“Để cho nó chơi một chút.”
Chúc Nhan đở thân thể An Ninh dậy bởi vì động tình mà mềm nhũn, tách chân của cô ra, cho cô ngồi ở trên người anh, chính là nói súng ra trận, vừa ngẩng đầu
lại thấy cục cưng mở một đôi mắt to tròn trịa , vẻ mặt thuần khiết mà
nhìn hai người bọn họ.
Đối mặt loại tình huống này, cho dù là
Chúc Nhan, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hồi lâu không thấy động
tác của Chúc Nhan An Ninh nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu theo tầm mắt Chúc Nhan, quay đầu lại thấy cục cưng đứng ở sau cửa, bối rối thiếu chút nữa sặc nước.
“Chị, các người đang chơi nước sao? Tại sao không gọi em?”
Cục cưng dẹt miệng, đối với hai người lớn hành vi
không phúc hậu là khá bất mãn.
“Khí trời quá lạnh, chị sợ cục cưng cảm mạo! Cục cưng ngoan, trở về giường ngoan ngoãn ngủ đi, chị đi ngay cùng cưng.”
An Ninh cảm thụ được dục vọng phía dưới Chúc Nhan rục rịch, nhìn vẻ mặt thuần khiết của cục cưng.
“Không muốn! Em cũng muốn chơi!”
Cục
cưng ba bước cũng làm hai, một mạch lật cái mông nhỏ vào trong bồn tắm.
Có lẽ là nhìn trên người An Ninh vẫn mặc đồ ngủ, cảm thấy thích thú, cậu cũng không có cởi quần áo.
An Ninh căn bản là không dám nhìn sắc
mặt chúc nhan.
Chúc Nhan thấy cục cưng nhìn không xuống dưới nước cắn cổ An Ninh một cái, thuận tay giúp cô mặc quần, im lặng mặc cho cậu nhóc ở giữa hai người lăn qua lăn lại.
Chờ cục cưng lăn qua lăn lại mệt mỏi, thân thể Chúc Nhan cùng nước bồn tắm lớn giống nhau, đã sớm lạnh xuống.
Lúc ngủ, Chúc Nhan nhìn tên nhóc trần trụi kẹp ở giữa anh và An Ninh, nhịn không được nhăn mặt.
“Đi ngủ sớm một chút đi!”
An Ninh
ngiêng người, chủ động hôn nhẹ môi của Chúc Nhan.
Cô cũng không muốn
Chúc Nhan đem lửa giận chuyển dời đến trên người cục cưng.
Chúc Nhan để tay ở sau đầu An Ninh,
hung hăng mà hôn một phen sau mới lưu luyến mà tách môi hai người ra.
Cục cưng bất an trở mình, ôm lấy eo nhỏ của An Ninh, bập bẹ hô một tiếng chị, đem tâm An Ninh mềm nhũn.
Sáng sớm cục cưng tỉnh lại, phát hiện
mình bị kẹp ở hai người, cơ hồ phải đổi thành bánh thịt.
Thì ra, lúc
buổi tối ngủ Chúc Nhan như thường ôm lấy An Ninh, kèm theo, cục cưng ngủ ở giữa bọn họ cũng bị Chúc Nhan ôm lấy, kẹp ở giữa hai người.
Cục cưng mở mắt ra, thấy một mảnh thịt
lớn, cũng không rõ bên nào là chị bên nào là anh.
Cục cưng thức dậy nhìn thấy tình cảnh này mà vô cùng tức giận, bất chấp tất cả, hé miệng ngay
miếng da trước mắt a ô cắn một cái.
Này…… Chúc Nhan cảm thấy trước ngực đau nhói một trận, cau mày tỉnh lại, An Ninh cũng bị đánh thức, hai người
nhìn cục cưng bị kẹp ở giữa vẻ mặt khó chịu, có chút khó xử.
“Ôi! Chị, em đau răng……”
Cậu bé vừa
thấy cắn là Chúc Nhan, ở trong lòng thầm nói một tiếng không tốt, lập
tức hành động trước đáng thương mà nhìn An Ninh, thịt người cứng quá…
em đáng thương nha.
“Tiểu quỷ!”
An Ninh thở ra một chút vò đầu cục cưng, biết Chúc Nhan sẽ không so đo với cậu bé, cũng không nói gì.
Ăn xong điểm tâm đưa cục cưng đến bệnh viện, Vương Anh cùng Trần Tuấn đã chờ ở cửa bệnh viện rồi.
“Cục cưng ngoan không? Có gây phiền
toái cho anh chị hay không?”
Vương Anh quan sát một lúc, Chúc Nhan không có mất hứng, ở trong lòng thở dài một hơi.
“Cục cưng rất ngoan, vừa mới uống một
ly sữa nóng.”
Cục cưng khoe khoang.
Nhưng thật ra cậu rất ghét uống sữa, nhưng mà sáng sớm hôm nay ở dưới ánh mắt của Chúc Nhan, cục cưng đặc
biệt không có tiền đồ mà anh dũng hy sinh.
Nghĩ đến Chúc Nhan vừa mới tiếp nhận
chuyện của công ty, An Ninh cũng không có yêu cầu ở Mỹ quốc lâu, hôm nay đưa cục cưng đến bệnh viện theo cậu chơi một lúc rồi sau ngồi máy bay
trở về nước.
Lúc chia tay, cục cưng ngược lại không
khóc, lại dùng một loại ánh mắt vô cùng ai oán nhìn An Ninh, thấy vậy
nước mắt cô chảy xuống.
Vẫn là Chúc Nhan lôi kéo cô, cô mới chầm chậm
bước ra khỏi phòng bệnh.
Trở về một hai ngày sẽ là ngày đưa ông
táo về trời, hai mươi ba tháng chạp.
An Ninh đã sớm dặn dò phòng bếp mua một ít rau dưa cùng thịt mới, đưa Chúc Nhan ra cửa thìn vào phòng bếp
mân mê sờ mó, lúc đến buổi trưa, gói ra ba khay sủi cảo nhỏ xinh xắn
chắc nịch, làm ba nhân bánh, nhân mặn còn nữa nhân hải sản mỗi kiểu một
khay.
Nhưng mà, buổi trưa Trầm Khinh gọi điện thoại về, nói là có xã
giao, sẽ không dùng cơm.
Buổi trưa An Ninh ăn một chút để đối phó.
Buổi
tối, lúc cô ở nhà chờ Chúc Nhan trở về, trong lúc lơ đảng thấy trên tạp
chí có một bài báo, có tin tức Bạch Sa Sa nói yêu cầu hoãn lại một năm
thi hành xử phạt, cho cô học để tốt nghiệp đại học.
Nếu hoãn lại một năm, chỉ cần Chúc Nhan chịu hỗ trợ, Bạch Sa Sa sẽ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Nhưng mà,
làm thế nào để Chúc Nhan hỗ trợ, đây là một vấn đề khó khăn.
An Ninh
biết, người phụ nữ Bạch gia hoàn toàn chọc giận Chúc Nhan, chuyện này
không phải là đơn giản hầu hạ Chúc Nhan thư giãn là có thể hoàn thành .
Còn thời gian một năm, hy vọng còn kịp.
Lúc Chúc Nhan trở lại, đã là chín giờ
tối.
Bên ngoài nổi lên tuyết nhỏ, An Ninh có thể từ trên người anh ngửi
thấy được mùi vị bông tuyết ướt lạnh ở bên ngoài.
Mặc dù Trầm Khinh điện thoại về chuyển đạt ý của Chúc Nhan, nói không cần chờ anh về ăn cơm,
nhưng mà An Ninh vẫn không có ăn gì, vẫn chờ Chúc Nhan về cùng nhau ăn.
Chúc Nhan nhìn thoáng qua An Ninh đang
nấu sủi cảo trong phòng bếp, đối với người bên cạnh nói một tiếng đi
xuống đi! Trong nháy mắt, trong đại sảnh cả lầu một chỉ còn lại có hai
người, nhưng mà An Ninh đứng ở phòng bếp đưa lưng về phía phòng khách
nên không có chú ý tới.
An Ninh ở nhà thích mặc quần áo rộng
thùng thình, nhất là quần.
Hôm nay cô mặc một cái quần thể thao, khiến
cho cái mông vốn tròn của cô càng vểnh lên ngạo nghễ, hai chân thon dài
mà thẳng tắp.
Nửa người trên mặc một cái áo đan len có thắt lưng, lộ ra
vòng eo tinh tế cùng bụng phẳng.
Chúc nhan không tự chủ mà liếm liếm
khóe miệng, chậm rãi đi tới.
Lúc An Ninh đang bận rộn nấu sủi cảo có nhân, tay Chúc Nhan đột nhiên xuyên qua dưới nách của cô, đưa đến phía
trước đóng lò vi ba.
An Ninh quay đầu lại, nghênh đón cô là cái hôn mạnh mẽ của Chúc Nhan.
Hai tay hơi lạnh của Chúc Nhan cũng không an phận vói vào trong quần áo An Ninh, lại vuốt ve khắp nơi nhạy cảm trên người cô.
An Ninh rất nhanh bị Chúc Nhan làm cho toàn thân thoát lực, hai chân
mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi vào trên sàn nhà.
Chúc Nhan đúng lúc ôm
lấy cô xoay người, để hai người mặt đối mặt, thân thể dính sát vào nhau.
An Ninh cảm giác được phía dưới của Chúc Nhan gươm súng sẵn sàng, cố hết sức nói:
“Gian phòng……”
Chúc Nhan không nói lời nào, vùi đầu hôn hít lấy cổ của cô, xương quai xanh cùng bộ ngực, cởi ra quần áo trên người cô.
Quần áo trên người An Ninh bị cởi sạch, thân thể tiếp xúc hơi lạnh của không khí thì, nhịn không được run cả
người, nhưng ngay sau đó Chúc Nhan đã đem thân thể phủ tới, liền kín,
một chút khe hở cũng không để lại.
An Ninh biết Chúc Nhan hạ quyết tâm
phải làm ở chỗ này, cũng không phản kháng nữa, mặc cho anh định đoạt.
Lúc Chúc Nhan cởi quần An Ninh ra, hô hấp bắt đầu nặng nề mà dồn dập,
vốn là động tác ưu nhã mà mập mờ cũng trở nên nóng nảy.
An Ninh cảm thấy dưới chân không còn,
lại bị Chúc Nhan ôm lên trên bàn cắt thức ăn, anh đem áo đặt ở phía dưới An Ninh, khiến cho cô cũng không cảm thấy lạnh.
Quần An Ninh bị cởi đến mắt cá chân, Chúc Nhan rốt cuộc không kiên nhẫn mà cởi xuống, cứ như
vậy chen vào giữa hai chân An Ninh, tiến vào.
Làm được giữa chừng, An
Ninh thật sự không có khí lực, thậm chí không cẩn thận từ trên bàn cắt
thức ăn rớt xuống, Chúc Nhan ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô, để cho cô
trèo ở trên người anh, từ đầu đến đuôi tiến vào.
An Ninh theo động tác
giúp đỡ của Chúc Nhan nhấp nhô lên xuống, trong miệng phát ra rên rỉ vô ý thức, giống như móng vuốt con mèo nhỏ vậy, bỗng chố tâm Chúc Nhan rối
loạn.
Đến cuối cùng, Chúc Nhan đem An Ninh đính ở trên cửa gỗ dày thô,
mặt đối mặt tiến vào.
An Ninh bị khổng lồ kích thích không cẩn thận mà
thét chói tai, đầu tiên liền cắn bả vai Chúc Nhan, tiếng thét chói tai
mới chịu kết thúc.
Cảm giác được cao trào của An Ninh,
Chúc Nhan dừng lại động tác phía dưới, hôn hít lấy thân thể cùng gương
mặt đầy mồ hôi của An Ninh.
Bị vây trong dư âm của cao trào An Ninh
thích loại vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cô nhắm mắt lại khẽ giương môi đỏ mọng, từng chút một lấy mặt cọ mặt Chúc Nhan, tiếp nhận hôn cùng vuốt ve của Chúc Nhan.
Chúc Nhan cũng thích An Ninh lúc này phát ra bản năng từ thân thể cảm giác muốn cùng anh thân cận.
Ngừng lại chừng một
phút, lúc An Ninh từ từ khôi phục thần trí mở mắt, Chúc Nhan lần nữa
tiến công mãnh liệt.
An Ninh bị Chúc Nhan làm cho không có chút lực
chống đỡ, chỉ có thể lắc đầu, vô ý thức nói “Không, không được……”
.
Lúc
cao trào Chúc Nhan thở hào hển, An Ninh thét chói tai hôn mê bất tỉnh.
Ý thức An Ninh trống rỗng, thân thể lại bởi vì kích tình quá độ mà không
ngừng run rẩy.
Chúc Nhan ôm An Ninh nghỉ ngơi chốc lát rồi mới trở về
gian phòng trên lầu.
An bài An Ninh xong, Chúc Nhan đến
phòng khách kêu thím Diệp nấu sủi cảo, bưng lên trên lầu đánh thức An
Ninh, hai người rúc vào trên giường, cùng ăn một nồi nhỏ, còn chưa xong.
Thím Diệp lại bưng tới một nồi nhỏ, An Ninh ăn mấy miếng sau không muốn ăn nữa, Chúc Nhan liền đem dư lại quét toàn bộ vào trong bụng.
“Từ buổi trưa đói bụng đến bây giờ……”
Chúc Nhan vuốt cái bụng, thư giãn nằm lên trên giường, đưa tay đem An
Ninh bên cạnh ôm đến bên cạnh mình.
Mệt mỏi hai người cũng lười đứng dậy rửa mặt, cứ như vậy mà ngủ.
Ngày thứ hai khi An Ninh tỉnh lại, bên cạnh vị trí đã trống rỗng, An Ninh sờ sờ giường, đã lạnh .
Kể từ khi lần
trước Chúc lão gia ngã bệnh, sau đó Chúc Nhan tiếp nhận công ty, anh rõ
ràng rất bận rộn, điều này cũng làm cho An Ninh có nhiều không gian
thuộc về mình.
Có đôi khi, cô có thể ở phòng vẽ tranh suốt một ngày.
Chỉ cần Chúc Nhan không về, sẽ không có ai quản cô.
Chỉ có vào buổi trưa
người giúp việc đưa cơm tới.
Hai mươi lăm tháng chạp, Chúc Nhan phải về nhà chính ăn tết.
Tối hai mươi bốn, Chúc Nhan ôm An Ninh, triền miên suốt đêm.
Đến buổi sáng Chúc Nhan rời giường rời đi, An Ninh vẫn còn
ngủ say.
Chúc Nhan nhìn vẻ mặt điềm tĩnh đang
ngủ của An Ninh, nhịn không được cúi người xuống nhẹ nhàng ở khẽ mở ra
trên môi cô ấn một cái rồi mới nhẹ nhàng rời đi.
Người giúp việc cũng
muốn về nhà ăn tết, ngay cả người giúp việc làm vườn cũng nghỉ, nhà
thành trống rỗng, bỗng chốc vắng lạnh.
Khi An Ninh tỉnh lại, thấy trên tủ đầu
giường để một cái cameras mới tinh, bên cạnh trống trơn ngay cả tờ giấy
cũng không có, thật đúng là phong cách của Chúc Nhan.
Ăn xong điểm tâm
kiêm cơm trưa, An Ninh mang theo cameras rồi với Tiểu Lý và Tương Sinh
cùng đi chung quanh chụp một số phong cảnh hình ảnh không tệ, sau khi
trở về liền chui đầu vào phòng vẽ để vẽ tranh, thẳng đến tối Chúc Nhan
gọi điện thoại tới mới dừng bút.
“Đồ đó thích không?”
Chúc Nhan mở miệng, nhàn nhạt hỏi.
“Rất thích, em hôm nay còn ra ngoài đi chụp mấy tấm hình, chờ anh trở lại cho anh nhìn tranh em vẽ.”
An Ninh trả lời.
“Ừ, có phải còn chưa có ăn cơm hay không?”
Chúc Nhan trong ý nghĩ nào đó, vẫn khá hiểu rõ An Ninh.
“…… Vẽ tranh, đã quên.”
An Ninh có chút lúng túng giải thích.
“Bây giờ ngay lập tức đi ăn cơm.”
Thanh âm Chúc Nhan lạnh như băng.
An Ninh biết Chúc Nhan không thích cô vì vẽ tranh mà quên ngủ quên ăn.
“Ừ, em bảo đảm sau này sẽ không xảy ra
tình huống như thế nữa.”
An Ninh sợ Chúc Nhan không vui, liền hủy bỏ
quyết định đi học vào năm sau của cô.
“Ừ, ăn cơm đi!”
Chúc Nhan cúp điện thoại.
An Ninh thở phào nhẹ nhỏm, đem điện
thoại đưa cho Tiểu Lý bên cạnh, quay quay thân thể cứng ngắc rồi mới
xuống lầu.
Cơm nước xong, Tiểu Lý đã giúp cô pha nước tắm, An Ninh tiến
vào phòng tắm, vẫn ngửi thấy được hương thơm huân y thảo nhàn nhạt, đoán chừng là Tiểu Lý thả tinh dầu vào bên trong để thư giãn thần kinh.
Ngâm nước xong, hai người giúp việc tới đấm bóp cho cô.
“Không cần đấm bóp, tôi ngủ một giấc là khỏe rồi.”
An Ninh nhớ cô không có dặn bọn họ lên.
Loại chuyện sai
khiến này, cô chưa bao giờ quen.
Trời sanh cũng không phải là kẻ giàu
sang.
“Thiếu gia gọi điện thoại tới, nói An
tiểu thư hôm nay vẽ tranh cả ngày, nhất định phải đấm bóp.”
Người giúp
việc theo quy tắc trả lời.
“Vậy thì ở lại…”
An Ninh ngoan ngoãn
cởi quần áo xuống nằm ở trên giường, mặc cho hai người bôi tinh dầu lên
trên người mình, chợt nhanh chợt chậm xoa bóp, cho nên cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Mỗi ngày trừ ăn cơm ra chính là vẽ
tranh, đến tối gọi điện thoại cho Chúc Nhan báo cáo tình hình, đây chính là cuộc sống năm trước của An Ninh.
Các người giúp việc rất có trách
nhiệm trang trí trong nhà cho có không khí, nhưng mà An Ninh làm sao
cũng không cảm giác được hơi thở của lễ mừng năm mới, cho dù có câu đối
đỏ, đèn lồng đỏ, sự giàu có và màu sắc rực rỡ, bình an.
Đêm trừ tịch – đêm 30, đại đa số người
giúp việc cũng về nhà đoàn viên, chỉ để lại Tiểu Lý Tương Sinh cùng thím Diệp, thầy Trần làm xong một bàn cơm tất niên thịnh soạn, cũng rời đi.
Chúc Nhan không có ở đây, cũng không có chứa chú ý, An Ninh kêu tất cả
mọi người ngồi ở bàn ăn cơm, cùng nhau ăn mừng năm mới.
Bất kể là Tương Sinh Tiểu Lý hay là
thím Diệp cùng An Ninh, là người cũng không nói nhiều.
Mấy người cùng
nhau ăn cơm, không khí cũng không có một chút sinh động.
Cơm nước xong,
thím Diệp thu dọn bàn ăn, Tiểu Lý cùng An Ninh đi ra ngoài xem Tương
Sinh đốt pháo hoa.
Bầu trời tràn ngập rực rõ, xinh đẹp có chút không
thật.
An Ninh không có thói quen tham gia tiệc liên hoan mùa xuân, trước kia không có, bây giờ cũng không có.
Một mình cô trở lại gian phòng, ngồi ở
bên giường, nhìn pháo hoa phía ngoài lúc ẩn lúc hiện cùng ngọn đèn dầu
như ẩn như hiện, nghe dưới lầu truyền đến giọng hát cười nói trong ti
vi, đột nhiên mê mang.
Nếu như không phải là Chúc Nhan, bây giờ cô đã ở
nhà ôm cục cưng len lén chạy vào trong viện để không nghe tiếng pháo
hoa, hoặc là bây giờ cô đang cùng La Lăng Thu đã trở thành bạn trai cô
hàn huyên điện thoại, hoặc là cô vì sinh hoạt phí cùng học phí của nửa
năm sau mà buồn rầu, hoặc là cô không có tim không có phổi mà cười khúc
khích cùng các bạn học gởi thư chúc tết.
Tóm lại, cô sẽ không giống như
bây giờ, một mình cô đơn ngồi ở trong phòng lộng lẫy hâm mộ hạnh phúc
cùng tự do của người khác.
Lúc ở trong ti vi truyền đến đếm ngược mười chín tám bảy, Tiểu Lý đi lên, nói Chúc Nhan điện thoại.