Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Thực sự hôm nay Sở Tụ rất mệt mỏi, dục vọng không quá mạnh sau khi sơ giải cậu đã lăn quay ra ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hoàng Đế bị quăng một bên, hắn vốn không trong cậy Sở Tụ sẽ chủ động hầu hạ hắn, chỉ là một người nằm ngủ như thế, hắn trong lòng vẫn có chút buồn bực. Từ ngăn tủ bên giường lấy ra trơn cao hạnh nhân mật chế, hắn mở hai chân Sở Tụ, lấy hơn phân nửa trơn cao bôi vào sau huyệt của cậu. Trước đây Hoàng Đế chưa từng làm loại chuyện này, thị tẩm nam sủng cũng đều do bọn họ tự thân vận động, hiện tại giúp Sở Tụ làm sự tình mặc dù không quá khó, nhưng vì không có kinh nghiệm nên vẫn là không thuận tay.
Cảm giác lạnh lạnh trên mông, Sở Tụ thực không thoải mái, phản xạ có điều kiện cậu vung loạn chân, tay cũng muốn lung tung đánh người, Hoàng Đế nhất thời không chú ý trên ngực đã bị đá một cước.
Bình thường Sở Tụ là người động khẩu không động thủ, thậm chí có rất nhiều lúc đến lời cậu cũng lười nói, cư nhiên bây giờ lại cùng lưu manh không sai biệt lắm. Hoàng Đế thế mới biết cho dù Sở Tụ là người nhã nhặn đến đâu thì trong tâm cũng có chút khuynh hướng bạo lực.
Hoàng Đế cũng không muốn cho thái giám bên ngoài giúp hắn bôi trơn, lấy khăn trên giường trói hai tay Sở Tụ lại cùng một chỗ, lại đem hai đùi của cậu ngăn chặn. Sở Tụ hai tay bị trói, hai chân không thể động đậy, bắt đầu khó chịu mà rên rĩ lên tiếng, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi ràng buộc.
Hai cánh mông tuyết trắng của Sở Tụ trực tiếp kích thích Hoàng Đế. Thời điểm hắn đem một ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập, Sở Tụ cũng chưa cảm thấy hậu đình đang gặp nguy hiểm, bên trong nhanh chóng nóng lên, Hoàng Đế khó khăn lại tham vào ngón thứ hai, đau đớn truyền đến, Sở Tụ khó nhịn mà lớn tiếng tiếng kháng nghị, Hoàng Đế không quản được nhiều như vậy, lại cho thêm ít cao trơn, ba ngón tay đi vào vì cậu mà khuếch trương. Sở Tụ đau đến khóe mắt cũng phiếm lệ, thân thể bị cố trụ muốn chạy trốn cũng vô pháp, đầu óc còn mê man men rượu, cậu không nghĩ nhiều được đến cái gì mà tôn nghiêm nam tử hán hay là ổn trọng gì gì đó, cậu bắt đầu khóc nức nở, miệng hàm hồ nói năng, dường như là đang mắng chửi người, nhưng lại nghe không rõ là cậu đang nói gì.
Bởi vì trơn cao có chứa mật hạnh nhân nên lúc này trên giường tràn ngập mùi hương thơm thoảng ấy.
Hoàng Đế đem hai chân Sở Tụ buông ra, để cho cậu đối mặt với chính mình. Vì hắn dùng khí lực quá lớn mà trên đùi cậu đã có vài vết hồng ngân khá rõ. Dục vọng Hoàng Đế đã sớm cao ngất, hắn bất chấp nhiều thứ mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu rồi men theo dòng lệ hai bên má. Hắn thì hôn, cậu thì lẩm bẩm mắng người, đến khi hé miệng thì hắn công kích mà ập tới, miệng trên bận rộn thì miếng dưới hắn cũng không để cậu nhàn rỗi, đưa phân thân sáp đến trước huyệt Sở Tụ, đỡ đỉnh dục vọng đi vào. Đau đớn dường như xé rách thình lình làm cho Sở Tụ phát ra một tiếng rên rĩ tuyệt vọng, khiến cậu càng khóc nấc hơn, dùng sức ở hai tay bị trói như muốn được thoát ra.
Hoàng Đế nhìn bộ dạng này của cậu, đáy lòng cũng mềm mại mà muốn buông tha, nhưng là, nghĩ đến chính hắn mỗi ngày nhìn cậu, chờ cậu xem hiểu ý tứ nơi hắn mà cậu lại không chút nào mảy may, còn cùng Tần Nguyệt tán tỉnh, thậm chí thân mật mà hôn môi. Trong nháy mắt, thị huyết đè nén cả cả sự ôn nhu và thương tiếc trước đó, hắn cố trụ vòng eo cậu mà bắt đầu trừu sáp. Hắn là Hoàng Đế, bên người không thiếu khuyết mỹ nhân, muốn khuôn mặt tốt hơn Sở Tụ cũng không khó, dáng người mềm mại hơn cậu cũng không ít. Nhìn Sở Tụ gầy tới trơ cả xương, ôm cậu vào lòng mà cả người đều là xương cốt, cũng không hiểu cái gì là biện pháp hầu hạ người trên giường, bộ dáng khóc náo không hề kiều mỵ. Hoàng Đế ôm cậu, chôn sâu dục vọng trong cơ thể, nhưng hắn lại chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, khoái cảm như thủy triều đánh úp lại, cơ hồ đưa hắn lên đỉnh, làm cho hắn cảm thấy trong thiên địa này giờ chỉ có hai người bọn họ, đế vị, thiên hạ, thần tử, quyền lợi… Tất cả đối với hắn đều cách quá xa. Hiện tại hắn chỉ đơn thuần làm theo bản năng mà tồn tại, lĩnh hội sự khoái hoạt nguyên thủy nhất thế gian, không có mưu tính, công tâm, không còn áp chế, không còn che giấu…, hết thảy đều đơn thuần, hết thảy đều tùy tâm.
Sở Tụ còn đang giãy dụa, còn đang khóc, trong một cái chớp mắt Hoàng Đế cũng không cầm được lệ, hắn đem Sở Tụ ôm đến trên người mình, dùng tư thế này mà hưởng thụ cũng như tránh động đến Sở Tụ mà vẫn có thể tìm được khoái cảm cho mình, hắn hôn lên mặt cậu, ôm sát cậu vào lòng.
Hắn không biết trên thế giới này cái gì là yêu, yêu là cái gì. Hắn chỉ biết, biết một mình cậu mà thôi. Vô luận hắn gọi cậu là Dịch Sở Tụ, hay Dịch Khanh, hoặc hắn gọi cậu là Phò mã của muội muội, nhưng là, hắn, hắn, hắn chỉ còn biết có mình cậu, không thể thay thế. Hắn muốn cậu. Giang sơn và quyền lực khiến hắn bị cuốn hút, nhưng giờ khắc này, thậm chí hắn còn muốn sinh vì cậu tử vì cậu, chính bản thân mình chết hắn cũng cam chịu.
Hoàng Đế có một khắc như vậy, đến nỗi hắn cho rằng sống hai mươi bảy năm qua là vì chờ giây phút này. Hắn thấy chính mình được sống như tiên, một người tên Mạc Vũ Hạo có cuộc sống đơn thuần như tiên giới.
Hắn đem tinh dịch của bản thân phóng thích trong cơ thể Sở Tụ, hắn tại cao trào mà ngây ngất như trên mây trắng phiêu diêu bồng bềnh, hắn tưởng nhớ thấy thời thơ ấu của chính mình, thấy bản thân cô độc đứng giữa đại điện rộng lớn, nhìn hoa viên cách đó không xa, phụ hoàng ôm tiểu hài từ nói cười trong suốt cùng ái phi, lúc đó hắn vừa hâm mộ vừa uất hận.
Hoàng Đế từ cơ thể Sở Tụ lui ra, mang theo tinh dịch hòa lẫn vào máu, màu trắng và màu đỏ đan xen lẫn nhau phi thường xinh đẹp. Sau huyệt Sở Tụ còn đang mấp máy, hé ra hợp vào có thể thấy được nội bích sâu bên trong. Hoàng Đế nhìn mỹ cảnh này mà dục vọng lại bắt đầu ngẩng lên.
Sở Tụ chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, thân thể cũng nhức mỏi vô cùng, một đầu ngón tay cậu cũng không muốn động.
Mơ mơ màng màng mộng về lúc cậu học huấn luyện quân sự thời cao trung, tập quân huấn bị bắt chạy bộ đến bốn mươi km, về đến nhà người cậu nhức đến nỗi nằm trên giường mà khóc, lại nghe tiếng mẹ mắng. Khi đó Sở Tụ nhớ rõ, mẹ mắng cậu nũng nịu bộ muốn làm con gái hay sao, một đứa con trai lại không chút ý chí. Tiếp theo, đến khi cậu tám tuổi, tiểu Sở Tụ vào vườn trèo cây hái mận ăn, nghe được âm thanh Tĩnh Di gọi cậu, muốn leo xuống nhưng lại không chú ý mà té, lập tức mông tiếp đất ngã một cái bẹp, cậu ở đó mà hi ha khóc rầm, khóc đến kêu cha gọi mẹ mà kéo mọi người chạy đến sau vườn, cuối cùng Tĩnh Di quở trách cậu một chút, may mắn mông cũng không thương nặng, chỉ là ngã đau. Cậu nằm trong lòng Tĩnh Di, a di ôn nhu mà lấy tay vuốt ve lưng cậu, âm thanh nhẹ nhàng mà an ủi, “Rất đau sao, về sau sẽ không như vậy, lần sau sẽ không làm ngươi đau nữa, đừng khóc…”
Sở Tụ mê muội, Tĩnh Di sẽ không nói như vậy, hơn nữa, âm thanh nàng là nữ âm dễ nghe mềm mại, vì sao bây giờ lại biến thành thanh âm của nam nhân?
Trong đầu một chuỗi điện lưu chạy qua, Sở Tụ mơ hồ mà nhớ lại, tuy rằng không rõ ràng nhưng cậu lại sợ đến mức một thân mồ hôi lạnh, cảm nhận được người ôm cậu vuốt ve không phải là Tĩnh Di, rõ ràng đêm qua cậu được triệu đến Hằng Vũ điện của Hoàng Đế.
Cậu mở mắt ra, lăng lăng nhìn thẳng vào ai kia.