Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Sở Tụ nằm trên giường, Hoàng đế tiến vào ổ chăn cũng rất tự nhiên ôm cậu vào lòng, giúp cậu thuận tốt tóc.
Sở Tụ nghĩ về vấn đề của Tần Nguyệt, tâm tình rất tốt, cũng tự nhiên đưa tay khoát lên bên hông Hoàng đế, nhìn rõ ràng gương mặt góc cạnh của hắn, kỳ thật bộ dạng của hắn cùng Tần Nguyệt giống nhau, chẳng qua một người phóng khoáng một người thanh tú mà thôi.
“Hoàng Thượng, chuyện thân phận Tần Nguyệt…”
“Đừng nghĩ những chuyện này, trẫm sẽ cùng Tần Nguyệt thương lượng, nghe ý tứ của nàng như thế nào rồi nói sau!” Hoàng đế vuốt ve mái tóc Sở Tụ, dừng một chút hỏi, “Ngươi cùng Tần Nguyệt nói rõ ràng chưa?”
Trên mặt Sở Tụ là nét cười thành thật vui sướng, “Tần Nguyệt đã có người tâm ái, chính là vị phó tướng kia của nàng, tên là Tằng Chấp Âm, ngươi đối với người này có biết qua chưa?”
Hoàng đế nghe Sở Tụ nói như vậy, chỉ biết Tần Nguyệt không có để ý hai người bọn họ trong lúc đó chi gian, dù sao Tần Nguyệt cũng không phải một người sẽ ủy khuất chính mình, nếu thật có người tâm ái, như vậy nàng sẽ không cùng hắn tranh Sở Tụ.
Lập tức thả lỏng tâm, “Tằng Chấp Âm, người này trẫm đã gặp qua. Ở trong quân dáng vẻ cũng coi như đường đường, chính là, trẫm chỉ thấy hắn có vài lần, cảm thấy hắn là người trầm ổn lại nhạy bén, có thể đảm nhiệm chức cao, nhưng lúc trước hắn tựa hồ đối với trẫm không vừa lòng, trẫm cũng không cảm giác hắn sẽ nguyện trung thành, cho nên đối với hắn không thể yên tâm. Chẳng qua hắn là bộ hạ của Tần Nguyệt, Tần Nguyệt lại rất tín nhiệm hắn, trẫm phái người đi điều tra hắn một chút, thấy hắn đối với Tần Nguyệt rất chân thành, cũng không có khả năng phản bội, cho nên vốn không để ý hắn, mặc hắn ở bên người Tần Nguyệt.”
“Khẳng định khi đó hắn đã thích Tần Nguyệt, nhìn thấy ngươi cùng Tần Nguyệt đi gần nhau, nghĩ đến ngươi có ý đồ, đương nhiên đối với ngươi bất mãn.” Sở Tụ suy nghĩ một chút nói ra.
“Đích thật là khả năng này.” Hoàng đế cảm giác được độ ấm trên người Sở Tụ, nghe được mùi thơm của cơ thể liền cảm thấy thực thỏa mãn, ngữ khí trầm thấp.
“Ta đem ngọc trả lại cho nàng, nói với nàng chuyện giải trừ hôn ước, chuyện này phải xem Hoàng Thượng giải quyết như thế nào.”
“Tần Nguyệt còn ở trong kinh một tháng, trẫm sẽ nói chuyện cùng nàng. Trẫm biết ngươi kỳ thật không yên lòng cho nàng, nàng lại là thân muội muội của trẫm, trẫm như thế nào lại bạc đãi nàng.”
“Ân! Ngươi yên tâm đi, ta cùng nàng thật sự không có cảm tình người yêu. Là bằng hữu cùng huynh muội!” Sở Tụ nói xong, liền chuyển đề tài, “Tần Nguyệt gửi thư cho ta! Một phong ta cũng không thu được.”
Hoàng đế vỗ về tóc Sở Tụ không nói gì, Sở Tụ cũng không nói, chỉ là nhìn hắn. Bị một đôi mắt nâu thẳng tấp nhìn chằm chằm, Hoàng đế không được tự nhiên mà buông tay, ôm đến trên lưng Sở Tụ, nói, “Là có mấy bức! Bất quá, trẫm không muốn cho ngươi xem, toàn bộ đều đốt!”
Sở Tụ thở dài, nói, “Đốt coi như xong!”
“Lúc ấy trẫm không muốn tâm tư của ngươi lại phóng trên người Tần Nguyệt, lại nói, không phải ngươi cùng Tần Nguyệt không có loại tình cảm ái mộ sao, muốn thư này làm gì?” Hoàng đế ngụy biện nói, “Ngươi không cần lại muốn những bức thư này.”
Sở Tụ buồn bực không nói gì, hẳn là Hoàng đế cảm giác được cậu tức giận, lại lấy lòng mà nói, “Kỳ thật, còn một phong thư cuối cùng không có đốt, ngày mai trẫm sẽ đưa cho ngươi, kỳ thật cũng không có nội dung gì, xem hay không xem cũng không khác nhau.”
Sở Tụ vẫn là không nói lời nào, Hoàng đế lại sợ Sở Tụ chuyện gì cũng giấu trong lòng rồi lại nghẹn khuất phá hủy thân thể, đành phải không ngừng lấy lòng, “Là trẫm sai rồi, sau này trẫm sẽ không làm loại sự tình này, đừng nóng giận, chọc tức thân mình sẽ không tốt.”
Sở Tụ nhẹ than một tiếng, nói, “Hoàng Thượng, hết thảy của thần để cho Hoàng Thượng biết là phải, nhưng mà trong lòng thần nghẹn khuất.”
Lời nói Sở Tụ có chút nặng, Hoàng đế sửng sốt một lát, mới ôm sát Sở Tụ, ở bên tai Sở Tụ nói, “Trẫm đã biết. Về sau trẫm sẽ chú ý. Nếu trẫm làm chuyện gì, ngươi cảm thấy nghẹn lời thì nói rõ ràng cho trẫm, không cần chôn giấu trong lòng.”
Hoàng đế nói xong, lại ôn nhu nói tiếp, “Trong lòng suy nghĩ cái gì, bất mãn cái gì, thương tâm cái gì, ngươi không nói, trẫm đôi khi không có biện pháp biết. Ngươi nói với trẫm, trẫm có làm cái gì không tốt hay làm ngươi thương tâm, thì trẫm mới biết để có thể sửa, mới sẽ không làm ngươi bi thương.”
Một người đế vương đã buông xuống dáng vẻ duy ngã độc tôn, ở trước mặt người yêu liền nhận sai giống như một người bình thường, tâm Sở Tụ cũng mềm mại đi xuống, tựa vào Hoàng đế, gật gật đầu, “Hoàng Thượng đối với ta đủ hảo, có lẽ là ta phải cầu nhiều lắm.”
“Yêu cầu của ngươi trẫm muốn còn không được, chỉ lo lắng ngươi không có yêu cầu, bằng không, trẫm không có biện pháp để lấy lòng ngươi. Ngươi nói có phải hay không!” Hoàng đế hôn nhẹ hai má Sở Tụ, tay lại tiến vào trong áo lót vuốt ve đường cong thắt lưng Sở Tụ.
“Hoàng Thượng!” Sở Tụ bị Hoàng đế sờ đến phát run, trong thanh âm không tự giác mang theo mị ý.
“Thái y nói, chỉ cần không kịch liệt, hiện tại thân thể của ngươi có thể chịu được.” Hoàng đế liếm hôn lỗ tai cậu, thanh âm trầm thấp mang theo khàn khàn từ tính vang lên bên tai Sở Tụ.
Sở Tụ ừ một tiếng, vươn tay kéo tiết y của Hoàng đế, đem vạt áo của hắn giải khai.
Hoàng đế biết Sở Tụ đáp ứng rồi, thật vui sướng mà cởi áo Sở Tụ, hôn lên môi lên mặt, cằm cùng cổ của cậu.
“Thái y viện chuẩn bị không ít thuốc mỡ, nói có loại cao trơn dùng tốt lắm, trẫm sẽ không để cho ngươi đau.” Hoàng đế thoát quần cậu, vuốt ve mông cánh hoa, trong lời nói tự nhiên mang theo tình sắc.
“Ta yêu ngươi!” Thời điểm Hoàng đế tiến vào ở bên tai Sở Tụ nói rõ lời thâm tình kiên định.
Tuy rằng làm công tác chuẩn bị rất tốt, nhưng Sở Tụ vẫn đau đến buộc chặt thân thể, trên trán đều đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng đế đau lòng cậu, cuối cùng chỉ có thể làm qua loa, nhưng vẫn là cảm thấy mỹ mãn.
Ôm Sở Tụ cho hắn kiểm tra thân thể, không có bị thương hắn mới yên tâm, đểhắn rửa sạch rồi lau thân thể ôm cậu ngủ.
Thân thể Sở Tụ khó chịu, nhưng thực mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ mất.
Hoàng đế vuốt ve thân mình cậu, nghĩ chờ Sở Tụ tốt hơn một chút, nhất định phải làm đến tận hứng mới được.
Ôm ấp một lòng muốn cả đời được gần nhau, loại cảm giác này cũng rất thỏa mãn tốt đẹp. Thời điểm Hoàng đế thiếp đi, khóe miệng không tự giác cong lên nụ cười.
Sau Hoàng đế đem một phong thơ cuối cùng mà Tần Nguyệt viết đưa cho Sở Tụ xem, Sở Tụ nhìn, bên trong xác thực cũng không có lời nào thỏa đáng, chỉ là nói nàng phải về kinh, nói lâu rồi không về, rất muốn nhìn xem trong kinh đã thành bộ dạng gì. Sở Tụ không biết thư tín như vậy vì cái gì Hoàng đế không để lại mà phải đốt hết toàn bộ.
Án tử của Lý Vĩ chấm dứt, bởi vì cô gái kia đứng ra làm chứng nói là lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên cuối cùng tội cưỡng gian được miễn, nhưng tội giết người cũng là không thể tránh, bởi vì cấp dưới của hắn phạm tội, hắn vốn không bị trừng phạt, chính là công trạng ba năm đều không còn, tiếp tục về nhà theo phụ mẫu.
Lý thị lang phi thường cảm tạ Sở Tụ, Sở Tụ không nhận lễ của lão, lão không còn cách nào, sau lại mời Sở Tụ dùng cơm, mang theo Lý Vĩ nhận lỗi. Bắt đầu từ lúc này, đến khi về hưu, lão vẫn là người kiên định ủng hộ Sở Tụ.
Tần Nguyệt về kinh không quá một tháng đã trở về, nàng cũng không tổn thất cái gì, Hoàng đế vì nàng trực tiếp miễn quan Lý Vĩ, làm hắn không thể hồi quân. Lại ban cho Tần Nguyệt một đống lớn đồ vật.
Lại nói tiếp Lý Vĩ cũng không có phạm nhiều sai lầm, chẳng qua ở trước mặt Tần Nguyệt nói nàng cùng phó tướng ưa thích phân đào*, lại thêm bình thường hắn cũng cùng Tần Nguyệt không chừng mực, nên báo phục Tần Nguyệt.
(*) Mối tình phân đào của Vệ Linh Công – Di Tử Hà. (chắc ai cũng biết)
Sau, Hoàng đế trực tiếp chiếu cáo thiên hạ, bởi vì trong tâm Tần Nguyệt công chúa đã có người khác, Hoàng đế không nguyện ý bức ép muội muội, lo lắng cho nhân sinh của nàng, nên giải trừ hôn ước giữa nàng và Dịch Hữu Thừa tướng.
Tuy rằng rất nhiều người đều biết Hoàng đế cùng Thừa tướng có ái muội, nhưng cũng không dám lộ liễu mà nói, nên mọi người đềuvì công chúa thân thể nhược bệnh không ở trong cung cảm thán một phen, chuyện này cũng như vậy liền trôi qua.
Cuộc sống trong triều vẫn bận rộn như trước, là tình nhân trong thời gian này lại càng hiểu nhau, quan hệ cũng trở nên tốt hơn.
Cuộc sống trong quân đội so với kinh thành phồn hoa vốn là gian khổ hơn rất nhiều, nhưng lạc thú cũng là không ít.
Hơn hai tháng Tần Nguyệt không gặp được phó tướng, trong lòng vui vẻ tự nhiên là không cần phải nói, nhìn kinh thành xa xôi, người nơi đó thật đúng là đã trở thành một hồi kí ức.