Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 5 - Chương 6: Khúc mắc (1)




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Trong mộng trầm đen vừa sâu lại vừa lạnh, ở nơi này Sở Tụ cảm thấy thật sợ hãi, cậu sợ hãi hắc ám cô tịch nặng nề kia, sợ hãi băng lãnh giá rét, sợ hãi một mình ở lại nơi vắng vẻ hiu quạnh này, giữa sức nặng mờ ảo vô tung.

Mất thiên tân vạn khổ giật giật cánh tay, tay còn lại đã được một bàn tay khác nắm, bàn tay kia thật ấm áp mạnh mẽ, Sở Tụ giống như bắt được một gốc cây, chặt chẽ nắm lấy.

Cậu mẫn cảm biết được cánh tay này của ai, điều này làm cậu có chút an tâm, sau đó mở mắt ra, đồ vật trước mắt cũng hiện ra sương mù. Khi tiêu cự trước mắt cuối cùng ngay ngắn trở lại, gần gũi nhất chính là gương mặt  cương nghị mang theo chút ít mệt mỏi, Sở Tụ chỉ thấy được đôi mắt đen sâu trên mặt người kia, trong đôi ngươi là lo lắng còn có vui sướng khi thấy cậu tỉnh lại. Sở Tụ còn nhìn được bên trong ít nhiều ưu thương vừa thoáng xuất hiện, còn có, trong đôi mắt ấy hiện lên gương mặt gầy yếu tái nhợt của một người, Sở Tụ biết đó là chính mình.

“Hoàng Thượng!” Sở Tụ nhẹ nhàng kêu.

“Cảm thấy thân thể thế nào, thái y lập tức sẽ tiến vào.” Hoàng đế kéo cẩm bị* trên người Sở Tụ ngay ngắn lại một chút, đem tay cậu bỏ vào trong chăn, chuẩn bị đứng dậy.

(*) Áo ngủ bằng gấm.

“Hoàng Thượng!” Sở Tụ từ trên giường vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hoàng đế.

“Làm sao vậy?” Hoàng đế đành phải ngồi xuống, đem tay Sở Tụ nắm chặt.

Sở Tụ lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Hoàng đế một hồi lâu, mới hỏi, “Ta làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là nhiễm chút phong hàn, còn có ngươi quá hao tâm tổn trí. Về sau phải hảo hảo nghỉ ngơi không được loạn tưởng, thân thể mới có thể tốt hơn.” Hoàng đế vỗ về ngón tay thon dài trắng ngần nhưng lại gầy yếu, ôn nhu mà nói, “Hiện tại đã là sau giờ ngọ, đói bụng không, ăn vài thứ thì thế nào?”

Sở Tụ cảm thấy hoảng hốt, ánh dương quang chói lọi ngoài cửa sổ xuyên thấu qua màn lụa mỏng chiếu vào bên trong, đích thật trời đã quá ngọ.

“Không muốn ăn, trong miệng rất khô, muốn uống nước.”

Hoàng đế phân phó một chút thì có cung nhân đem tất cả mọi thứ cần thiết tiến vào. Hoàng đế tự mình tiếp nhận khăn bông thấm ướt trước lau tay cho Sở Tụ, lại dùng một cái khác cẩn thận lau mặt cho cậu, Sở Tụ có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi, nói, “Hoàng Thượng, ta tự mình lau là được!”

“Không nên cử động!” Hoàng đế bán ôm Sở Tụ, đem mặt cậu nhẹ nhàng lau khô, lại thoát đi ngoại bào của cậu, lót gối mềm mà cậu yêu thích sau lưng, mới tiếp tục để cậu bán tựa trên giường.

Hoàng đế uy Sở Tụ nửa bát nước mật ong, lại để cậu uống một chén súp nhỏ mới tự tay mang nước đến cho cậu súc miệng, động tác nhẹ nhàng thuần thục.

Sở Tụ không biết Hoàng đế đây là muốn làm cái gì, cho dù cậu có bệnh nặng cũng không cần như vậy, lại nói Sở Tụ cũng không cho là mình sẽ mang bệnh nặng nguy hiểm.

Trên mặt cậu hiện ra tia phấn hồng, nhìn Hoàng đế nói, “Hoàng Thượng, người đây là cớ gì, người vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, ta cũng không có chuyện gì!”

Hoàng đế không có trả lời, chỉ là giúp đỡ Sở Tụ nằm xuống, lại cho người buông hạ màn trướng bên giường, màn tổng cộng có ba tầng, nhưng chỉ hạ xuống tầng voan mỏng nhất.

Hoàng đế ngồi trên ghế bên giường, xuyên qua sa voan nhìn vào, đôi mắt lưu ly của Sở Tụ cũng nhìn đến hắn, như là nước suối trong veo,  như là đôi ngươi long lánh, nhưng ai biết được ở sâu bên trong lại là nội tâm có bao nhiêu phức tạp.

Thái y đi vào vẫn là Ngô thái y luôn xem bệnh cho Sở Tụ, ông cũng không phải là thái y tốt nhất trong Thái y thự, nhưng ông vẫn luôn vì Sở Tụ chữa bệnh, cho nên đối với Sở Tụ rất quen thuộc, cũng rất rõ ràng thân thể cùng bệnh trạng của cậu.

Ông hướng Hoàng đế làm lễ, Hoàng đế tỏ ý cho ông đứng lên, rồi từ trong màn lấy tay Sở Tụ ra, để tay cậu gần bên mép giường, Ngô thái y nhìn động tác của Hoàng đế cẩn thận như vậy, giống như là nắm tay một tiểu oa nhi chứ không phải là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Từ tám năm trước, ông đã vì Sở Tụ chẩn bệnh, đến bây giờ ông đã muốn về hưu, nhìn hai người này một đường đi tới, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, kỳ thật so với hai người này ông còn rõ ràng hơn tình cảm của họ trong lúc đó. Một người bởi vì địa vị chịu không nổi tổn thương, một người bởi vì thân nhược cũng chịu không được thương tổn.

Ngô Thái y đi qua chẩn mạch cho Sở Tụ, nhìn sang Hoàng đế xin chỉ thị nói, “Hoàng Thượng, thần đến xem sắc mặt của Dịch đại nhân.”

Hoàng đế tự mình đem màn trướng nhấc lên đến nửa mặt, Sở Tụ bán mị mắt nghiêng mặt, mặc dù trên mặt bình thản không có bao nhiêu biểu tình, nhưng Ngô thái y vẫn là có thể từ trên mặt cậu nhìn ra đau thương cùng mệt mỏi.

Hoàng đế theo Ngô thái y đi ra ngoài.

Bên giường có hai người cung nữ hầu hạ.

Sở Tụ trở mình đem mặt hướng vào bên giường. Từ khi ở lại tẩm cung của Hoàng đế thì cứ như vậy, mỗi lần thái y đến xem bệnh nhất định là phải buông màn xuống, giống như cậu đã là hậu phi trong cung không cho người khác nhìn thấy. Lúc mới đầu không quen cậu còn có thể lý luận cùng Hoàng đế vài câu, sau Hoàng đế vẫn làm như vậy, cậu cũng không muốn lại nói thêm cái gì.

Mặc dù bên ngoài đã muốn thỏa hiệp, nhưng trong lòng vẫn là hoảng loạn.

Sở Tụ cảm thấy rầu rĩ mà hít thở có chút không thông.

Ở trên giường lăn qua lộn lại mà trăn trở vài cái, cung nữ hầu hạ cũng lập tức hỏi đã xảy ra chuyện gì, rồi có người lại đi ra ngoài thỉnh Hoàng đế.

Sở Tụ phiền muộn mà không muốn trả lời, ngồi dậy tựa vào trên giường rồi Hoàng đế tiến vào vén màn lên hỏi, “Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào?”

Sở Tụ nhắm mắt, lông mi dày đậm che lại thần sắc, cậu vốn không muốn để ý đến Hoàng đế, nhưng nhìn đến vẻ mặt của hắn quan tâm lo lắng như vậy, cuối cùng vẫn đáp một câu, “Trong ngực rất khó chịu, có thể đem cửa sổ mở ra để lấy chút gió không?”

“Không thể, không cần mở cửa sổ, vén màn lên là được rồi.” Hoàng đế đến ngồi bên cạnh Sở Tụ, đem nửa người cậu ôm vào trong lòng, cách y phục, hắn nhẹ nhàng xoa vuốt ngực cậu, “Như thế này có dễ chịu hơn không, hay là vẫn còn khó chịu?”

Sở Tụ tựa vào lòng Hoàng đế không nói gì.

Tuy rằng Hoàng đế tự mình cẩn thận chiếu cố cậu, cậu cũng có thể cảm nhận tất cả nhu tình của Hoàng đế, nhưng nhận càng nhiều còn có chuyên chế của hắn, ở nơi này cùng Hoàng đế không có một tia tự do.

“Sở Tụ, thái y nói thân thể ngươi không có trở ngại, chỉ là quá mức lo lắng. Mỗi ngày ngươi suy nghĩ cái gì, không thể nói cho trẫm sao?”

Hoàng đế áp tốt chăn mền cho Sở Tụ, nhẹ nhàng mà nói.

Sở Tụ nhìn ánh dương quang rực rỡ xuyên qua ô cửa, không có trả lời, vả lại cậu cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Ngươi tính cái gì, không muốn sống nữa sao, có chuyện gì hảo hảo nói, được không?” Trong giọng nói Hoàng đế đã mang theo tức giận.

Thái y kiểm tra đều nói thân thể Sở Tụ chính là suy yếu, hơn nữa, cậu trời sinh có chứa tâm tật, tuy rằng bệnh tình không nghiêm trọng, ngày thường chỉ cần chú ý cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng tâm tư Sở Tụ quá mức tinh xảo đặc sắc, thích miên man suy nghĩ, khi gặp phải ưu tư thì ngực sẽ khó chịu.Thân thể Sở Tụ chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thì không có vấn đề gì, nhưng vấn đề tâm lý, mọi người cũng là không có cách nào, Ngô thái y chẩn đoán liền ám chỉ Hoàng đế, hơn phân nửa là trong lòng Dịch đại nhân giải không ra khúc mắc cùng Hoàng đế, cho nên nói với Hoàng đế để Hoàng đế suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, về sau tuyệt đối chú ý đừng cho Dịch đại nhân miên man suy nghĩ mới đúng.

“Cũng không có gì để nói.” Tâm tư Sở Tụ mẫn cảm, kỳ thật vẫn luôn cảm giác được Hoàng đế có chỗ không đúng, nên lúc này muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của Hoàng đế mà nằm thẳng trên giường.

Hoàng đế ôm cậu lại càng chặt chẽ, Sở Tụ không thể động đậy.

“Ngươi cũng không cần đoán lung tung, trẫm sẽ cho ngươi biết.” Ngữ khí Hoàng đế nặng nề, sau đó thì phân phó Di Nhuận đang đứng bên ngoài.

Di Nhuận cúi thấp thân mình nghe Hoàng đế phân phó, Hoàng đế cho hắn đi đến ngự thư phòng cầm hộp gấm tới.

Sở Tụ cảm thấy đầu rất nặng, lại mê man muốn ngủ.

Hoàng đế ôm cậu làm cậu có chút khó chịu, “Hoàng Thượng, để cho ta ngủ một lát đi. Ngươi cũng nghỉ ngơi một chốc được không?”

Hoàng đế nhìn Sở Tụ không có bao nhiêu tinh thần, tưởng ngực cậu lại khó chịu, tuy rằng nguyên nhân làm cậu khó chịu khiến người sinh khí, nhưng hắn vẫn là đau lòng Sở Tụ, để cậu nằm trên giường, bản thân cũng cho ngươi hầu hạ thoát y phục thường ngày, mặc tiết y rồi lên giường nằm.

Ba tầng màn đều được thả xuống, bên ngoài là ban ngày trời nắng, bên trong là ánh sáng ảm đạm, Sở Tụ nghiêng thân đem mặt hướng về phía trong giường, Hoàng đế từ phía sau ôm cậu vào lòng.

Sau lưng là lồng ngực ấm áp của Hoàng đế, trong lòng Sở Tụ mặc dù chua sót nhưng cũng an tâm.

“Trẫm biết ngươi vẫn luôn điều tra chuyện của Tần Nguyệt, tuy rằng không có kết quả, nhưng ngươi đã muốn đoán được phải không?” Hoàng đế vươn tay để trên ngực Sở Tụ, có thể cảm giác được tim Sở Tụ trong một cái chớp mắt đập nhanh, “Các ngươi không gặp nhau đã sáu bảy năm, mà đoạn thời gian các ngươi chung một chỗ cũng không đến một năm, ngươi cứ nhớ thương nàng như vậy sao, vì sao không quên được nàng?”

“Nàng là muội muội ngươi!” Sở Tụ khẽ thở dài một tiếng.