Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 4 - Chương 6: Giải thích




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Cánh tay thon dài hữu lực từ trong vươn ra vén rèm cửa, Sở Tụ sửng sốt một chút, vào xe ngựa, còn chưa đứng vững đã bị kéo vào một cái ôm ấp ấm áp rộng lớn.

Lâu lắm không có ở chung gần gũi, đột nhiên trong lúc đó như vậy, tiến vào hơi thở đều là khí tức của nam nhân, cảm nhận được ấm áp của hắn, Sở Tụ trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Hoàng đế nâng cằm Sở Tụ lên, ánh mắt một lần một lần băn khoăn nhìn gương mặt Sở Tụ, đôi mắt thâm trầm càng thêm mềm mại.

Sở Tụ bị buộc phải ngẩng đầu đối diện với Hoàng đế, cậu có chút khẩn trương vô thố, ánh mắt thu lại, chống đẩy Hoàng đế muốn thoát khỏi thân hắn, nhưng khí lực Hoàng đế lại càng thêm lớn, đem cậu gắt gao ôm chặt. Sở Tụ đành bất đắc dĩ nói, “Hoàng Thượng, đã trễ như vậy ngài tìm thần là có chuyện gì sao? Còn thỉnh đem thần buông ra, như vậy không hợp với lễ.”

“Chuyện càng không hợp lễ chẳng phải cũng đã làm rồi, ngươi rốt cuộc muốn cùng trẫm giận dỗi bao lâu đây?” Thanh âm Hoàng đế trầm thấp đồng dạng mang theo bất đắc dĩ, “Trẫm chỉ một ngày  không nhìn thấy ngươi chung quy liền cảm thấy như thiếu vài thứ, truyền ngươi vào cung, ngươi lại đến trong nhà Phượng khanh, trẫm đã ở nơi này hầu nửa canh giờ.”

Tâm Sở Tụ không khỏi nhảy lên, đồng tử hổ phách càng thêm sâu sắc, hé miệng thở dốc, muốn nói gì đó với Hoàng đế, lại không biết nói ra lời thế nào.

“Sở Tụ, ngươi có nhớ trẫm không?” Hoàng đế vuốt ve hai má Sở Tụ, nói.

Sở Tụ chuyển chuyển ánh mắt, “Thần có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng. Có thể trở về phủ thần không?”

Hoàng đế thở dài, đối người bên ngoài phân phó một câu, xe ngựa liền hướng phủ Sở Tụ đi đến. Hắn ở trên mặt Sở Tụ hôn một cái, nói, “Trẫm lúc ấy tức giận mới đánh ngươi, ngươi còn muốn tức giận đến khi nào?”

Hoàng đế năm nay đã ba mươi ba. Làm Hoàng đế mười mấy năm, thời gian chinh chiến ba năm, là phụ hoàng của bốn Hoàng tử năm Công chúa, duyệt hết trăm ngàn cái đẹp khuynh thành, đắm mình hơn hai mươi năm quyền lực, xem không ít tâm tư quỷ bí phức tạp, hắn cũng hiểu tâm tư chính mình. Biết trong lòng mình yêu thích người này, hắn cỡ nào hy vọng Sở Tụ giống như phi tử của hắn chỉ cần rúc vào lòng mình như vậy là đủ rồi, nhưng là người này dù sao cũng không phải, dưới ánh mắt lưu luyến của hắn đưa lên báo cáo tấu chương các loại sự vụ, tâm tư cũng đặt làm như thế nào để quốc gia này càng thêm phú cường. Hoàng đế biết, cậu cũng không phải nhiệt tình với quyền lực, cậu ở vị trí thư thị lang nhiều năm như vậy, Hoàng đế cố ý không cho cậu thêm chức gì, cậu cũng chưa bao giờ yêu cầu hay oán giận qua, thời điểm các thần tử khác nhìn về vàng bạc châu báu, quan lớn quyền cao, cậu chỉ đơn giản nhìn về nhân dân, thổ địa.

Hoàng đế biết chính mình thương cậu. Ba mươi ba năm, hắn lần đầu tiên tin tưởng bản thân có được loại cảm tình yêu thương như vậy, nhưng hắn là Hoàng đế, không phải một người nam nhân bình thường, loại cảm tình này, hắn biết, hắn không thể nào nói ra miệng.

Ngữ điệu của Hoàng đế rõ ràng là hướng cậu xin lỗi, trong lòng Sở Tụ có chút buông lỏng, nhưng vẫn rầu rĩ như cũ không nói lời nào, đem thân thể dựa vào Hoàng đế. Trong lòng Hoàng đế ấm lên không ít, đem Sở Tụ càng ôm chặt vào ngực.

Xe ngựa đứng ở giữa đình trong phủ Sở Tụ. Xuống xe, Hoàng đế vẫn như cũ đem tay Sở Tụ nắm trong tay hắn. Sở Tụ tránh tránh nhưng không tránh được, đành phải tùy hắn. Hoàng đế một đường lôi kéo hướng thư phòng đi đến.

Hoàng đế mặc y phục huyền sắc thường ngày, trên quần áo dùng kim tuyến thêu long văn tường vân, cho dù người chưa từng gặp Hoàng đế nhìn hắn một thân ăn mặc như vậy, cũng biết hắn là người trong hoàng thất.

Thời điểm Sở Tụ trở về, người trong phủ đều đã an bài tốt lắm, không cần nghĩ cũng biết, người bên trong đều do Hoàng đế sắp xếp. Trừ bỏ Kì Phong, ở nơi này tất cả đều là tay mắt Hoàng đế an bài. Vốn ban đầu Dịch Minh Trí còn ở trong phủ, nhưng về sau cậu nhỏ làm vài chuyện tình thánh tâm cho Hoàng đế, nên Hoàng đế ban thưởng cho hắn phủ đệ, khi ấy hắn liền dọn ra ngoài. Cho nên lúc này, Sở Tụ cũng không lo lắng an nguy cho Hoàng đế, càng không lo dấu vết thân mật của cậu cùng Hoàng đế mang đến phiền toái.

Sở Tụ nghiêng đầu nhìn Hoàng đế liếc mắt một cái, biểu tình trên mặt hắn nhu hòa, đi đến phủ đệ của Sở Tụ cùng đi trong nhà không có khác nhau. Dọc theo đường đi gặp người, tất cả đều quỳ trên đất không dám ngẩng đầu, Sở Tụ không khỏi nghĩ, nơi này đúng là đặc biệt dùng cho Hoàng đế yêu đương vụng trộm.

“Hoàng Thượng, ngài ngồi đi!”

Sở Tụ tự mình đi bưng trà vào phòng. Hoàng đế nhìn tường trong thư phòng Sở Tụ đều là tranh chữ, tất cả đều là tác phẩm của cậu. Bút kí Sở Tụ có thể nói là tinh tế duyên dáng, lại không kém khí thế tràn đầy, hai điểm này đều làm cho hắn yêu thích.

Sở Tụ đóng cửa, thế này mới từ cái hộp trong án thư lấy ra mẫu giấy, đi đến trước mặt Hoàng đế quỳ xuống.

Hoàng đế nhìn đến tờ giấy kia, biết là cái gì, hắn đem Sở Tụ nhẹ nhàng đỡ dậy, nói, “Làm cái gì vậy, trên đất rất lạnh, không cần để bị đông.”

“Hoàng Thượng, thần chính là muốn giao cái này cho người. Người không nhìn xem sao?” Sở Tụ cầm tờ giấy hồng trong tay đưa đến trước mặt Hoàng đế.

“Nếu là cho ngươi, ngươi hãy giữ đi!” Trên mặt Hoàng đế mang theo ý cười, ngữ khí ôn nhu cũng không tức giận.

Tuy rằng khẳng định Hoàng đế đã biết đây là cái gì, nhưng trong lòng Sở Tụ vẫn có chút khó chịu, tất cả mỗi lời nói cử động của mình đều bị người giám thị, vô luận là ai thì trong lòng cũng không dễ chịu.

“Hoàng Thượng, lời thần nói ngày đó còn chưa nói xong, ngươi muốn nghe ta tiếp tục giải thích không?”

“Phượng gia Phượng Uyển Dung tiểu thư tài đức vẹn toàn, nàng hy vọng có thể vào cung hầu hạ Hoàng Thượng, cho dù đã đến tuổi, nhưng nàng vẫn không muốn xuất giá. Lúc ấy Hoàng hậu bệnh nặng, Phượng gia cũng hy vọng có thể đem Uyển Dung tiểu thư vào cung. Thần đã gặp qua nàng, nàng là người huệ chất lan tâm, từ khi sinh ra liền đến cạnh người, mười mấy năm cuộc sống, tất cả chung quanh đều là những chuyện một phi tử tốt nên làm, thần lúc ấy chính là hy vọng Hoàng Thượng có thể triệu nàng vào cung để nàng có thể đền bù mong muốn. Cũng không phải như Hoàng Thượng nghĩ đến, thần đối với nàng không có tư tưởng không an phận.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói, “Ân. Trẫm đã biết! Phượng Uyển Dung được đưa vào cung, đây là Phượng gia tạ lễ? Về sau muốn nói cái gì, liền nói thẳng là được, trẫm không muốn ở trên giường nghe ngươi nói chuyện tình người khác, biết không?”

Hoàng đế ngồi trên ghế, lôi kéo Sở Tụ ngồi lên đùi hắn, hắn ấn gáy cậu hôn xuống một nụ hôn.

Sở Tụ nghiêng đầu phản kháng, né tránh môi nói, “Hoàng Thượng, hiện tại đã trễ, ngài vẫn mau hồi cung đi! Sáng mai còn phải lâm triều chứ?”

Con ngươi Hoàng đế thâm thúy một chút, nói, “Vậy ngươi hồi cung cùng trẫm đi!”

Không nghĩ tới Hoàng đế sẽ vô lại như vậy, Sở Tụ mở to hai mắt, lộ ra kinh ngạc, quay đầu nhìn Hoàng đế, thế lại vừa vặn bị hắn hôn.

Lâu lắm không hôn nhau, ban đầu Sở Tụ còn tưởng chính mình quên mất tư vị kia, bất quá thời điểm môi lưỡi chạm vào, cảm giác ấy giống như chưa bao giờ rời đi, loại ấm áp thân mật này làm cậu căn bản không muốn buông tay.

Hoàng đế ngồi xe ngựa đi rồi, Sở Tụ đứng cạnh cửa nhìn nó biến mất nơi xa.