Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 3 - Chương 10: Câu dẫn và cự tuyệt




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Gió nhẹ nhàng thổi, dương quang ấm áp, cây đào nở nàng hoa, ong bay hút mật, thế giới chung quanh như yên lặng, thời gian chậm rãi trôi.

Mạc Vũ Hạo ngẩng đầu, nhìn đến thụy nhan của Sở Tụ: sợi tóc tán loạn, cọ xát hai bên gò má trắng ngần, ánh mặt trời rọi chiếu trên mặt cậu, tạo một mảnh trong suốt như hòa tan.

Mạc Vũ Hạo lẳng lặng nhìn, như vậy là tốt rồi, ở trong chung một viện, chỉ có hai người, ngươi cùng ta.

Nhìn Sở Tụ lệch qua trên ghế như vậy, cần cổ yếu ớt giống như một ngọn gió cũng có thể đoạn nó. Hoàng đế nhìn đến Sở Tụ thế này, đột nhiên tim có chút đập nhanh, hắn cho người mang đến trong viện một cái ghế tựa, đi qua ôm lấy Sở Tụ đặt trên ghế để cậu có thể ngủ ngon hơn một chút, đắp cho cậu một tấm chăn mỏng, mới trở lại vị trí của mình tiếp tục nhìn sách.

Phơi nắng dưới ánh trời ấm áp khiến cả người rất thư thái, Sở Tụ ngủ một giấc chính là cả buổi chiều. Bởi vì còn uống rượu, ngủ đến cả người choáng váng hồ hồ, ở trong mộng, ánh nắng nhẹ nhàng như hai tay vuốt ve trên người cậu, thoải mái đến mức muốn người ta làm ra hành vi phóng túng.

“Sở Tụ, nên tỉnh lại!”

Có một thanh âm vang bên tai, bởi vì rất khẽ rất nhu, Sở Tụ trực tiếp đem nó bỏ qua, ôm chăn trong tay trở mình một cái tiếp tục ngủ, một giường chăn mền thuận thế mà cậu ôm vào lòng.

Trù y* màu trắng nhăn nhăn kéo đến trên lưng, lộ ra một phần thắt lưng mềm dẻo phấn hồng, trù khố** mượt mà bao vây lấy cái mông cong vểnh, cũng bởi vì Sở Tụ trở mình mà lộ ra bên ngoài.

(*) Áo tơ lụa.

(**) Quần tơ lụa.

Thân thể Sở tụ vô ý thức ở chăn gấm cọ xát, cổ họng phát ra những tiếng thở dài phiền muộn.

Hoàng đế xem bộ dạng này của Sở Tụ, thẳng tắp nhìn trong chốc lát, lấy một tấm chăn mỏng phủ lên người cậu, đi ra ngoài.

Thời điểm tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã hồng hồng sáng mờ, trong phòng có chút tối. Sở Tụ ngồi xuống, suy nghĩ trong chốc lát mới từ mê man thanh tỉnh. Quần ướt át tháp tháp dính nị, bởi vì trở người mà chăn mỏng rơi rớt lưu lại khí lãnh ẩm ướt, dị thường khó chịu, Sở Tụ ảo não mà vỗ mặt vài cái.

Đây là phòng ngủ trong Thu Phong viện, Sở Tụ thường ngày ngủ lại trong này, một chút cũng không xa lạ. Sau khi rời giường, vốn muốn kêu thị nữ đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc y phục, bất quá, Sở Tụ cảm thấy dọa người, liền chính mình tìm quần áo đến đổi.

Uống rượu, tỉnh lại cổ họng thật khô, nước trên bàn có chút lạnh, Sở Tụ cũng uống vài bát lớn, càng uống càng khó chịu, cảm thấy trong lòng vắng vẻ một cái gì đó không rõ.

Xuyên qua cửa sổ nhìn vào sân, bên cạnh bàn dưới tán đào còn đặt hai cái ghế, kế đó còn một ghế nằm, nhưng Hoàng đế lại không ở.

Sở Tụ càng thêm ảo não, vốn là trong sân uống rượu sau đó còn muốn cùng Hoàng đế thảo luận chút việc, cuối cùng cư nhiên lại ngủ, còn không biết như thế nào vào được trong phòng làm mộng.

Sở Tụ ở trong phòng thay y phục tạo ra một phen động tĩnh, đã có cung nữ biết cậu tỉnh, liền mang nước tiến vào hầu hạ.

“Hiện tại là giờ nào?” Bởi vì vừa tỉnh, gương mặt Sở Tụ đỏ hồng, không còn vẻ nghiêm túc bình thường, thần tình mơ hồ khó mà gặp được.

Cung nữ hầu hạ liếc mắt nhìn Sở Tụ một cái, lập tức đỏ mặt cúi đầu, thanh âm nho nhỏ đáp, “Nhanh đến giờ dậu.” (5h-7h tối)

“Đã trễ thế này!” Sở Tụ ai thán một tiếng, “Hoàng Thượng đã đi rồi sao, ta đây cũng nên trở về. Hoàng Thượng hỏi, thì nói ta hồi phủ.”

“Hoàng Thượng nói đại nhân chờ ngài đến cùng dùng bữa tối.” Tiểu cung nữ một bên cung kính nói, một bên cầm lược chải tóc cho Sở Tụ.

“Như vậy sao!” Sở Tụ nhíu mày một chút, cảm thấy có chút không yên. Hoàng Thượng hắn chẳng lẽ không đi bồi Hoàng hậu hoặc là mấy vị phi tử trong hậu cung sao?

“Đúng vậy! Hoàng Thượng nói đại nhân nhất định phải chờ ngài đến.” Một tiểu cung nữ khác cường điệu nói.

Sở Tụ gật gật đầu, tóc buộc tốt lắm, khuôn mặt cũng lau rửa sạch sẽ, cầm quyển sách ngồi vào trong viện nhìn xem.

Trời thoáng cái đã tối, Sở Tụ đói bụng, Hoàng đế còn chưa đến, cậu ngẩng đầu nhìn về phía thiên không, ánh trăng đã muốn treo lên, tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Bất quá, viện này bị tường vây kín chỉ có thể nhìn một mảnh bầu trời.

Thời điểm Sở Tụ đứng dậy trở về phòng, cửa trong sân được đẩy ra, Sở Tụ nhìn Hoàng đế tiến vào, Hoàng đế cũng nhìn cậu, hai người một trận trầm mặc, chỉ nhìn đối phương không nói gì. Một loại không khí quỷ dị tản ra giữa hai người, Sở Tụ quay đầu, nhìn về phía ánh trăng nơi xa xôi, nói, “Mặt trăng đã hiện rồi!”

“Vậy dưới ánh trăng dùng bữa đi!” Hoàng đế nói như thế.

Cái bàn đặt trong viện, Sở Tụ cấp Hoàng đế mời rượu, chúc hắn vạn thọ vô cương, Hoàng đế nói, còn muốn mỗi năm được như bây giờ.

Cơm dùng đến một nửa, Di Nhuận tiến vào ở bên tai Hoàng đế thì thầm một trận, Hoàng đế không đáp lại, để cho Di Nhuận ra ngoài.

Sau đó Di Nhuận lại tiến vào cùng Hoàng đế nói gì đó, Sở tụ nghĩ, là các vị phi tử thỉnh Hoàng đế đi qua. Trong lòng cậu nói có nhiều lão bà có cái gì tốt, trong tâm chua xót một trận, lại bắt đầu ảo não mình đang loạn tưởng cái gì, liền này nọ cũng ăn không vô.

Di Nhuận chính trực lần thứ ba tiến vào cùng Hoàng đế nói, Sở Tụ liền buông đũa, nói với Hoàng đế, “Hoàng Thượng, thần dùng tốt lắm. Nếu có việc, Hoàng Thượng không cần trì hoãn, bằng không thần liền sợ hãi.”

Hoàng đế nhìn về phía Di Nhuận, sắc mặt không tốt lắm, nói, “Đi ra ngoài hầu đi!”

Hoàng đế cũng buông đũa, súc miệng rửa tay.

Sở Tụ đứng dậy, cung kính đưa hắn rời đi. Hoàng đế nhì về phía Sở Tụ, đôi mắt đen như bầu trời đêm, bên trong có ánh trăng lay động, hé môi muốn nói gì đó. Sở Tụ không hề động, tầm mắt dần dần chuyển đến chân mình trước người Hoàng đế, nơi đó có bóng dáng bản thân, kéo thật dài đến người trước mặt.

Nghe được tiếng bước chân nhanh nhẹn, đó là thanh âm giày đạp lên phiến đá trên đường. Ánh trăng trước mắt bị bóng đen ngăn trở, Sở Tụ gắt gao bị ôm lấy, thật chặt, làm cho cậu khấu triệt hơi thở. Cậu nhìn đến hai cái bóng dung hợp vào nhau cùng một chỗ, đen tuyền một mảnh không phân rõ ai là ai.

“Sở Tụ!” Hoàng đế thở dài mà nói ra miệng, đột nhiên đem Sở Tụ kéo rời ra một tia khoảng cách, rồi mạnh mẽ phủ lên môi cậu, hung hăng xâm nhập và gặm cắn làm cho cậu khổ sở, tay cậu buông xuống hai bên, có thể đẩy ra người đang ôm chính mình, cũng có thể đem hắn ôm chặt hơn.

Trong khoang miệng, xoang mũi, trong buồng phổi, trong đầu, trong lòng tất cả đều là hương vị của hắn, sau đó là mùi máu tươi, cắn cắn đến cằm cổ, Sở Tụ trong miệng thở dốc, tay có chút phát run, run run đặt trên trên lưng Mạc Vũ Hạo, ngưỡng cần cổ lên, ánh trăng treo trên trời, dần dần đọng lại trong mắt, ánh trăng từ cong lại choáng váng thành hình tròn.

Hoàng đế một tay ôm lưng Sở Tụ, một tay xoa nắn bờ mông căng tròn, liếm liếm gặm cắn cần cổ cùng xương quai xanh của cậu, vừa bá đạo, vừa hung hăng.

Tình dục quá mức mãnh liệt, Sở Tụ thật lâu mới định ra tâm mình, nắm lấy bàn tay Hoàng đế đang vuốt ve mông cậu, lạnh lùng nói, “Hoàng Thượng, ngài đi nhanh đi! Có người chờ ngài!”

Hoàng đế căn bản không ngừng, chôn đầu bên cổ cậu kiên định nói, “Trẫm muốn muốn ngươi!”

“Có người chờ ngài!” Sở Tụ muốn đẩy Hoàng đế ra, lại bị hắn bắt lấy hai tay khóa trái sau lưng.

“Trẫm muốn ngươi! Ngươi nói hảo!” Hoàng đế ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mang theo hỏa, Sở Tụ nhìn không ra là dục vọng hay tức giận.

“Hoàng Thượng, đủ! Có người chờ ngài!” Sở Tụ ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt Hoàng đế, ánh mắt thanh thấu.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Sở Tụ, trong đôi ngươi cậu không có nửa phần dao động, “Hoàng Thượng, mau đi đi!”

Hoàng đế đem tay Sở Tụ nắm thật chặt, cúi đầu trên cổ cậu hung hăng cắn một ngụm, máu lập tức chảy ra, Hoàng đế nhẹ nhàng hút, thẳng đến khi máu ngừng chảy, mới ngẩng đầu lên.

Buông ra Sở Tụ, Hoàng đế nhìn mặt cậu, ra khỏi môn.

Từ khi Hoàng đế ôm Sở Tụ thì mọi người trong viện tự động biến mất không biết chạy đi đâu, Sở Tụ nhìn sân trống rỗng, cổ tay và cổ đau, cậu nhìn ánh trăng, trên mặt hiện ra một tia cười nhẹ, lẩm bẩm nói, “Thật sự là tự làm tự chịu!” Cũng không biết là nói Hoàng đế hay là nói chính mình.