Có đôi khi, An Ninh có nghĩ, nếu như lúc ấy mình không có bị bóng
lưng Chúc Nhan hấp dẫn, nếu như cô chưa cùng Chúc Nhan đi ra phi trường, nếu như cô không có lên tiếng nhắc nhở Chúc Nhan rơi đồ, nếu như…… Có
phải hết thảy cũng không giống nhau hay không? Thậm chí An Ninh còn muốn nếu như lúc ấy vé máy bay không có giảm đến hai lần, cô cùng thường
ngày ngồi xe lửa về nhà, cô cũng sẽ không gặp phải Chúc Nhan, cũng sẽ
không có trải qua như bây giờ? Nhưng mà, thực tế trong thế giới, không
có nếu như.
Chúc Nhan phân phó người giúp việc ở lầu hai bố trí cho An Ninh một
gian phòng vẽ tranh, trong mấy ngày kế tiếp, lục tục tăng thêm không ít
đồ, nhìn qua thật đúng là giống như một phòng vẽ tranh chuyên nghiệp,
sau khi Chúc Nhan ra cửa, An Ninh cuối cùng có chuyện có thể làm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Chúc Nhan vẫn không có nói chuyện vượt
qua kiểm tra cho đi học. Mắt thấy cũng đã đến cuối tháng tám rồi, An
Ninh bắt đầu phiền não. Thỉnh thoảng cô có lên qq, ẩn thân, sau đó nhìn
các bạn học ở trong lớp học nói chuyện phiếm. Bây giờ, có phần lớn bạn
học đã trở lại trường, cô vẫn còn chưa xác định được mình đến tột cùng
có thể có cơ hội trở về trường học hay không.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Nhan vẫn bề bộn nhiều việc, sáng sớm ra cửa, thẳng đến tối mới trở về, cảm giác ban đêm cũng không giống như trước kia nữa vẫn dây dưa An Ninh đến nửa đêm mới ngủ, ban ngày sau khi An Ninh rời giường không có đi phòng vẽ tranh vẽ tranh, mà là đến phòng bếp hỏi đầu bếp tiên sinh một số thực phẩm mới, bắt đầu nấu súp. Đông
qua lọc bổ phổi trừ nóng, bài xương, bổ khí, dưỡng cơ bản, hơn nữa Đông
Qua có thể trừ mùi tanh dầu mỡ trong xương, thích hợp nhất cho khẩu vị
thanh đạm của Chúc Nhan. An Ninh bắt đầu bận việc từ buổi sáng, chưng
lửa nhỏ, mãi cho đến xế chiều mới nấu thành thành phẩm. Cô múc một ít
vào chung, bưng ra đi để đầu bếp tiên sinh giúp mình nếm mùi vị.
“Người xem thế nào? Có cần lại thêm những thứ gia vị gì hay không?” Đã lâu không có nấu súp rồi, An Ninh sợ sai cái gì.
“…… An tiểu thư, nói thật, tôi chưa từng có uống qua súp sườn mùi vị
thơm ngon như thế ……” Đầu bếp rất kích động mà nhìn An Ninh, trong giọng nói không có một thành phần là chiếu lệ. Từ sau khu Nhan thiếu mười tám tuổi đến cái tòa nhà này, ông cũng được điều tới đây. Nhan thiếu ăn
uống ông biết rõ, thích thanh đạm, đừng nói là mua dầu qúa ngấy, hơi có
chút dầu mở, anh ta muốn ăn rõ ràng đã giảm thấp. Nhưng mà Nhan thiếu
tuổi còn trẻ, cũng không thể để anh ta ăn chay mỗi ngày, coi như là Nhan thiếu đồng ý, trong nhà phu nhân cùng lão gia bên nhà cũng sẽ không
đồng ý, thân thể Nhan thiếu cũng không đồng ý. Cho nên, như thế nào để
món ăn mặn nhạt ngon miệng, cuộc sống là đầu bếp tiên sinh phải lên lớp. Ông luôn nghiên cứu đủ loại phương pháp chế biến cùng nguyên liệu nấu
ăn phối hợp phương pháp, còn chưa từng có một lần có thể giống như An
Ninh như vậy đem nấu súp xươn không có một chút mùi tanh…… ông tại sao
có thể không kích động?
Đem súp ninh lửa riu riu, An Ninh cùng đầu bếp tiên sinh ở phòng bếp
trao đổi một chút món ăn tâm đắc cả buổi trưa. Mãi cho đến Trầm Khinh
điện thoại trở lại nói có thể chuẩn bị thức ăn rồi, đầu bếp mới lưu
luyến không rời mà để tha cho An Ninh.
Chúc Nhan lại là vẻ mặt mỏi mệt trở về, An Ninh chủ động cho mở nước
tắm cho anh, thả lỏng tinh thần cùng tinh lực, chuẩn bị quần áo ở nhà,
lúc Chúc Nhan cỡi quần áo chuẩn bị rời khỏi phòng tắm trước.
“Lưu lại giúp anh xoa bóp bả vai.” Chúc Nhan đưa lưng về phía An Ninh cỡi quần áo.
An Ninh dừng bước lại, muốn chờ Chúc Nhan sau khi xuống nước mới đi
cho xoa bóp vai cho anh, nhưng mà đợi hồi lâu lại chậm chạp không có
nghe được bất kỳ tiếng vang. An Ninh nghi hoặc mà quay đầu, lại chợt bị
Chúc Nhan không biết khi nào thì đã đi đến phía sau anh ôm vào trong
ngực thật chặc. Tâm tình Chúc Nhan khá hung mãnh mà dữ dằn, anh cúi đầu
hôn An Ninh, cơ hồ làm cho cô không thể hít thở.
Cách một thời gian không có trải quan hiện tượng thân thể bộc phát
nhạy cảm lên, chỉ riêng Chúc Nhan hôn cùng vuốt ve, đã để An Ninh quân
lính tan rã, mềm mại không xương mà bị cánh tay cường tráng có lực của
Chúc Nhan ôm vào trong ngực thật chặc. Chúc Nhan cũng rất kích động, môi của anh dọc theo càm của An Ninh một đường hôn xuống tới, ồ ồ mà nóng
ướt hít thở một cái thở ra bởi vì An Ninh động tình mà trên da khẽ hiện
hồng, khiến cho cô run rẩy một trận. Chúc Nhan hôn đến cuối cùng, nhịn
không được bắt đầu nhẹ nhàng mà gặm cắn da thịt trắng nõn mềm mại của An Ninh. Tình mê ý loạn xé rách quần áo cản trở trên người hai người, Chúc Nhan ôm An Ninh cùng nhau ngồi vào trong bồn tắm rộng rãi.
An Ninh chẳng bao giờ trải qua chuyện kích tình như thế, cuối cùng
làm được, An Ninh vô cùng kích thích nhỏ giọng mà thét chói tai đến hôn
mê bất tỉnh. Chúc Nhan cũng thật lâu mới từ trong dư âm khôi phục như
cũ, ôm An Ninh ở dưới vòi hoa sen tắm rửa qua loa thân thể hai người,
sau dùng khăn tắm lau khô mới đem An Ninh đã hôn mê thả lên trên giường.
Thấy Chúc Nhan từ trên lầu đi xuống, người giúp việc dè dặt hỏi:
“Thiếu gia, món ăn nguội rồi, tôi tôi sẽ đi hâm nóng ngay bây giờ?”
“Ừ, một lát đem thức ăn vào trong phòng ngủ trên lầu.” Chúc Nhan nói xong chuẩn bị lên lầu.
“Thiếu gia, An tiểu thư nấu cho ngài súp xương đông qua (bí đao), vẫn ninh lửa nhỏ, bây giờ là có thể uống. Ngài có muốn nếm thử chút hay
không?” Lúc Chúc Nhan phân phó bà đem thức ăn đưa đến trên lầu, bà tựu
hiểu được mới vừa rồi Chúc Nhan vẫn chưa có xuống lầu, đến tột cùng bận
việc gì. Như vậy, bây giờ An Ninh nhất định là không có sức lực đi nhắc
nhở Chúc Nhan uống súp rồi. Người giúp việc chỉ có thể thay cô ấy nhắc
nhở Chúc Nhan.
“Bưng ra đi!” Chúc Nhan sửng sốt, trong lòng nhất thời có chút trấn tĩnh.
“An tiểu thư từ sáng sớm đến buổi trưa, vẫn vây quanh làm phần súp
này.” Người giúp việc là người giúp việc lâu năm trong Chúc gia trạch,
tự mình biết nói gì, thiếu gia nhà mình mới có thể cao hứng.
Chúc Nhan cẩn thận mà nhấm nháp mỗi một hớp súp, đem một chén canh tràn đầy uống không thừa một giọt.
“Còn nữa không?” Chúc Nhan ngẩng đầu hỏi người giúp việc hầu hạ bên cạnh.
“Còn nữa nửa nồi đây, tôi múc cho thêm ngài.” Người giúp việc làm bộ muốn cúi người lấy chén không trên bàn.
“Đem nồi bưng ra đi!” Chúc Nhan nhàn nhạt mà phân phó.
Chúc Nhan luôn luôn tao nhã khiến tất cả người giúp việc cùng cận vệ
trợn mắt há hốc mồm nhìn soi mói, không có chút hình tượng nào mà nhìn
một hớp súp trong nồi nhỏ, đem nồi súp cùng xương ăn được sạch sẽ.
Chúc Nhan trở lại phòng ngủ, An Ninh còn đang ngủ.
“Ngồi dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Chúc Nhan vỗ vỗ gương mặt An Ninh bởi vì chuyện quá kích tình mà hơi có vẻ ửng hồng như cũ.
“Ừ……” An Ninh mê mang mà mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Chúc Nhan,
khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Chuyện mới vừa rồi phảng phất rõ mồn một
trước mắt, làm cho cô hận không được tìm một cái lổ để chui vào.
Ba người giúp việc đi theo Chúc Nhan cùng tiến vào, một người đỡ An
Ninh rời giường, một người để bàn ăn nhỏ lên trên giường, một người khác đem thức ăn vừa mới hâm nóng đặt ở trên bàn, sau đó theo thứ tự lui ra
ngoài.
Vừa mới tỉnh ngủ An Ninh cũng không muốn ăn mấy, chẳng qua là ăn vài
miếng tượng trưng, để cho người giúp việc đem đồ vật thu dọn.
Hai người rửa mặt chà răng rồi nằm ở trên giường, ngay khi lúc An Ninh buồn ngủ, thanh âm Chúc Nhan hơi có chút khàn khàn nói:
“Anh sẽ không để cho em đến nơi xa như vậy đi học, một năm cũng không được.”
An Ninh không nói gì, liền như vậy lặng yên mà vùi vào trong ngực
Chúc Nhan, nhắm hai mắt lại. Vừa bắt đầu cũng chưa có ôm hi vọng, bây
giờ cũng không tồn tại thất vọng, chẳng qua là cảm thấy tuyệt vọng. Cô
thật sự biến thành chim hoàng yến được Chúc Nhan nuôi nhốt ở trong lồng, chỉ có thể hy vọng xa vời một ngày anh ta chán ghét cô. Hy vọng, khi
đó, anh ta để cô tự do.
“Hôm nay súp uống rất ngon, có thời gian có thể thường xuyên nấu uống.” Chúc Nhan lại mở miệng.
“Ừ.” An Ninh đáp một tiếng, hai người lâm vào trầm mặc. Không bao lâu, đỉnh đầu An Ninh truyền đến tiếng hít thở của Chúc Nhan.
Chúc Nhan vừa nhàn rỗi xuống tới, ăn xong điểm tâm vẫn mang theo An
Ninh ở điểu ngữ hoa hương trong khu nhỏ đi bộ một vòng. Khi về đến nhà,
An Ninh chú ý tới vườn bên cạnh đường mòn ngừng một chiếc màu trắng
Porche, mới tinh. Ở trước xe người đàn ông trung niên cùng cô gái trẻ
tuổi khi thấy Chúc Nhan cùng An Ninh cung kính mà đi tới chào hỏi:
“Nhan thiếu khỏe, An tiểu thư khỏe! ”
Chúc Nhan gật đầu, cúi đầu nhìn An Ninh mở miệng nói:
“Sau này đến khi nào muốn ra cửa, liền phân phó Trần tài xế cùng Lý phụ tá. Bọn họ tùy thời nghe lời em sai phái.”
An Ninh không biết nên nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngẩng đầu lên
nhìn Chúc Nhan. Cô biết, đây là anh cự tuyệt cô đi phần đi học bên ngoài mà bồi thường. Nhưng mà, loại bồi thường này, đối với cô mà nói là
không có bất cứ ý nghĩa gì .
“Thế nào? Không thích?” Chúc Nhan cau mày.
“Thích, em thật cao hứng.” An Ninh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Chúc Nhan. Cô không có quyền cự tuyệt.
“Sau này Tương Sinh cũng đi theo em.” Tương Sinh là một cận vệ kiêm
phụ tá mà Chúc Nhan thường xuyên mang theo bên người, tuổi khoảng ba
mươi, không nói nhiều , nhưng có năng lực thấy rõ cực kỳ lợi hại. Lúc An Ninh lần đầu tiên thấy Tương Sinh, cũng cảm giác cái ánh mắt kia giống
như một cái đầm nước yên lặng thần bí giống nhau.
Mặc dù An Ninh cảm thấy ở bên cạnh Chúc Nhan mỗi một ngày cũng rất
dài dằng dặc, nhưng là chợt quay đầu, lại phát hiện thời gian thật ra
trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác, đã đến cuối tháng tám. Cô đi theo
bên cạnh Chúc Nhan đã gần hai tháng. Mà trường học, cũng sắp tựu trường. Vì lấy lòng Chúc Nhan, đoạn thời gian này An Ninh vẫn biểu hiện rất
biết điều, thường thường thay thế người giúp việc vì Chúc Nhan làm một
số chuyện đủ khả năng, tỷ như đấm bóp bả vai, châm trà nước, gọt nước
trái cây, nấu súp nấu cơm vân vân. Hiển nhiên Chúc Nhan đối với cô biểu
hiện rất hài lòng, trong khoảng thời gian này tâm tình vẫn không tệ.
Tối hôm đó Chúc Nhan uống qua cháo gà An Ninh nấu sau lúc ôm cô ở trên ghế sa lon phòng khách xem ti vi, đột nhiên mở miệng nói:
“Em có thể suy nghĩ một chút về trường học bên này.”
Đang gọt trái táo An Ninh kích động một chút, không cẩn thận cây dao
cắt lên trên ngón trỏ. Bất quá cô không có sức lực đi quan tâm máu tươi
của ngón tay chảy ra nhè nhẹ, chẳng qua là ngẩng đầu có chút khó tin mà
nhìn mặt không chút thay đổi của Chúc Nhan. Anh…… Đây là, ở nhất định là ý nghĩa thường nói, ban thưởng cô một phần tự do sao? Tin tức kia quá
rung động, trong khoảng thời gian ngắn An Ninh phản ứng không kịp.
“Em cứ muốn ra cửa như vậy, ở nhà không tốt sao?” Chúc Nhan cầm lấy
tay An Ninh để đến khóe miệng mình, sau đó khẽ hé miệng, dùng khoang
miệng nóng ướt bao trùm ngón tay chảy máu của An Ninh, loại xúc cảm nóng ướt trơn mượt, khiến An Ninh hung hăng mà run run một chút, cuối cùng
là từ trong vui sướng cực đại mà tỉnh táo lại.
“Em, em chỉ là muốn đến nơi đến chốn.” An Ninh biết lúc này ngàn vạn
không thể nghịch ý Chúc Nhan, tùy thời anh ta cũng có thể thu hồi mệnh
lệnh đã ban ra.
“Đến nơi đến chốn?” Chúc Nhan nhẹ nhàng liếm lấy ngón tay An Ninh một cái mới buông ra.
An Ninh không biết trả lời như thế nào cái vấn đề này tựa như Chúc
Nhan hỏi không phải là hỏi, bất quá Chúc Nhan cũng không còn tính cho cô trả lời, bởi vì anh đem đầu của cô qua, nhẹ nhàng hôn lên. Miệng của
anh vẫn mang theo vị máu của cô.
Có lẽ là mùi vị máu tươi này kích thích hai người, vốn là chỉ là một
cái hôn đơn giản , cuối cùng lại phát triển đến mức không thể thu thập.
Lúc người giúp việc cùng cận vệ chuẩn bị tránh đi, Chúc Nhan ôm lấy An
Ninh run rẩy co rúc ở trong lòng ngực của anh sải bước lên lầu.