Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 3 - Chương 6: Thống trị




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Lần này tấn công Cẩm quốc là các tướng lãnh đến từ thứ tộc, những người thuộc loại giai cấp tiểu địa chủ hoặc trực tiếp là bình dân, ý tứ này chủ yếu xuất phát từ Hoàng đế muốn khống chế thế cục, hắn mạnh mẽ đề bạt các tướng lãnh không phải là thế tộc, áp chế lực lượng lớn quý tộc muốn nhờ chiến sự mà phát triển; Một nguyên nhân khác, mấy năm nay con cháu quý tộc được dòng họ che chở không chí tiến thủ, đã trở thành bùn nhão bê bết.

Một hồi chiến tranh, chiếm được một quốc gia, trọng yếu hơn là quân đội Thừa quốc đồng loạt tẩy trừ một phen lớn, bên trong đi nhược lưu cường, quét bỏ những kẻ ăn không ngồi bám, giữ lại người có năng lực. Còn có quân đội ngày trước tuy rằng hung mãnh nhưng lại không bằng kỵ binh của các bộ lạc thảo nguyên, giờ đây chính sách đề ra cùng sự chỉnh thể rèn luyện trong quân kỹ, quân đội Thừa quốc đã có thể xem như bá chủ thiên hạ.

Sở Tụ theo Hoàng đế trở về Quỳnh Anh.

Sau khi quay về, Hoàng đế đối các tướng lãnh lập công và văn thần phong thưởng, nhiều là phong quan tiến chức, ít hơn cũng ban thưởng này nọ.

Nguyên lai, hoàng đế Cẩm quốc là một kẻ phong lưu, sau khi quân đội Đại Thừa đánh vào hoàng cung Cẩm quốc, hắn liền mang theo rất nhiều ái phi cung nữ cùng đốt cung tự sát, chính là cuối cùng được cung nhân cứu được, bắt làm tù binh giam lỏng, phong An Nhạc Hầu, hiện tại bị Hoàng đế Mạc Vũ Hạo nhốt ở Tây Bắc Quỳnh Anh bên Hoa Mai đài.

Quý tộc Cẩm quốc, trừ bỏ mấy đại gia tộc có ảnh hưởng và người thừa kế bị áp đến Quỳnh Anh nhốt lại, còn những người khác tất cả đều bị biếm bình dân, tịch thu tài sản cùng đất đai.

Không thể không nói, thực hiện lần này Mạc Vũ Hạo kỳ thực rất ôn hòa, không giết binh lính Cẩm quốc, cũng không sát quý tộc. Nhưng quý tộc Cẩm quốc đã không còn cuộc sống cẩm y ngọc thực như ban đầu, bọn họ giờ đây không hơn dân thường là mấy, cũng mất đi địa vị và cuộc sống hơn người, đối với bọn họ mà nói còn không bằng chết trận. Mặc dù Cẩm quốc dễ dàng bị đánh hạ, nhưng về sau cũng không có người nào dám đứng lên phản kháng, hay phái người ám sát Hoàng đế. Những quý tộc ngày đó mất địa vị, đương nhiên cực không phục, không ngừng phản kháng cũng là lẽ thường.

Thừa quốc vì vậy chỉ có thể dùng trọng binh trấn áp.

Đánh hạ Cẩm quốc dễ dàng, thu phục Cẩm quốc lại nan.

Bởi vì hệ thống quý tộc Cẩm quốc đã muốn bị phá hủy, nên Hoàng đế đối Cẩm quốc vừa vặn thử nghiệm một bộ chế độ mới.

Thừa quốc chuẩn bị nhiều năm, từ quân sự đến nhân tài, cũng tại Cẩm quốc tiến hành một loạt hoạt động gián điệp. Cẩm quốc lâu ngày nhanh chóng bị suy nhược, vì thế trong tràng chiến tranh này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhưng chiến sự ba năm, quốc lực cũng bị tha đến mệt mỏi, lại càng không thể nói đến chuyện nội ưu không ngừng, nhân dân phản kháng. Ba năm chiến sự, tất cả Cẩm quốc đều bị suy sụp, đất không người ở, trên đường thây cốt do đói chết, trong chiến sự còn chết không ít nam đinh, phần lớn còn lại đều là lão nhân yếu kém, cô nhi quả phụ.

Nguyên lai, vào thời kỳ hoàng tộc Cẩm quốc thống trị, phần lớn bình dân quý tộc đều chịu ức hiếp, dân chúng lầm than, đành phải đứng lên phản kháng.

Sau khi Thừa quốc tiếp quản Cẩm quốc, toàn bộ đất đai ban đầu của Cẩm quốc đều đem ấn lại phương pháp phân chia, nhập cùng một phần đất đai Thừa quốc, chia làm sáu châu, bắt đầu chính sách thuế khóa mới thi hành tại Cẩm.

Đem đất đai đo đạc lại một lần, làm công tác thống kê dân cư, dựa theo điền chế phân bố ruộng vườn, thi hành điều chỉnh tô thuế. Vì khôi phục Cẩm quốc sau chiến loạn, đối với sáu châu nguyên Cẩm miễn tô năm năm, giảm dịch mười năm.

Nhân dân vốn chỉ vì sinh ý mà thôi, bọn họ đối mặt với sự thay đổi người thống trị cũng không để ý nhiều, hơn nữa cuộc chiến Thừa Cẩm là do Cẩm quốc khơi mào. Trước nhất thống thiên hạ, Thừa quốc chính thống theo cách nói dân gian lưu truyền, nhân dân sáu châu nguyên Cẩm đối với việc sửa đổi quốc hiệu cũng không mang nhiều tâm lý phản kháng, hơn nữa, Thừa quốc thi hành một loạt chính sách mới, mọi người đều có ruộng vườn cày cuốc, cuộc sống đảm bảo, không bao lâu đã một lòng làm quốc dân Thừa quốc, cho dù có người đánh cờ hiệu muốn cứu Hoàng đế Cẩm quốc để phục quốc, cũng không có người nào hưởng ứng.

Quý tộc Cẩm liên tục phản kháng cũng không được bao lâu, bởi vì quân đội Thừa áp dụng quy chế lưu đày, hơn nữa Thừa quốc dùng khoa cử để tuyển người tài, an thủ ba năm quý tộc nguyên Cẩm có thể tham gia khoa khảo, dựng binh để cướp đoạt quan quyền của quý tộc. Dưới một loạt pháp lệnh, quý tộc Cẩm luôn mãi cân nhắc đành phải khiếp sợ hoàng uy Thừa quốc, bắt đầu làm lương dân.

Cải cách ở sáu châu nguyên Cẩm là ý tứ Hoàng đế, có hắn bài trừ khó khăn, giải quyết vấn đề phản kháng của các đại thần trong triều cùng những lão quý tộc Thừa quốc, đại lực thi hành, chỉ hơn một năm, đã nhìn ra hiệu quả rất lớn.

Đất đai Cẩm quốc vốn phì nhiêu, khí hậu hợp lòng người, nguồn nước phong phú, chỉ cần cho dân nghỉ ngơi dưỡng sức, rất nhanh có thể khôi phục sinh sản.

Nhưng bởi vì Cẩm quốc vừa bị đánh hạ, Hoàng đế vẫn đang lo lắng, nên cho năm hoặc sáu mươi đội quân đóng ở sáu châu nguyên Cẩm, đặc biệt là nơi quý tộc cư ngụ.

Phần lớn quý tộc đều hướng phía Nam Cương tây bộ hẻo lánh, nơi này cũng là một phần cảnh nội, nhưng hoàn cảnh ác liệt, điều kiện gian khổ, bọn họ từ quý tộc cũng muốn thành bình dân, chỉ có thể hoặc cố gắng đọc sách hoặc cố gắng trồng trọt, bởi vì giáo dục của quý tộc dù sao so với bình dân đều hảo hơn. Về sau, mấy chục năm tới, người tài từ nơi này ra rất nhiều, trở thành cử nhân đế quốc.

Người chân chính đọc sách, sẽ lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, lấy khốn khổ nhân dân làm tâm ưu.

Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc. (Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.)

Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách! (Hưng vong thiên hạ, người dân cũng có trách nhiệm.)

Nhân tâm chi sĩ, vì nước vì dân.

Sở Tụ hồi kinh cũng không khiến cho gợn sóng việc gì, dù sao chỉ có Phượng Dục biết Sở Tụ chạy trốn rồi bị bắt về.

Phượng Dục là một người có năng lực, sau khi ở Lại bộ khảo sát, được chuyển đến Công bộ, bởi vì công tác xuất sắc,  bây giờ đã thăng nhiệm đến Công bộ Tả thị lang, xem như thanh niên tuổi còn trẻ đã có một phen tiền đồ quang minh. Y ở công bộ nhậm chức, đại bộ phận thời gian quanh năm suốt tháng đều phải giám thị khảo sát khắp nơi cả nước, trên đường đi từng cùng Sở Tụ gặp qua vài lần. Sở Tụ những năm gần đây du ngoạn khắp nơi đều viết những điều tai nghe mắt thấy vào bút ký, rồi đa phần đều cho người mang cho y.

Sau khi Sở Tụ hồi triều, trừ bỏ mỗi ngày xử lý vấn đề sáu châu nguyên Cẩm, cấp ý kiến ở phương diện khác cho Hoàng đế, thời gian còn lại liền sửa sang bút ký bốn năm nay, chuẩn bị dâng trình cho Hoàng đế. Quyển bút ký ấy, ở thời đại này chính là bộ sách đầy đủ nhất và chính xác nhất.

Bên trong đều dùng phương pháp tính toán đo lường của toán học và vật lý hiện đại để vẽ bản đồ, xem như là tâm huyết bốn năm nay của Sở Tụ.

Sở Tụ trở về Quỳnh Anh, vào cung mới biết được Tần Nguyệt không ở kinh thành.

Nhưng rốt cuộc Tần Nguyệt đi nơi nào cậu cũng không biết, vài lần muốn hướng Hoàng đế hỏi, nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng.

Tìm qua mấy tầng quan hệ mới biết được Tần Nguyệt và Hoàng đế nháo sự rồi tự mình xuất cung lưu lạc.

Có được tin tức này đã không dễ, Sở Tụ cũng không dám dò xét sâu hơn nữa. Cậu tin tưởng Hoàng đế không phải dạng người hành động theo cảm tính, có thể bảo đảm an toàn cho Tần Nguyệt mới cho nàng ra cung, nên đối với an nguy của Tần Nguyệt cậu cũng không quá mức lo lắng.

Sở Tụ mang những bản thảo địa lý của Phượng Dục tất cả đều xem qua, nhìn vào bản thảo và làm một ít công thức toán học ứng dụng vẽ bản đồ, cậu vui vẻ không thôi, cậu giống như một khoa học gia, còn thật sự nghiên cứu một phen, đem phần lớn tri thức tìm ra được củng cố cho bản thân, dù khó có thể hiểu được, nhưng cũng làm Sở Tụ thật vui vẻ.

Hai năm trước, Phượng Dục tiếp nhận nhiệm vụ bí mất từ Hoàng đế, đối với Cảnh thành tiến hành khảo sát, đem nó thiết kế thành một đô thành thể hiện thiên uy huy hoàng của Thừa quốc có khả năng thực dụng ngăn địch.

Phượng Dục hôm qua vừa hồi Quỳnh Anh, hôm nay liền tìm Sở Tụ uống rượu.

Phượng Dục ngồi ở lầu hai Thiên Phúc lâu, nhìn Sở Tụ đi vào nhã gian, đi theo phía sau là Kỳ Phong làm phu xe kiêm hộ vệ.

Phượng Dục kéo Sở Tụ ngồi xuống, đối Kỳ Phong nói, “Ta cùng Sở Tụ nói chuyện, ngươi không cần đi theo, chính mình ra ngoài một chút đi! Quá một lát ta sẽ đưa Sở Tụ trở về, ngươi cũng không cần đến đón.”

Đợi Sở Tụ tỏ ý, Kỳ Phong mới đi xuống lầu.

Trên bàn rượu và thức ăn đã sớm dọn, Phượng Dục châm cho Sở Tụ một chén rượu, nhìn Sở Tụ vừa cầm chén đã đánh cái ngáp, hiếu kỳ nói, “Ngươi vội vàng đến mức vậy sao? Giữa trưa liền ngủ gà ngủ gật?”

Sở Tụ lắc đầu, “Hôm nay không thượng triều, cho nên tối qua không ngủ, chuẩn bị hôm nay ngủ bù,  ngươi đã cho người gọi ta. Có chuyện gì sao?”

“Ha ha!” Phượng Dục cả người bị phơi nắng đến đen nhẻm, một dạng hán tử không đứng đắn cười rộ lên, y nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng không cho ngươi ngủ sao?”

Sở Tụ cũng không tức giận, đứng đắn nói, “Hoàng Thượng không cho ngươi ngủ, ngươi cũng ngủ không được!” Sau mới tức tối nói, “Này cũng do bằng hữu ngươi gây ra? Rõ ràng biết đó là vết sẹo của ta còn vạch trần!”

“Nhìn ngươi không ngại, ta cũng an tâm!” Phượng Dục thở dài một tiếng, nói “Ngươi để ta giúp ngươi tra sự tình, cuối cùng cũng cho ta chút mặt mũi.”

“Tần Nguyệt tìm được rồi!” Cơn buồn ngủ Sở Tụ vừa tới cũng chạy, tinh thần tỉnh táo. “Nàng chạy đi đâu, có khỏe không?”

“Ai!” Phượng Dục ai thán một tiếng, nói, “Không phải cái này! Ngươi muốn ta tra cho ngươi thân thế ngươi kìa!”