Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 5 - Chương 4: Xác định




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Bởi vì Sở Tụ mạnh mẽ yêu cầu, Hoàng đế rốt cuộc đáp ứng cho cậu dọn về Thu Phong viện. Chính là từ khi ấy, đa số thời gian Hoàng đế đều ngủ lại nơi đó.

Thời gian Sở Tụ ở trong tẩm cung Hoàng đế dưỡng thân đương nhiên cũng nghe vài chuyện đại sự, sự tình phát sinh ngày đó trên người cậu được che giấu rất kỹ, chỉ nói Phượng Chiêu Dung nương nương thiếu chút nữa sanh non long mạch, không quá vài ngày sau đã điều tra ra trong cung Ngu Thục Phi có ‘Yếm thắng’ chi vật, sau đó còn có cung nữ mật báo nói thái giám bên người Ngu Thục phi có công phu, chính hắn bắt Phượng Chiêu Dung ám sát.

Chuyện này từ ngày đó liền đột phá ra nhiều chỗ ngờ, ngoài ra còn lần lượt tra ra ở chỗ vài vị phi tần có yếm thắng, bình thường các nàng cùng Ngu Thục phi giao hảo, thường cùng một chỗ đàm luận sự tình.

Xử lý chuyện này mà sấm rền gió cuốn, điều tra đến ngày thứ ba thì ban thưởng cho Ngu Thục Phi cùng mấy vị phi tử có yếm thắng lụa trắng, còn những người không có nhưng giao hảo cùng Ngu Thục phi đều bị nhốt đánh vào lãnh cung.

Trong hoàng cung mỗi một sân viện đều được tiến hành đại lục soát, cho nên rất nhiều chuyện được tra ra, rất nhiều người bị xử phạt, có người bị hàng chức, có người bị đánh, có người đuổi ra cung, có người bị lưu đày, còn có bị xử tử, nhân số trong cung trải qua trận phong ba này thoáng cái thiếu đi ba bốn thành, những tiếng khóc thê lương liên tục truyền ra, cho dù là phía ngoài cung cũng có thể nghe được.

Bắt đầu từ khi Thịnh Nguyên đế kế vị đến nay, đây là trận phong ba cung đình lớn nhất, thanh tràng mạnh mẽ, cũng rất nhanh thu tràng, ở mặt ngoài trong cung khôi phục bình yên, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn để lại bóng ma, chí ít thời điểm Hoàng hậu còn tại loại sự tình này chưa bao giờ phát sinh, Hoàng hậu hoăng thệ, nhóm hậu phi trong cung liền không an phận, cư nhiên lại còn lưu trữ yếm thắng, ám sát hậu phi có mang long mạch; Hoàng đế không đem chuyện này cho Vu Hiền phi có phẩm vị cao nhất trong cung xử lý, cố nhiên làm nàng tránh không được ý tứ bị hiềm nghi, đương nhiên, đám cung nhân cũng đoán Hoàng đế không tín nhiệm nàng cũng không có ý tứ cho nàng làm Hoàng hậu.

Từ chuyện này đi qua, Phượng Chiêu Dung đã có nhiều người tiến đến nịnh bợ, cũng có nhiều người oán hận, nghe nói đã thành hậu phi được sủng ái nhất trong cung, đến cả Vu Hiền phi cũng phải đi trước bái phỏng vấn an, còn Hoàng đế cũng thường thường đến xem nàng; Từ ấy, trong cung cũng truyền cách nói cho dù đắc tội Hoàng đế cũng không thể đắc tội Dịch đại nhân, bằng không, chết như thế nào cũng không biết.

Sở Tụ hiểu rõ khoảng thời gian này trong cung huyết vũ tinh phong, không khỏi vì phương thức xử lý huyết tinh tàn nhẫn như vậy của Hoàng đế mà khiếp sợ, cậu đương nhiên sẽ không cho rằng tất cả chuyện này đều là vì cậu, cậu chỉ có thể là kíp nổ mà thôi, tâm tư Hoàng đế muốn xử lý hậu cung cùng mấy đại gia tộc kia đã có từ lâu, lần này chỉ là tiện thể lấy cớ.

Bất quá, Hoàng đế tự mình bao che khuyết điểm Sở Tụ vẫn là xem trong mắt, tuy rằng cũng mất hứng, thậm chí có chút u buồn, nhưng Sở Tụ cũng không có phủi đi hảo ý của hắn, chỉ bắt đầu lấy hình thức tình nhân hảo hảo cùng Hoàng đế một chỗ.

Sau sự tình Hoàng đế muốn lập cậu vi hậu, cậu tự nhiên là không đáp ứng, Hoàng đế lui một bước cầu một bước, Sở Tụ cũng chỉ hảo lui một bước, đáp ứng Hoàng đế phong hầu cho cậu.

Từ khi tiến vào Thu Phong viện trụ tới nay, hai người tựa như bắt đầu tuần trăng mật, nhưng thân thể Sở Tụ không có khôi phục hoàn toàn, trên mặt cũng không có huyết sắc, khi mệt mỏi sẽ muốn nôn mửa, có một lần có té xỉu, thiếu chút nữa đã ngã trên đất, may mắn cung nữ phản ứng nhanh chóng đỡ cậu, cậu mới không có té bị thương, bất quá cánh tay cung nữ kia lại trầy da.

Từ đó Hoàng đế không để Sở Tụ đi thượng triều không cho cậu đến ngự thư phòng xử lý chính vụ.

Hoàng đế tự mình đem chiết tử đến Thu Phong viện mà nhìn, chỉ có thời điểm tìm đại thần thương lượng sự tình mới đi ngự thư phòng.

Hoàng đế không chút nào che giấu ý tứ chính mình yêu thích sủng ái Sở Tụ, minh mục trương đảm* cùng Sở Tụ chung một chỗ, trong nhất thời, mọi người đều biết Hoàng đế cực kỳ sủng hạnh Tuyển Ngạn Hầu kiêm Trung Thư Thị lang Dịch đại nhân, nguyên lai chính là sự tình bắt gió bắt bóng**, hiện tại thật sự thành sự thật, mọi người ngược lại không dám bàn, cũng không dám nói gì lung tung. Trong triều đình có nhân tài mới xuất hiện, đa số đều được Sở Tụ chỉ điểm đề bạt, cho nên đối với Dịch đại nhân ngưỡng mộ có thêm, tuy rằng bọn họ cảm thấy tiếc hận cùng khó hiểu vì Dịch đại nhân cùng Hoàng đế ở chung một chỗ sẽ phá hủy thanh danh, nhưng cũng không cố ý nói lời khó nghe, họ không ủng hộ cũng không gièm pha, cựu thần trong triều thì tâm tư thâm trầm hơn, nhiều năm như vậy, Hoàng đế đối với Dịch Sở Tụ thế nào bọn họ còn nhìn không ra manh mối hay sao, hơn nữa ở trong cung cũng có chút quan hệ, đã sớm biết quan hệ của Hoàng đế cùng Dịch Sở Tụ như vậy thực chất không phải sự tình một ngày hai ngày, hơn phân nửa cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, chính mình sẽ không nhiều lời nhàn thoại còn phải hạn chế vãn bối trong nhà nói lung tung, hiện tại Dịch Sở Tụ đang được sủng ái, không cần đụng vào vết đao của Hoàng đế mới tốt. Loại sự tình lấy sắc thị nhân cũng không được vài năm, phần lớn trong lòng bọn họ đều là cười lạnh nhìn Sở Tụ mà nói, nhìn cậu có thể phong quang bao lâu.

(*) Lộ liễu, trắng trợn.

(**) Vu vơ, lời đồn không căn cứ.

Sau khi quan hệ của Sở Tụ cùng Hoàng đế bán công khai như vậy, trong triều đình ngược lại đối với chuyện này cũng không còn lưu tâm như trước kia, tất cả mọi người làm như không phát hiện, mình làm chuyện của mình.

Sở Tụ ngồi trong sân đọc sách phơi nắng, trải qua sự tình lần trước, thân thể cậu so với trước kia còn kém hơn chút, nhìn nhìn liền ngủ, sau khi tỉnh lại, trên người đắp một kiện áo choàng mỏng, thái dương trên trời đã muốn bị đám mây che khuất, gió lạnh thổi qua, Sở Tụ lạnh đến rùng mình một cái.

Sở Tụ vừa mới đứng dậy tiến vào phòng, liền có cung nữ tiến vào mà nói, “Đại nhân, phó tòng của ngài đến đây, để hắn tiến vào không?”

Sở Tụ bị gió thổi trúng nên đầu có chút trầm, nghe cung nữ kia nói như vậy, cậu mới nhớ tới, cậu hướng Hoàng đế yêu cầu vài thứ, Hoàng đế mới đáp ứng cậu, để người trong phủ có thể thường thường đến thăm cậu, đem theo đồ vật của cậu vào, Sở Tụ muốn gặp chính là Kỳ Phong. Mà Hoàng đế không muốn gặp Kỳ Phong, cho nên, cũng không nguyện ý cho Sở Tụ thấy hắn. Nhưng là, Sở Tụ liên tiếp không ngừng yêu cầu, Hoàng đế cũng không thể quá hạn chế hoạt động của Sở Tụ, đành phải đáp ứng.

Sở Tụ nghĩ đến đây liền gật gật đầu để cung nữ mang Kỳ Phong tiến vào.

“Đại nhân, ngươi lâu như vậy chưa có trở về phủ, mọi người trong phủ thật rất nhớ ngươi.” Kỳ Phong cúi đầu một dạng cung kính mà nói.

Sở Tụ nhìn ra được buồn bực cùng lo lắng thương tâm của hắn, đi qua vỗ vỗ bả vai Kỳ Phong, “Gọi đại nhân cái gì, vẫn kêu ta Sở Tụ đi, nghe ngươi kêu đại nhân, ta cảm thấy không được tự nhiên.”

Kỳ Phong không có nhiều lời, chỉ là nói, “Sợ ngươi ở trong này dùng không quen bút và nghiên mực, ta cho người mang đến, còn có mang theo gối mềm mà ngươi yêu thích.”

Kỳ Phong nói xong cầm gói đồ nghiên mực cùng bút lông đã được gói kỹ đặt trên án thư, mà bên trong đó còn có gối bông thêu hoa lan màu lam nhạt, Kỳ Phong cũng để qua một bên nhuyễn tháp.

Sở Tụ nhìn nhất cử nhất động của Kỳ Phong, thần sắc có chút ảm đạm, nói, “Cảm ơn ngươi! Ngày trước ta cũng nói qua, ngươi cũng không có khế bán mình, những thứ không cần thiết ta đều đã xé, ngươi tùy thời đều có thể đi, địa phương ta để tiền trong phủ ngươi cũng biết, ngươi có thể đem tiền lấy đi, đồ vật trong phủ ngươi xem cái nào được cũng có thể lấy. Phía dưới giường ta có hộp gấm đàn gỗ, bên trong có hai khế ước mua nhà, một chỗ ngay tại đông thành kinh đô, là một tiểu viện nhỏ, một chỗ ở ngoại thành, kia là một trang viện, đều là ta chuẩn bị đưa cho ngươi, ngươi cầm đi, muốn đến nơi nào trụ cũng được, ngươi cũng có thể tự mua một chỗ…”

Sở Tụ ngồi trên ghế ngữ khí bình tĩnh mà nói, cậu vốn còn rất nhiều sự tình muốn công đạo, Kỳ Phong ban đầu vẫn là cung kính mà đứng, nghe Sở Tụ nói nhiều như vậy, hắn thật sự nghe không nổi nữa, đánh gãy lời cậu, nói, “Ngươi không cần nói những điều này, ta muốn đi đã sớm đi rồi, ta vẫn nguyện ý đi theo ngươi, để cho ta lưu lại đi!”

Thanh âm Kỳ Phong có chút chùng xuống, Sở Tụ nhìn về phía hắn, thấy thần sắc Kỳ Phong kiên định nhìn chằm chằm chính mình, cậu đành phải nói, “Ta hiện tại ở trong cung, ngươi làm sao đi theo ta đây, ngươi vẫn là đi thôi!”

Kỳ Phong nghe được lời này, vẻ mặt ảm đạm đi xuống, nói, “Ngươi tốt như vậy, không cần đi theo Hoàng đế thế này, ngươi vì cái gì chứ, ngươi cùng ta hồi phủ đi, ở nơi này có cái gì hảo?”

“Là ta tự mình nguyện ý đi theo hắn, là ta tự mình nguyện ý ở nơi này, không phải Hoàng Thượng bức bách ta, ta chính mình tự nguyện, cũng không phải giống ngươi suy nghĩ như vậy. Nếu ngươi không muốn rời đi, vậy ngươi trở về phủ thôi, ta để Hoàng Thượng đem quản gia trong phủ rời đi, ngươi làm quản gia, tất cả mọi thứ trong phủ đều do ngươi quản lý là được, có lẽ, qua không bao lâu, ta cũng phải quay trở về phủ.” Sở Tụ đứng dậy đi đến bên người Kỳ Phong, đem Kỳ Phong đã muốn quỳ xuống nâng dậy, “Ở trước mặt ta còn quỳ cái gì, mau đứng lên đi! Ta ở trong này có rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm, có một việc ta muốn xác định, án tử Lý tham tướng trong quân tây bộ lần này sẽ áp tải đến kinh thành thẩm tra xử lý, là Tần tướng quân tự mình áp giải sao?”

“Đúng vậy! Tần Tướng quân đang trên đường áp giải phạm nhân, nói là nửa tháng nữa có thể hồi kinh.” Tuy rằng Kỳ Phong không biết vì sao sự tình oanh động kinh thành như vậy Sở Tụ cư nhiên lại không biết, nhưng hắn cũng sẽ không hỏi nguyên nhân.

Sở Tụ ở trong Thu Phong viện, bởi vì Hoàng đế không cho cậu đi vào triều cũng không cho cậu đi đến ngự thư phòng, nhóm cung nhân trong Thu Phong viện cũng không dám ở trước mặt cậu nói cái gì, nên cậu căn bản không biết chuyện tình bên ngoài, cho dù là đại sự Tần Lam Phong muốn hồi kinh cậu cũng không biết.

Bất quá, căn cứ vào phỏng đoán của cậu, chỉ cần Lý thị lang đem án tử của Lý Vĩ chọc lớn, bất chấp bài trừ dị kỷ mà liên lụy đến Tần Lam Phong không phân tốt xấu đã xử tử cấp dưới, chuyện này lại liên lụy đến quý tộc nguyên Cẩm, chỉ cần Hoàng đế phê chuẩn đem án tử hảo hảo thẩm tra xử lí, án tử này sẽ đến kinh thành hội thẩm. Tần Lam Phong ở kinh thành không có bao nhiêu ủng hộ, cũng không có người nói chuyện vì hắn, mà những quý tộc hoặc tướng quân muốn kéo hắn xuống nước lại rất nhiều, hắn chỉ cần là người có đầu óc, sẽ lo lắng có người giữa chốn kinh thành mượn chuyện này nháo lớn uy hiếp địa vị hiện tại của hắn, lo lắng người khác sẽ châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn và Hoàng đế, như vậy hắn nhất định sẽ yêu cầu tự mình áp giải Lý Vĩ vào kinh, yêu cầu giam thẩm toàn bộ quá trình.

Cho nên, Tần Lam Phong sẽ hồi kinh, tại thời điểm Sở Tụ suy nghĩ muốn giúp Lý thị lang biện hộ, cậu cũng đã tính toán thời gian rất tốt, chẳng qua, đường đi cách thành Quỳnh Anh quá xa, mỗi lần thông tri sẽ mất rất nhiều thời gian, đến bây giờ đã muốn ba tháng, sự tình Tần Lam Phong vào kinh đến hiện tại cậu mới được biết.