Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 1 - Chương 7: Công chúa Tần Nguyệt




Edit + Beta: Krizak

Ở thời đại này, quý tộc đều là xem thường bình dân bách tính, bọn họ cho rằng mọi người dốt nát, trời sinh thấp hèn, không biết thánh nhân. Thế nhưng Sở Tụ cậu tin Thịnh Nguyên Đế sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì căn cứ vào trí nhớ bên này của chính mình, biết rằng đế vương lúc nhỏ từng lưu lạc dân gian, một mình vượt qua mấy năm, hắn biết rõ bách tính mộc mạc giản dị mà còn trí tuệ sáng suốt.

“Ân, tuy rằng lời ngươi nói có lý, nhưng muốn ở trong triều đề bạt nhóm người khác đứng lên cũng là chuyện nan giải, huống chi lại là giai cấp bình dân”

“Muốn trong triều có một thế lực khác, dựa vào Hoàng thượng đề bạt tất nhiên là chưa đủ, hiện tại thiên hạ thiếu chính là hình thức tuyển chọn quan viên. Giả sử có một biện pháp kiện toàn để dụng, Hoàng thượng liền không cần lo lắng các thế gia lạm quyền, trong triều bị bọn họ thao túng mà thấp thỏm không yên.” Lời nói Sở Tụ mang theo trọng lượng, đã chạm tới trọng đề bản chất câu chuyện, cậu muốn đem khoa cử nghìn năm tồn tại truyền vào Trung Hoa ngày xưa. Bất quá thân thể cậu thật sự rất khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng nói đến đây, cậu không muốn lại cùng kiếp trước giống nhau, người phát sốt mà chết. “Thảo dân hiến cho Hoàng thượng một loại phương pháp tuyển chọn, đối với kẻ nào cũng công bình chính trực. Chính là thảo dân thân thể không khỏe, mà nội dung quy chế lại nhiều, nên sẽ hướng Hoàng thượng chỉ điểm phương pháp sau, hiện giờ chỉ sợ thân thể chống đỡ không được, thỉnh Hoàng thượng cho phép thảo dân được chữa bệnh, đợi thân thể khá hơn sẽ đem phương pháp hướng Hoàng thượng nói rõ.”

“Trẫm chờ chế độ tuyển chọn của ngươi!” Quân vương sửa sang lại y phục, đối thái giám bên ngoài nói, “Di Nhuận, truyền thái y đến đây.”

Hắn hiểu rõ, cho dù Dịch Sở tụ có khả năng cho hắn một hướng giải quyết tốt, việc này cũng không thể nhất thời nóng lòng được. Huống chi thiên hạ, người tài đại nho đông đảo, nhiều năm qua như vậy cũng chưa từng thay đế vương tháo gỡ lo lắng trong lòng, cậu một hài tử vừa hơn mười tuổi thì có thể có phương pháp gì đặc biệt chứ! Tùy rằng trong lòng hắn muốn làm như thế, nhưng là ở sâu trong tâm lại mơ hồ chờ mong.

Nhìn Sở Tụ nặng nề mê man ngủ, hắn cũng không có ly khai. Không rõ nguyên do, hắn cứ ngồi ở bên giường nhìn Sở Tụ một đêm, khi hắn phát hiện bản thân có hành động kỳ quái, đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Ở Đại Tề, sau sinh thần một ngày đế vương không cần lâm triều, nhưng hắn vẫn đi đến ngự thư phòng sớm, triệu kiến là mấy vị đại thần hắn tín nhiệm coi trọng.

Sở Tụ vẫn cứ ngủ mê man, sốt nhẹ cũng dần dần trở thành sốt cao, ký ức hỗn loạn tạo thành ác mộng làm cậu bị mê thất lạc đường, không ngừng mê sảng nói. Ở trong tẩm cung, thái y nghe nói Hoàng thượng có tân sủng là một vị thiếu niên xinh đẹp mỹ lệ, muốn nghĩ mọi phương pháp hạ sốt. Nhưng là, dược uống xong lại không có hiệu quả, Sở tụ vẫn cứ tiếp tục sốt cao, thái y bọn họ sợ hãi bị quân vương giáng tội, mỗi người đều nơm nớp dè dặt, lo lắng không thôi. Kì thực ở hiện đại rất đơn giản chỉ cần mấy khối dược là có thể giảm sốt giải quyết vấn đề, tại thời cổ lại là bệnh nặng, giả như sốt cao lâu ngày, cũng có khả năng bị hỏng thành ngốc tử.

Quân vương cùng đại thần nghị sự xong việc, trở lại tẩm cung, chứng kiến cảnh này làm hắn gấp đến độ xoay quanh các thái y, mà người trên giường, vẻ mặt ửng đỏ, thì thào mê sảng nói hắn nghe mà không hiểu, đã qua một đêm cùng một buổi sáng nhưng không có dấu hiệu thanh tỉnh.

Hắn không biết tại sao bản thân lại lưu tâm người này như vậy, chẳng lẽ lại vì cậu có tài? Thấy Sở Tụ hôn mê bất tỉnh, tâm tình hắn cũng cháy khô, quay sang các thái y nổi trận lôi đình, “Không phải chỉ là sốt thôi sao, bệnh đơn giản như vậy, các ngươi trị cũng không hết, viện thái y còn dưỡng các ngươi làm chi?”

Buổi chiều, Sở Tụ uống vài chén thuốc, cơn sốt cũng dần dần lui lại.

Thời điểm cậu tỉnh lại, hoàng hôn mây đỏ đã khắp bầu trời. Cậu ở trong tầng tầng lớp lớp màn lam đạm sắc, ánh đỏ của mây trời mỹ lệ mà rực rỡ.

Kéo thân thể mềm nhũn, Sở Tụ ngồi tựa trên giường, cảm thụ vẻ hoa lệ túc múc của cung điện giờ phút này yên tĩnh an tường.

Cậu không biết đây là tẩm cung đế vương, còn tưởng rằng là một điện trong cung. Cậu tỉnh lại cũng không thấy quân vương, hắn đã đến Đức Nghi cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu là tôn nữ của tam triều nguyên lão định quốc tướng quân, tối hôm qua, hoàng thượng lưu lại bồi Sở Tụ, ngày hôm nay phải đến trấn an hoàng hậu.

Sở Tụ thuận theo tiếp nhận một chén dược đen tuyền từ tiểu cung nữ. Cố lấy dũng khí, một hơi đem uống. Sở Tụ đặc biệt sợ khổ, lại chán ghét uống thuốc, đừng nói là thuốc Đông Y, đến thuốc tây cậu còn không thích, cũng vì nguyên nhân này, khi phát sốt cảm mạo, bình thường luôn bỏ mặc, đến nỗi lên cơn sốt tới bệnh chết.

Cậu biết, khi đó cậu tùy hứng, có thể muốn làm gì thì làm; thế nhưng hiện tại nhất định phải biết kiềm chế, bởi vì ở đây đã không còn ai quan tâm yêu quý cậu, cậu chỉ có một mình, chỉ có thể tự yêu thương chính mình.

Sở Tụ đang hồi tưởng những gì về khoa cử mà cậu biết, ngoài cửa một thanh âm cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

“Nghe nói Liêm Thái sư đưa cho hoàng huynh một người, muội muốn nhìn xem có đúng hay không như bọn họ nói người thật xinh đẹp.” Người đến xem ra là một tiểu công chúa, thanh âm thanh lệ trêu tức mang theo tính tình trẻ con.

Sở Tụ khép lại y phục trên người, chuẩn bị xuống giường hành lễ. Không nghĩ tới trong cung nhiều chuyện như vậy, cậu vừa mới vào đã tiến đến một công chúa, nghe thanh âm khẩu khí như là muốn ra oai phủ đầu. May mắn thay, cậu cũng không cần ở lại trong cung này, bằng không không phải chỉ ứng phó với mình công chúa, mà còn cả hậu cung phi tần.

Ban đầu Sở Tụ mặc một kiện hồng y, hiện tại đã được thay cho toàn thân trắng thuần, bởi bộ dạng tiều tụy, khuôn mặt lại càng nhợt nhạt.

Vị công chúa Tần Nguyệt cực kỳ được sủng ái, ở trong cung hoành hành không cố kỵ, cho dù là tẩm cung đế vương, nàng cũng là đi đến tự nhiên.

Lúc nàng đi vào tẩm điện, vòng qua bình phong thêu xanh rừng trúc, nhìn thấy Sở Tụ đứng bên giường, một thiếu niên xinh đẹp nhưng yếu ớt. Cậu có chút gầy,  so với nàng bình thường nhìn thấy hoàng huynh cùng thị vệ thì cậu gầy hơn nhiều. Cậu thực sự rất đẹp, vì cơ thể yếu nhược, khiến cho nàng không cách nào miêu tả được một khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt như phảng phất ẩn chứa ánh trăng, hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng. Cậu thì cứ như vậy đứng ở đằng kia, tiếp đó là thanh âm của cậu, “Thảo dân Dịch Sở Tụ thỉnh an công chúa!”

Tần Nguyệt lấy lại tinh thần, đem mắt nhìn chằm chằm dời khỏi Sở Tụ. “Miễn lễ đi!”

Nàng xác nhận cùng cậu bằng tuổi, có chút lạnh lùng, trên mặt cũng không có điểm trang như các nam sủng khác, thoạt nhìn cũng không giống người nịnh hót.

Nàng đến xem qua Sở Tụ, chủ yếu là vì nàng tò mò người trong tẩm cung hoàng huynh, muốn rốt cuộc người có bao nhiêu xinh đẹp, cư nhiên có thể mang hoàng huynh của nàng mê thành như vậy; sau đó chính là nàng đã đáp ứng yêu cầu của Ngu phi tỷ tỷ, thay nàng đến quan sát tình địch.

Thế nhưng không nghĩ tới cậu là một người thanh sạch, thẳng tắp đứng ở kia, nàng cũng không cho rằng cậu như lời đồn đãi là một hồ ly tinh chuyên sủng mê hoặc người.

Nhìn bộ dạng đối phương, nàng thay đổi chủ ý ban đầu, muốn cùng cậu thân cận, “Ngươi kêu Dịch Sở Tụ à, ta là Tần Nguyệt.”

Sở Tụ đối với chuyện tình trong cung cũng không rõ ràng lắm, nghe được đối phương giới thiệu tên mình, cũng không biết vị này chính là hộ quốc công chúa đại danh to lớn cùng hoàng đế đồng mẫu. Vị tiểu công chúa này một bộ cẩm phục vàng tơ, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mang theo tính tình trẻ con cùng giảo hoạt, theo sau là hai tiểu cung nữ biết vâng lời.

Khác với cái nhìn chằm chằm mang theo thù địch lúc tiến vào, ngược lại là cùng cậu lôi kéo làm quen, cho nên Sở Tụ có chút không rõ. Thế nhưng xuất phát từ lễ độ, cậu vẫn là thân thiết cười cười, “Thảo dân thân thể không khỏe, y phục chưa sửa sang mong công chúa thứ lỗi, không biết công chúa đại giá là có chuyện gì quan trọng?”

“Ta đều nói gọi ta Tần Nguyệt, ngươi hờ hững như vậy làm chi!” Tần Nguyệt đối Sở Tụ lời lẽ rất là bất mãn, tiến lên bắt lấy tay áo Sở Tụ, ngôn ngữ trong lúc đó có chút ý tứ làm nũng. “Trong cung buồn phiền, ta đến nơi này đường nhiên là muốn cùng ngươi giao hữu.”

Sở Tụ chỉ so với Tần Nguyệt cao hơn một chút, thân thể lại thoạt nhìn rất nhỏ, thế nhưng cùng cậu tiếp xúc thì tự nhiên sẽ có ý nghĩ muốn dựa vào, là một người đại ca ca. Tần Nguyệt cũng rõ ràng đối với cậu làm ra bộ dáng tiểu nữ nhi đáng yêu triều mến.

Đối với vị công chúa này, Sở Tụ chỉ có thể coi như không thấy, mặc dù rất muốn đem nàng trở thành muội muội mà sủng ái, nhưng mà nghĩ đến đối phương không biết đối với cậu ôm loại thái độ gì, cậu liền cảm giác nguy hiểm mà cách xa nàng một chút. “Công chúa đây là làm khó tiểu nhân, tiểu nhân thân phận thấp hèn có thể nào trèo cao giao hữu cùng công chúa!”

Sở Tụ nhẹ nhàng cách xa Tần Nguyệt.

“Ngươi thế nào như vậy chứ…” Tần Nguyệt vốn là tính toán điêu ngoa, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó liền đem trọng tâm câu chuyện vòng vo, “Ngươi nghĩ rằng ta tới để dò xét ngươi sao, yên tâm, bản công chúa còn không có buồn chán như vậy. Ngươi ở trong cung không có chỗ dựa cũng rất nguy hiểm, trước đây nam sủng của hoàng huynh cũng từng có người chết oan. Giả như có ta che chở cho ngươi, ngươi cũng sẽ không lo sợ.”

Tần Nguyệt như một đứa nhỏ chờ mong được người lớn khen ngợi, hướng đầu nhìn về Sở Tụ.

“Cảm tạ Tần Nguyệt quan tâm. Chỉ là hoàng thượng đã đáp ứng thảo dân, nhượng thảo dân làm mưu thần, mà không phải vào hậu cung làm nam sủng. Chờ thảo dân khỏi bệnh rồi, hoàng thượng sẽ để thảo dân ra cung!” Sở Tụ trả lời mang theo ý vui mừng, cậu cảm kích vị tiểu công chúa thẳng thắng thành thật như vậy, nếu như nàng không phải là công chúa, cậu thật ra muốn đem nàng làm muội muội mà tiếp đãi.

Tần Nguyệt nghe Sở Tụ nói như vậy, cũng không có phản ứng lại, sững sờ đứng ở đằng kia. Sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về Sở Tụ, “Ngươi ngay cả long sàng hoàng huynh cũng đều đã ngủ, hoàng huynh thế nào sẽ thả ngươi ra cung, cho dù hoàng huynh đồng ý, các đại thần cũng sẽ cản trở người.”

Cái này đến lượt Sở Tụ sững sờ, “Long sàng?”

“Đúng nha, đây là tẩm cung hoàng huynh! Ngươi không biết, có thể ở chỗ này nhận sủng hạnh chính là may mắn của các phi tần!”