỉ có mấy câu liền tẻ ngắt.
Cúp điện thoại, An Ninh đột nhiên cảm thấy
rất trống rỗng, trước nay chưa có trống rỗng.
An Ninh xuống lầu cầm một
một chai rượu đỏ mà lúc trước đi dạo phố với Chúc Nhan mua đổ ra cái ly
cao cổ, ngồi ở phía trước cửa sổ uống một ly, lúc không có cái gì kích
thích cô lại có chút ý thức trống rỗng, An Ninh cảm giác mình có thể sẽ
bị đè nén trong không khí như vậy mà điên mất.
Chúc Nhan rất ít uống rượu, An Ninh lại càng không uống.
Lúc ấy mua rượu, chỉ là bởi vì An Ninh tò mò, nhìn
thoáng qua quầy chuyên bán rượu bên kia, Chúc Nhan liền dẫn cô đi tới.
Người bán hàng rõ là người biết nắm bắt tâm lý, nói một câu với Chúc
Nhan “Uống rượu đỏ lâu dài lượng vừa phải rất có lợi cho phái nữ nuôi
dưỡng dung nhan, đối với thân thể cũng rất tốt”
, Chúc Nhan liền quên
chai rượu nhãn hiệu này giá trên trời, mua một hơi ba bình.
Lúc mới bắt
đầu, Chúc Nhan còn thúc giục An Ninh mỗi ngày trước khi ngủ uống một ly, về sau hai người cũng quên mất chuyện này.
Nói thật, An Ninh thường không nghĩ ra
rượu mắc như vậy đến tột cùng có cái gì tốt mà uống, hơi khổ sở.
Nếu như không phải là bên trong tản ra hương cây nho nhàn nhạt, An Ninh nói gì
cũng sẽ không uống.
Sau khi uống hai ly, An Ninh đột nhiên
cảm thấy mùi vị của rượu càng ngày càng tốt, nhịn không được lại uống
nữa, không bao lâu, đã nửa bình rượu thậm chí thấy đáy.
Lúc cô chuẩn bị đứng dậy lấy một bình
rượu nữa, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời đứng không vững,
cho nên ngã trên mặt đất.
“Rõ ràng không có say……”
An Ninh cảm
thấy ý thức hơi mơ hồ, lẩm bẩm một câu, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, nhưng thấy Chúc Nhan đứng ở cửa không nói một lời, hơi quái lạ nhìn cô.
“Mình uống rượu say rồi?”
An Ninh lắc
lắc đầu lại xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Nhan vẫn đứng ở nơi
đó, đột nhiên cũng có chút mê mang.
“Chúc Nhan, không phải là anh trở về chứ?”
An Ninh khẽ nheo mắt lại, có chút nghi hoặc nhìn Chúc Nhan.
“Uống bao nhiêu rượu?”
Chúc Nhan đã đi qua ôm An Ninh mềm nhũn vào trong ngực.
“Không nhiều…… em còn không có uống, nó cũng không phải là……”
An Ninh nhíu mày ném chai rượu trong tay xuống,
cho biết bất mãn với nó.
“Uống rượu say rồi……”
Chúc Nhan nâng
càm An Ninh lên, nhìn cô ấy bởi vì say rượu mà ánh mắt trở nên mê ly
cùng gương mặt đỏ hồng.
“Là anh say đó?”
An Ninh không an phận giãy dụa thân thể, ý tránh cái ôm của Chúc Nhan.
“Ừ…… hôm nay anh cũng uống không ít.”
Ngón cái của Chúc Nhan xoa môi màu đỏ sẫm của An Ninh.
Kết quả An Ninh a ô một ngụm, thậm chí cắn ngón tay của anh.
Chúc Nhan tiện thể ở trong miệng An Ninh chơi đùa một hồi.
“Ô……”
Com ngươi ẩm ước của An Ninh vì ủy khuất mà nhìn Chúc Nhan, khóe miệng chảy ra nướt miếng.
“An Ninh……”
Chúc Nhan rút ngón tay ra, vội vã hôn lên môi An Ninh.
“Rượu……”
An Ninh ở trong miệng Chúc
Nhan nếm mùi rượu nhàn nhạt, nhịn không được mà mút vào, cô muốn uống
rượu từ trong miệng Chúc Nhan.
Động tác của An Ninh ở trong mắt Chúc
Nhan không thể nghi ngờ là hấp dẫn cực lớn.
Chúc Nhan hung ác hôn An Ninh, hai tay
có chút thô bạo xé toang quần áo cản trở trên người hai người, đẩy An
Ninh ngã lên giường.
“An Ninh, em hôn anh.”
Chúc Nhan chịu
đựng hấp dẫn quá lớn, lại chậm chạp không thể động, mồ hôi trên mặt rơi
từng giọt lên trên làn da màu hồng phấn của An Ninh.
An Ninh kêu một tiếng, nâng cánh tay ôm cổ Chúc Nhan, chủ động dâng lên đôi môi hồng, bị Chúc Nhan đặt ở trên
giường chân cũng không an phận mà cọ cánh tay cùng bên thắt lưng của
Chúc Nhan.
Chúc Nhan gục ở trên người An Ninh thở
dốc một hồi sau mới dần dần khôi phục như cũ, rõ ràng còn chưa có làm
cái gì, anh lại bị An Ninh khiêu khích mà suy nghĩ trống rỗng.
Rốt cục
nhịn không được Chúc Nhan cầm lấy một cái ôm gối nhét ở dưới lưng An
Ninh, cuồng loạn mà thô bạo tiến vào thân thể của cô.
An bình tình mật ý loạn theo động tác của Chúc Nhan mà thân thể run rẩy, một đôi tay ở
trên lưng Chúc Nhan vuốt loạn xạ.
Sau khi chấm dứt, Chúc Nhan hôn nới mẫn cảm của An Ninh, cảm giác thân thể của cô vì sự đụng chạm của mình mà
co quắp một trận, vô cùng thỏa mãn, giới hạn lần nữa tới quá mãnh liệt,
thờì gian kéo dài quá dài, rõ ràng đã thời gian kết thúc đã lâu, nhưng
An Ninh vẫn bị vây trong trạng thái thất thần thật lâu, thân thể cũng
mềm nhũn , tùy Chúc Nhan vuốt ve thế nào cũng sẽ run rẩy không ngừng.
Chờ sau khi An Ninh khôi phục như cũ,
Chúc Nhan ôm cô vào phòng tắm, không có bất kỳ ngoài ý muốn ở dưới vòi
hoa sen một lần nữa.
An Ninh cơ hồ là dính vào giường liền ngủ thiếp đi, Chúc Nhan nhìn khuôn mặt An Ninh ngủ tựa vào bên giường ngồi một lát
mới bắt đầu rón rén mặc quần áo.
Ngày mai chính là mùng một đầu năm, còn phải chúc tết, phải cúng tế, rất nhiều chuyện cũng phải chờ anh người
mới nhậm chức quản lý Chúc gia này làm.
Nhưng thật ra, hôm nay trở lại anh thật không có tính làm chuyện này.
Ở nhà chính, anh cũng uống chút rượu.
Chờ sau khi tất cả mọi người đi ngủ, anh đột nhiên muốn biết An Ninh một
mình ở chỗ này làm cái gì, cho nên quỷ thần xui khiến bảo tài xế lái xe
tới đây.
Vốn định tới đây nhìn rồi trở về, thật không nghĩ đến An Ninh
uống say như thế, An Ninh có loại phong tình, Chúc Nhan nhất thời không
kiềm chế được, lại biến thành cái dạng này.
Chúc Nhan ăn mặc chỉnh tề xuống lầu,
tài xế đang ngồi ở trên ghế sa lon ngáp.
Thấy Chúc Nhan xuống, anh ta
nghiêm chỉnh đứng lên, cúi đầu hô một tiếng thiếu gia.
“Ừ, trở về nhà chính.”
Chúc Nhan ngẩng
đầu nhìn đồng hồ trên vách tường phòng khách, còn hai canh giờ nữa sẽ
phải cúng tế, trở về ngủ một lúc thôi.
Cúng tế của Chúc gia chia làm cúng
trời, cúng đất cùng cúng tổ tiên, cũng cố nhân của bốn bộ phận, tới tham gia cũng không phải là toàn bộ đều là người Chúc gia, còn có con cháu
của các ông già năm xưa theo Chúc gia bắt đầu sự nghiệp, những người này hiện tại cũng có được một số cổ phần trong sản nghiệp Chúc gia, đồng
thời ở trên thương trường cũng tự nhiên là mình có địa vị cùng sản
nghiệp, đều là nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố A.
Dĩ nhiên,
cũng có một số con cháu xuống dốc, chỉ dựa vào trong hoa hồng sản nghiệp Chúc gia chia mà sống, cũng tiêu dao tự tại trôi qua, một năm bốn mùa
không cần làm việc, là có thể vượt qua cuộc sống thiếu gia áo dài tới
tay cơm tới miệng.
Mùa xuân hàng năm, cúng tế của Chúc gia phiền phức mà trang trọng, bắt đầu từ rạng sáng năm giờ mãi cho đến
chín giờ sáng mới kết thúc.
Sau khi chấm dứt tất cả mọi người ở lại nhà
Chúc gia liên hoan nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ, liên tục đến xế chiều
mới kết thúc.
Bởi vì Chúc gia nghiêm khắc kéo dài cái truyền thống cúng
tế này, cũng bởi vì Chúc gia lãnh đạo có phương pháp, từ lúc mới bắt đầu lập nghiệp đến bây giờ Chúc gia đã kéo dài đến người lãnh đạo đời thứ
tư, cả tập đoàn coi như là khá đoàn kết, không có nội chiến, cũng không
có gút mắt ích lợi.
Dĩ nhiên, một sản nghiệp lớn như thế, một số mâu
thuẫn nhỏ cùng xung đột nhỏ là hoàn toàn không đáng kể .
Xế chiều chờ tất cả tân khách rời đi,
Chúc Nhan xoa bóp cái trán chuẩn bị trở về gian phòng ngủ, một người
thanh niên xấp xỉ cùng tuổi phong thái hiên ngang đột nhiên từ trong
phòng Chúc lão gia đi ra, tiến lên gọi Chúc Nhan.
“Nhan thiếu, xin chờ một chút.”
Người trẻ tuổi ba bước hai bước đi tới trước mặt Chúc Nhan.
“Thế nào?”
Chúc Nhan có chút không kiên nhẫn.
“Tôi là cháu nhỏ nhất đời thứ tư Lục
gia Lục Sâm, tôi muốn chấn chỉnh lại Lục gia, tạo một sự nghiệp, cần
ngài ủng hộ.”
Lục Sâm rất có lòng tin nhìn Chúc Nhan.
“Lục gia…… Từ sau khi ông nội của anh
Lục Tê Sơn qua đời , thì cuộc sống vẫn dựa vào chia hoa hồng, đúng
không?”
Chúc Nhan nhanh chóng huy động số liệu trong đầu, anh chưa từng
thấy qua người nắm quyền đời thứ nhất của Lục gia, ngược lại nhớ kỹ nhân vật nắm quyền đời thứ hai Lục Tê Sơn, năm đó đi theo Chúc lão gia vào
nam ra bắc, là một người kiên cường.
Nhưng mà ông ấy sinh ba người con,
một với một người trành giành, ăn uống chơi gái đều đánh cuộc toàn bộ
mọi thứ, một người cháu duy nhất biết điều nghe lời, lại còn là một thỏ
cha, dưới sự nóng giận của Lục Tê Sơn bị đuổi ra Lục gia, dòng họ từ bỏ, từ đó không có tin tức.
Mấy năm sau, thỏ cha này lại ôm một đứa con
xuất hiện ở Lục gia, nói với Lục Tê Sơn:
“Ngài có thể không nhận con, nhưng mà đứa cháu này ngài không thể không nhận, nó là cốt nhục của Lục gia.”
Cũng không ai biết một người đồng tính
luyến ái đến tột cùng làm thế nào mà sinh ra một đứa con trai.
Lục Tê
Sơn nhìn đứa nhỏ thông minh kia, giữ lại, nói như thế nào đều là người
Lục gia, tự nhiên không thể lưu lạc đầu đường.
Mà lần này đứa con của
Lục gia sau khi rời khỏi thì thật sự không có trở lại, đứa nhỏ chính là
thanh niên đang đứng ở trước mắt anh, Lục Sâm.
Nhưng trong đời thứ tư của Lục gia,
cũng chỉ có mỗi Lục Sâm tranh giành, mấy người anh em trên anh ra trừ
đua xe thì tán gái, quả thực chính là điển hình của thượng bất chánh hạ
tắc loạn.
Nhưng mà, Chúc Nhan nhớ rõ Lục Sâm này
còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ đã muốn tạo sự nghiệp, có phải hơi
nóng vội hay không?